Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 355

Tần Dật Hiên sau khi ra khỏi viện, cũng chưa rời khỏi thành phố này ngay, mà đi dạo một chút chỗ ở hồi trước của ba mẹ Tô Song Song ở vùng lân cận.

Nơi này bây giờ đã bị phá dỡ đi nơi khác, hắn tìm không ra những dấu ấn ngày xưa, Tần Dật Hiên nhìn thấy này một mảng kiến trúc, đột nhiên nở nụ cười, cuối cùng cười ra cả nước mắt, có lẽ hắn và Tô Song Song cũng giống như mảng kiến trúc đó, rốt cuộc không thể trở về được.

Hắn ngồi ở trong xe, trong ánh mắt lại hiện về những kí ức, hắn nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ lại, hắn rốt cuộc đã yêu Tô Song Song từ khi nào. 

Năm đó Tần Dật Hiên từ viện tới Tô gia, không hề thoải mái, tuy còn nhỏ nhưng lại là một đứa trẻ vô cùng kiên cường của Tần gia.

Ba mẹ của Tô Song Song bình thường khá bận, một tháng ở cùng thấy hắn mặc dù luôn ngoan ngoãn, ít nói nhưng cũng rất khéo léo, lúc bọn họ bận, đều nhờ hắn chăm sóc cho Tô Song Song.

Tần Dật Hiên lần đầu tiên nhìn thấy Tô Song Song, rất không thích, ở đâu ra một con bé bánh bao xấu xí như thế này chứ, hắn ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn Tô Song Song, hận không thể trực tiếp đá cô ra ngoài. 

Tô Song Song nằm ở trong nôi, cười khúc khích, không khóc cũng không nghịch ngợm, chỉ là nhìn thấy món đồ chơi nhỏ ở trên đầu, đôi tay nhỏ bé cứ với lấy, tự mình chơi vô cùng vui vẻ.

Tần Dật Hiên vốn dĩ rất ghét cô bé, không muốn chơi cùng nhưng lại bị tiếng cười của cô bé cuốn hút, cũng không còn để ý nữa, cùng cô bé chơi rất vui vẻ.

Đợi cho đến khi Tô Song Song hơi lớn một chút đã có thể chạy nhảy được, cô lúc nào cũng theo sau Tần Dật Hiên, mỗi ngày đều ngọt ngào gọi: "Anh! Anh!" 

Tần Dật Hiên hút điếu thuốc, khói thuốc, làm hắn ho vài tiếng, một lúc sau nước mắt đã tràn đầy, lúc này mới ngừng ho.

Nhưng hắn không thể phân biệt nổi, rốt cuộc là do khói thuốc, hay là mình đang cảm thấy khó chịu, nước mắt gần như sắp trào ra rồi.

Có lẽ vấn đề xảy ra chính là lúc học tiểu học, mùa đông năm ấy, ở trong nhà xem TV, trong phim có một cảnh kết hôn, Tô Song Song ngồi ở trên ghế nhìn thấy khăn voan trùm đầu màu đỏ, rất thích.  

Tô Song Song quấn quít lấy mẹ hỏi cái gì đó, mẹ cô bị cô quấn lấy không còn cách  nào khác, nói: "Đồ dùng cho dám cưới, chờ mai sau con lập gia đình, sẽ tặng cho con khăn trùm đầu màu đỏ như vậy nha."

Khi đó Tô Song Song còn chưa hiểu chuyện, chỉ là cảm thấy màu đỏ của khăn voan rất đẹp, cười khanh khách đôi tay nhỏ bé của cô ôm lấy Tần Dật Hiên nói: "Mai sau con sẽ gả cho anh!"

Vì bọn họ vẫn còn nhỏ, cho nên ba mẹ của Tô nghe thấy những lời này chỉ cười cười không phản đối, quả thật nhìn thấy tình cảm của hai anh hem bọn họ tốt đẹp như vậy, bọn họ cũng muốn duy trì. 

Tần Dật Hiên nghĩ tới đây thở dài, bây giờ hắn còn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc ấy, thực sự rất vui vẻ, lúc đó hắn đã hiểu được kết hôn là gì, nghĩ đến việc Tô Song Song được gả cho hắn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khi đó, trong lòng Tần Dật Hiên đã có một mầm hi vọng, tương lai Tô Song Song sẽ trở thành vợ của hắn, có lẽ cũng từ lúc ấy, hắn đã định trước tình cảm này của hắn sẽ trở thành một bi kịch.

Tần Dật Hiên vẫn ngồi ở trong xe tới sáng, đang muốn rời đi, nhưng toàn thân cứng ngắc, hắn mở cửa xe, định hoạt động một chút. 

Ai ngờ lúc xuống xe thì điện thoại kêu, hắn bắt máy, đầu dây điện thoại bên kia: "Xin hỏi anh là Tần tiên sinh, Tần Dật Hiên đúng không?"

"Đúng vậy là tôi." Tần Dật Hiên vì thức trắng đêm không ngủ, giọng nói hơi khàn khàn, cực kỳ mỏi mệt.

"Tần tiên sinh chào anh, tôi là luật sư của bạn anh, Tô Cẩn, buổi sáng hôm nay vợ chồng Tô Cẩn gặp nạn, bất hạnh qua đời rồi......" 

"Cái gì!" Tần Dật Hiên sửng sốt hét lên, Tô Cẩn là người bạn suy nhất của hắn khi còn ở nước ngoài, không biết tại sao có một khoảng thời gian không liên lạc, vậy là sau khi về nước không gặp lại nhau nữa.

"Tôi rất lấy làm tiếc, vợ chồng Tô Cẩn đều không có họ hàng thân thích, bọn họ có lưu lại một phần di chúc, nếu như xảy ra việc ngoài ý muốn, tất cả sẽ giao cho Tần tiên sinh xử lý."

“Bây giờ bọn họ còn có một cô con gái 14 tuổi, muốn hỏi ngài có bằng lòng chăm sóc cô bé đến lúc trưởng thành không?" 

"Noãn Noãn?" Tần Dật Hiên đã từng gặp qua con của họ, thực sự rất đáng yêu, hắn thực sự rất quý, chỉ tiếc là sau khi tiếp quản công ty, công việc bề bộn không có thời gian chăm sóc cô bé.

“Phải, là Tô Noãn tiểu thư, cô bé thực sự rất đáng thương, rất ít nói không muốn tiếp xúc với ai cả, hơn nữa cảm xúc còn vô cùng bất ổn, nếu như ngài có thể qua đây, vậy thì tốt rồi."

Luật sư nói đến đây, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng, quan hệ giũa hắn và Tô gia của vẫn tốt, nghe được tin dữ, chỉ là công ty đang có nhiều cần phải xử lý, vốn dĩ không có cách nào chăm sóc Tô Noãn được. 

"Được, bây giờ tôi đi."

Lúc Tần Dật Hiên đến Tô gia, đã là buổi đêm, tất cả người hầu đều bị đuổi ra ngoài, lo lắng đứng bên ngoài phòng ngủ của Tô Noãn nhưng không ai dám đi vào.

Bọn họ vừa thấy Tần Dật Hiên đến, giống như tìm được người đáng tin cậy, quản gia Hồng đi tới, khóc nức nở nói. 

"Tần tiên sinh ngài đến rồi, ngài mau đi xem một chút đi, tiểu thư đã nhốt mình trong phòng một ngày rồi, không ăn không uống, cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện mất!"

Vẻ mặt của Tần Dật Hiên nặng trĩu, sức khỏe của hắn không tốt, cả đêm không ngủ, lại ngồi máy bay và xe lâu như vậy, sắc mặt trắng bệch, còn chưa nói gì đã bắt đầu ho vài tiếng.

"Tần tiên sinh ngài có cần nghỉ ngơi một lát không" Quản gia lúc này mới chú ý tới sắc mặt rất khó coi của Tần Dật Hiên, khuyên một câu, Tần Dật Hiên lắc đầu, đẩy cửa đi vào. 

Cửa vừa mở ra, Tần Dật Hiên rơi vào một cảnh vô cùng tối tăm, hắn không kịp thích ứng, sau đó một cái gối ném tới, cùng với một giọng nói khan khan hét lên: "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài hết đi!"

Gối đầu ném vào trước ngực Tần Dật Hiên, không đau, hắn thích ứng một lúc, liền cầm cái gối để ở chân giường của Tô Noãn, hắn chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng an ủi nói: "Noãn Noãn, là chú, chú Tần đây."

Tô Noãn nghe thấy giọng nói của hắn, ngẩng đầu lên nhưng lại nghĩ đến cái gì đó, rất nhanh lại cúi đầu xuống, bắt đầu khóc thút thít. 

Tần Dật Hiên thở dài, đi lại, ngồi ở bên người Tô Noãn, cầm tay cô bé đặt vào lòng, Tô Noãn lại khóc to hơn.

"Sau này còn có chú Tần mà!" Tần Dật Hiên đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Noãn, giọng nói cực kỳ ấm áp.

Từ sau khi Tô Song Song bỏ đi, hắn đã hiểu ra rất nhiều, trước kia chính mình cũng đã từng trải qua những ngày tháng tối tăm như vậy rồi, giờ đây tâm trạng của hắn đã bình thản hơn rất nhiều, đã ôn nhu hơn rất nhiều. 

Tần Dật Hiên và Tô Noãn như vậy cả đêm, lúc Tô Noãn đã ngủ, hắn mới thật cẩn thận đi ra, Tô gia bây giờ thật sự rất hỗn loạn, luật sư thì bận chuyện công ty, còn những việc khác đều phải nhờ hắn.

Hiện tại công ty nghiệp vụ của Tần Dật Hiên đã chuyển về nước rồi, cho nên hắn tính đưa Tô Noãn về nước, coi như thay đổi môi trường, giảm bớt sự đau buồn cho cô bé khi ở đây.

Sau khi Tần Dật Hiên đưa Tô Noãn về nước, nha đầu kia vẫn rầu rĩ như cũ không vui vẻ, cũng không đi học, ngày ngày chỉ nằm trên giường. 

Tần Dật Hiên đã thử nhiểu lần nói chuyện với cô bé, cô bé vẫn cứ như vậy, hắn chỉ có thể đem chuyện công ty xử lý xong, định xin nghỉ một tuần, để chuyên tâm giúp Tô Noãn vượt qua giai đoạn này.

Quả thật trong lòng Tần Dật Hiên bây giờ cũng không tốt lắm, rời xa Tô Song Song, rõ ràng là cùng một thành phố mà không bao giờ gặp mặt, trong lòng hắn lúc nào cũng cảm thấy rối loạn.

Khó chịu nhất là lúc hẳn thấy Tô Song Song và Tần Mặc cùng xuất hiện tren một tờ tạp chí, có lúc hắn chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào tờ tạp chí, suy nghĩ ngẩn ngơ. 

"Tôi có thể gọi chú là anh không?" Đột nhiên phát ra thật một giọng nói rất nhỏ, Tần Dật Hiên ngạc nhiên, không nghe rõ, hỏi lại: "Hả?"

"Tôi không muốn gọi là chú, tôi muốn gọi chú là anh!" giọng nói  nhẹ nhàng, làm cho Tần Dật Hiên nghĩ ngay đến Tô Song Song trước đây, cũng nhẹ nhàng như vậy, giọng hơi hơi cao ở âm cuối gọi hắn là anh.

Tần Dật Hiên cảm thấy đầu rất đau, hắn theo vô thức đẩy Tô Noãn ra, cũng may cuối cùng nhanh chóng lấy lại được tinh thần, phản ứng lại, cố khiến giọng nói của mình bình tĩnh một chút. 

"Không được. Chú lớn hơn con hơn mười tuổi, gọi là chú, nếu không vai vế của chú và ba con sẽ loạn lên đấy."

"Ba cũng không còn nữa!" Tô Noãn vừa nghe đến chữ ba, cảm xúc bị kích động, đẩy Tần Dật Hiên ra, Tần Dật Hiên lúc này mới nhận ra lỗi của mình.

Hắn vội vàng nắm lấy vai của Tô Noãn, nhẹ nhang vỗ vai cô, Tô Noãn khóc trong chốc lát, vì hai ngày chưa ăn cái gì, không lâu sau mệt quá lăn ra ngủ. 

Tần Dật Hiên cũng rất mệt mỏi, hắn sợ mình đi rồi Tô Noãn ở đây lại làm chuyện gì dại dột, tựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn về xa xăm, những lúc im lặng như vậy, hắn lại nghĩ ngay tới khoảng thời gian ở cùng Tô Song Song.

Khi đó Tần Dật Hiên không thích nghe Tô Song Song gọi mình là anh trai, mà cho tới bây giờ hắn cũng không gọi cô là em gái.

Hắn thở dài, tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, lúc hắn tỉnh lại, đã là buổi tối rồi, Tần Dật Hiên quay đầu nhìn, không nhìn thấy Tô Noãn, ngồi xuống, nhìn kỹ mọi nơi xem, vẫn không thấy Tô Noãn, hắn bỗng dưng trở nên luống cuống. 

Tần Dật Hiên lập tức đứng dậy, lao ra, tìm từng phòng, cũng may biệt thự này phòng không lớn, cho đên khi hắn xuống lầu hai, thấy bóng ai đó ngồi ở ban công, Tô Noãn đưa chân ra ngoài  lắc lư, trong lòng cảm thấy hơi tức giận.

Mặc dù đây là lầu hai, ngã xuống cũng sẽ không chết nhưng chắc chắn sẽ bị thương, gãy chân tay, vậy thì phải làm sao!

"Noãn Noãn, lại đây, ăn cơm!" Tần Dật Hiên mặc dù rất tức giận nhưng không hề nặng lời, giọng nói nhẹ nhàng cùng Tô Noãn thương lượng. 

Tô Noãn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên thấy biểu hiện bình thường của cô, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng đến khi nghe Tô Noãn nói, trong lòng hắn lại nhớ về giọng nói đó.

"Anh còn bắt tôi gọi là chú nữa, em sẽ nhảy xuống, những người xuất hiện trong cuộc sống của em, em không muốn họ có liên quan đến ba mẹ nữa!"

Tô Noãn nói rất thẳng thắn, Tần Dật Hiên sợ tới mức không dám nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu. 

"Mau xuống trước đi." Tần Dật Hiên không ngờ sau nhiều năm như vậy, từ lúc Tô Song Song bỏ đi, lại có người gọi hắn là anh, điều này đối hắn quả thực là một loại tra tấn, cho nên hắn chưa thể chấp nhận được.

Tô Noãn vừa nghe xong, không cười nữa, cau mày nhìn Tần Dật Hiên, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng, người cô động đậy, Tần Dật Hiên cảm giác không ổn, lập tức quát một tiếng: "Được! Muốn gọi là anh thì gọi đi!"

Tô Noãn nghe được câu này, nhìn Tần Dật Hiên, đã không còn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt nữa rồi. 
Bình Luận (0)
Comment