Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 268

Editor: Puck - Diễn đàn

Bây giờ đầy trong lòng đầy trên mặt Tần Mặc đều là Tô Song Song đang nằm trên giường vẫn ngủ không được thoải mái, anh đưa mắt liếc qua tay Tần Dật Hiên đang túm lấy trên bả vai mình, kiềm chế gầm nhẹ một tiếng: “Cút!”

Tần Dật Hiên vừa nghe liền nổi giận trong nháy mắt, ngày hôm qua cơn tức khi Lục Minh Viễn trắng trợn cướp người ngay trước mặt anh còn chưa qua, bây giờ thù mới thêm hận cũ, tay vừa dùng lực, kéo tay Tần Mặc ra ngoài.

Trong lòng Tần Mặc cũng nhịn một hơi, anh nhanh chóng buông tay nắm tay Tô Song Song ra, đứng phắt dậy, trở tay một cái, liền tránh ra khỏi tay Tần Dật Hiên đang túm lấy mình.

Hai người đang định đánh, Lục Minh Viễn vẫn trầm mặc đột nhiên nổi đóa: “Đủ rồi! Bây giờ đã là lúc nào, còn đánh em gái anh! Lỡ như đánh thức Tô Song Song thì làm như thế nào?”

Hai người đàn ông này đột nhiên yên tĩnh lại, Tần Mặc liếc nhìn Tần Dật Hiên, đi ra ngoài, Tần Dật Hiên quay đầu lại liếc nhìn Tô Song Song, theo sát Tần Mặc đi ra ngoài.

Lục Minh Viễn đứng tại chỗ bối rối, câu này của anh còn không bằng không nói, nếu hai người này chạy ra ngoài, còn không phải đánh cho long trời lở đất!

Lục Minh Viễn quay đầu lại liếc nhìn Tô Song Song, suy nghĩ một chút gửi tin nhắn cho Tô Mộ, để cho cô nhanh chóng tới đây, anh liền vội vã đuổi theo rồi.

Cũng may Tần Dật Hiên và Tần Mặc không đi xa, chính là ra cửa sau bệnh viện quyết đấu, Lục Minh Viễn một đường theo tới, đứng ở sau cửa nhìn quanh thân hai người này tản mát ra khí thế, trong nháy mắt cảm thấy giống như trở lại cổ đại, giống như đấu trường đấu sinh tử, khiến cho lòng anh vẫn còn sợ hãi.

“Nếu hai người đánh ra nguy hiểm gì, nhị manh hóa tỉnh lại, đoán chừng cũng sẽ không vui vẻ!” Lục Minh Viễn lấy dũng khí, nhíu khuôn mặt bánh bao gào lên giận dữ. dieendaanleequuydonn

Sau khi Tần Mặc nghe xong nhíu mày, không ra tay, bởi vì anh đồng ý lời Lục Minh Viễn nói, Tần Dật Hiên cũng buông quả đấm xuống, nếu trên mặt hai người bị thương, đoán chừng Tô Song Song lại khó chịu.

Lục Minh Viễn thấy hai người đều trầm mặc, không có ý tứ đánh tiếp, thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều giọng điệu này còn chưa trở lại trong bụng, hai người này cho nhau một ánh mắt, rõ ràng không có ý tứ muốn từ bỏ.

“Không đánh mặt.” Tần Dật Hiên nói một câu, ngay sau đó một quyền đánh về phía bụng Tần Mặc, Tần Mạc lắc mình một cái trả một quyền đánh lên bụng Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên cũng không yếu thế, một cước quét tới, đá vào trên đùi Tần Mặc.

Lục Minh Viễn nhìn mà choáng váng, thật sự kêu lên một tiếng: Hai người này còn có thể ngây thơ một chút nữa không!

Lục Minh Viễn nhìn hai người này anh một quyền tôi một cước đánh trừ mặt ra chỗ nào cũng dính đến, trong lòng cả kinh run rẩy, bản thân cũng cảm thấy trên người đau.

Anh vừa mới nhíu mày, trên khuôn mặt trẻ con lộ ra ý cười xấu xa, hừ hừ nói: “Đánh đi! Đánh đi! Dù sao ở đây đều ghi lại băng ghi hình rồi, một lát nữa gửi một bản dự bị cho nhị manh hóa, để cho cô ấy không có việc gì thì xem phim bom tấn của Mỹ một chút.”

Trong nháy mắt hai người dừng tay lại, quay đầu nhìn về phía Lục Minh Viễn, Lục Minh Viễn lập tức cảm thấy một luồng sát khí thật sâu, anh cười lui về sau một bước, vội vàng đóng cửa lại.

Đóng cửa lại rồi anh còn không thành thật, kêu ra ngoài: “Hai người các anh đồ đại ngốc, nhị manh hóa bị người bỏ thuốc, hai anh còn ở đây đấu tranh nội bộ, sao không suy nghĩ bắt người kia tới trước chứ!”

Lục Minh Viễn càng gào càng cảm thấy được mình có lý, giọng nói càng lớn, nhớ tới mấy ngày gần đây anh vẫn bị khinh bỉ, đây là mưu đồ gì, giọng nói lại lớn thêm một phần, “Các anh một đám mỗi ngày rảnh rỗi, thật sự tức chết tôi!”

“Rầm!” một tiếng, Tần Mặc một cước đá văng cửa rồi, Lục Minh Viễn bị sợ đến lui về sau vài bước, dáng vẻ của anh từ nhỏ đã nhỏ bé, đều dựa vào làm nũng, cho tới bây giờ đều không dựa vào vũ lực, bây giờ anh coi như tú tài gặp quân binh, vốn có lý cũng nói không rõ rồi.

“Cái đó… Nếu hai người dám…” Lục Minh Viễn còn chưa nói hết, Tần Mặc đã dẫn đầu đi qua trước mặt anh, ngay sau đó Tần Dật Hiên cũng đi tới, hai người ngay cả nhìn cũng đều không liếc anh một cái.

Trái tim nhỏ bé của Lục Minh Viễn run rẩy, đưa tay vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi cảm thấy Cô Tô Na không đơn giản.” Tần Dật Hiên kỳ cục hồi lâu, đi tới cửa phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ thấy nét mặt Tô Song Song vô cùng khổ sở, cuối cùng vẫn lên tiếng. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tần Mặc gật đầu một cái, chuyện này anh đã sớm biết, chỉ có điều hiện giờ không biết người sau màn của cô ta là ai, anh đã từng một lần hoài nghi Tần Dật Hiên, nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Song Song bị đút thuốc, anh có thể xác định không phải Tần Dật Hiên.

Cho dù như thế nào đi nữa, Tần Dật Hiên cũng sẽ không tổn thương thân thể Tô Song Song, một điểm này, Tần Mặc vẫn có thể khẳng định.

“Anh định làm như thế nào?” Tần Dật Hiên định đi vào, chỉ có điều suy nghĩ một chút, vẫn thôi đi, bây giờ đi vào chỉ quấy rầy Tô Song Song nghỉ ngơi.

Hai người Tần Mặc và Tần Dật Hiên khó có được yên tĩnh đứng chung một chỗ, không tranh cãi không ồn ào, Lục Minh Viễn đi qua nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy rất quỷ dị.

“Không cần cậu can thiệp.” Tự Tần Mặc có tính toán của mình, bây giờ nhìn lại thấy Tần Dật Hiên lại cảm thấy phiền lòng.

Tần Dật Hiên không nói không rằng, ảo não vò tóc mình, cảm giác mình mới vừa rồi tuyệt đối bị kẹp cửa, mới nói lời này với Tần Mặc.

Anh vừa liếc nhìn Tô Song Song, trực tiếp ngồi vào bên cạnh, định đợi Tô Song Song tỉnh lại.

Tần Mặc mở cửa đi vào, ngồi ở bên cạnh Tô Song Song, thấy cô vẫn cả người hơi run rẩy, lên giường ôm cô vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, trấn an cô.

Tô Song Song cảm thấy đầu mình rất loạn, bên trong có rất nhiều thứ chui tới chui lui, nhưng tất cả đều là một vài hình ảnh cảnh tượng hơi dọa người, nhất là thỉnh thoảng xuất hiện Tần Mặc với vẻ mặt dữ tợn, khiến cho cô muốn ngủ cũng ngủ không yên ổn.

Đột nhiên cô cảm thấy một luồng ấm áp xoay quanh người cô, khiến Tô Song Song cảm thấy rất ấm áp, cô theo bản nang cọ sát, tìm một vị trí càng thêm thoải mái.

Trái tim vốn đập nhanh chóng cũng theo nhịp vỗ vững vàng sau lưg này dần dần thả chậm lại, một lát sau, cô cuối cùng ngủ yên ổn.

Sau khi Tần Mặc đi vào, Tần Dật Hiên liền đứng dậy đứng ở bên cửa sổ, nhìn Tần Mặc bao bọc Tô Song Song, nhìn thái độ Tô Song Song từ bắt đầu hoảng sợ dần trở nên vững vàng, Tần Dật Hiên biết anh lại thua lần nữa. die nda nle equ ydo nn

Lục Minh Viễn đi tới, nhìn lướt vào trong, ánh mắt liếc qua Tần Dật Hiên, khinh thường nói: “Người ta đó là vợ chồng hợp pháp, anh thật sự muốn làm anh trai nhị manh hóa, tôi ngược lại thật sự hoan nghênh anh.” Đột nhiên, lời nói của anh thay đổi, thu lại nụ cười đáng yêu trên mặt, trở nên cực kỳ nghiêm túc cẩn trọng, chậm rãi nói ra: “Nhưng nếu như có một ngày anh lại trái phái không phân, Tần Dật Hiên, đừng trách về sau chúng tôi không khách khí!”

Tần Dật Hiên vốn lười phải để ý tới Lục Minh Viễn, thấy cho dù Tô Song Song tỉnh cũng không có việc gì của anh ở đây, anh không muốn tự rước lấy nhục, xoay người rời đi.

Lục Minh Viễn le lưỡi một cái về phía bóng lưng Tần Dật Hiên, giằng co  một ngày, cũng mệt mỏi, anh dựa vào cái ghế bên cạnh, định nghỉ ngơi một lát.

Lục Minh Viễn mới nhắt mắt lại, đột nhiên nghe thấy một âm thanh ầm ầm ĩ ĩ, “Song Song, Song Song ở đâu!”

Lục Minh Viễn giật mình một cái, lúc này mới nhớ tới mình sợ không giúp được đã kêu Tô Mộ tới, bây giờ anh hối hận rồi! 

Tô Mộ nhìn thấy Lục Minh Viễn, đột nhiên khựng lại, hai mắt hiện lên trái tim, nhưng vẫn không quên mục đích tới đây của mình, vội vàng hỏi: “Song Song như thế nào? Tại sao lại vào bệnh viện?”

Lục Minh Viễn rất vô lễ ngồi dậy, dùng cằm chỉ chỉ về phía cửa sổ, “Anh Mặc đang ở cùng rồi, bây giờ không có chuyện gì, nếu không chị trở về trước đi.”

Tô Mộ vừa nghe Tô Song Song không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm lại, chuyển ý niệm liền dồn toàn bộ tâm tư đặt lên người Lục Minh Viễn, Lục Minh Viễn là món ăn của cô!

Lục Minh Viễn nhất thời cảm giác được nguy cơ, theo bản năng xê dịch sang bên cạnh, vừa xê dịch sang anh liền hối hận, bởi vì Tô Mộ lập tức tới lại gần, ngồi vào bên cạnh anh.

“Chuyện này… Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, chị có thể tránh ra không?” Giọng Lục Minh Viễn khá lịch sự.

Tô Mộ vui vẻ, vỗ vỗ bả vai của mình, cười híp mắt nói, “Ngài cứ thỏa sức dựa vào, tôi tuyệt đối không động.”

Lục Minh Viễn tỏ vẻ kinh ngạc, lòng ham chơi lại nổi lên, ngoẹo đầu, định xem Tô Mộ có thể chịu bao lâu, không ngờ tới anh thật sự mệt mỏi quá, vừa nằm xuống, thì thật ngủ thiếp đi. d1en d4nl 3q21y d0n

Trong mắt Tô Mộ tràn đầy trái tim liếc nhìn Lục Minh Viễn dựa trên vai cô, gương mặt hạnh phúc, vốn không cảm thấy mệt mỏi.

Trong phòng, Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song dần trở nên ổn định trong lòng anh, cũng có vẻ hơi mỏi mẹt, khoảnh khắc khi anh nhìn thấy Tô Song Song nổi điên, cả trái tim cũng nhíu lại một chỗ chỉ sợ khi Tô Song Song không ở bên cạnh anh đã xảy ra chuyện gì.

Giờ phút này Tần Mặc nhìn Tô Song song bình an ở trong lòng anh, nghĩ mà sợ siết chặt tay đang vòng quanh cô, khẽ khom người, dán mặt lên với Tô Song Song.

“Bé ngốc, nếu em xảy ra chuyện gì, anh làm như thế nào…” Lần đầu tiên Tần Mặc lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ

Tô Song Song trong giấc mộng đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu một trận cô theo bản năng ôm chặt lấy Tần Mặc ở trước mặt, đầu lại theo bản năng cọ cọ vào trong ngực Tần Mặc, lúc này mới cảm thấy yên ổn.

Sáng sớm hôm sau Tô Song Song tỉnh lại, nhức đầu đến không chịu nổi, cô mơ hồ mở mắt ra, đột nhiên thấy mình nằm trong ngực một người, lại còn là một người đàn ông.

Tô Song Song theo bản năng hét lên một tiếng: “A!” Ngay sau đó dùng cả tay và chân bắt đầu giãy giụa.

Tần Mặc mới vừa ngủ còn tưởng rằng Tô Song Song chưa tốt lên, bị sợ đến vội vàng ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Song Song, là anh… A Mặc…”

“A… A Mặc…” Tô Song Song mới vừa tỉnh, đầu óc xoay chuyển rất chậm, vừa nghe là Tần Mặc, cả người cũng tỉnh táo lại, cô quên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nhớ mình gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ, nhưng không nhớ ra được nội dung.

Cô theo bản năng níu chặt vạt áo Tần Mặc, định khóc lại cảm thấy hơi mất mặt, đột nhiên những lời trước đây ông cụ Tần nói với cô lại nhanh chóng xông vào trong óc.

Tô Song Song theo bản năng đẩy Tần Mặc ra, vừa đẩy, Tần Mặc không động, mình lại ngã về phía sau, Tần Mặc vội vàng đưa tay kéo cô vào trong ngực, Tần Mặc biết rõ Tô Song Song nghĩ tới điều gì, nhưng chính là không giải thích, định cho cô một dạy dỗ nho nhỏ.

Tô Song Song khẽ giãy giụa, nhưng không bỏ được cái ôm ấm áp trong ngực Tần Mặc, cả người rối rắm muốn chết, tròng mắt đỏ ngầu, thiếu chút nữa sẽ bật khóc.

“A Mặc, ông nội nói anh là anh họ của em!” Tô Song Song nín hồi lâu mới mở miệng, vừa mở miệng, trong lòng càng thêm khó chịu, chỉ có điều vẫn nhẫn nhịn không khóc.

Tần Mặc gật đầu một cái, không nói gì, Tô Song song cả kinh ngẩng đầu lên, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy cằm của Tần Mặc, “A Mặc, anh đã biết rồi?”

“Ừ.” Tần Mặc vẫn nhịn lấy, hừ một tiếng, rất hưởng thụ cảm giác bánh bao đáng yêu trong ngực.

“Anh anh anh anh!” Lòng Tô Song Song loạn như ma, không biết nên nói cái gì, giãy giụa lại dùng sức thêm, Tần Mặc lại ôm lấy cô dùng thêm sức, biết bây giờ chính là không buông tay rồi.

“Anh biết rõ ràng, vậy sao vẫn kết hôn với em!” Tô Song Song gấp gáp, lần này khóc thật.
Bình Luận (0)
Comment