Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 44

Lúc này anh chuyển phát nhanh biết điều zọt lẹ, trong phòng chỉ còn lại Tần Mặc và Tô Song Song. Tô Song Song cúi đầu cắm cúi ăn cơm.

Tần Mặc nhẹ nhàng ngả người tựa vào ghế, một tay đặt trên lan can, nhắm mắt, lẳng lặng nhìn Tô Song Song ăn.

Thật ra Tần Mặc làm thế cũng chẳng có ý gì, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, anh không có việc gì để làm nên mới nhìn Tô Song Song.

Nhưng không biết liệu có phải Tô Song Song không hiểu hay đầu cô mới bị vỡ mà việc bị Tần Mặc nhìn làm cả người cô không được thoải mái.

Cô có cảm giác, ánh mắt của Tần Mặc giống tia X quang, có thể nhìn xuyên thấu cả người cô.

Tô Song Song uống xong ngụm cháo cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được muốn hỏi Tần Mặc là liệu có phải cô đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì trong lúc hôn mê hay không? Chứ sao thì anh lại cứ canh cánh trong lòng, chầu chực ở đây chờ trả thù như thế?

“Cốc cốc cốc!” Ba tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, thanh âm cũng rất đều đặn, chứng tỏ người ngoài cửa là người rất có hàm dưỡng.

“Vào.” Rốt cuộc Tần Mặc không nhìn Tô Song Song nữa, thu tay trên ghế lại, sau đó ngả một chút về phía sau, vốn dĩ trông anh có chút mệt mỏi thì giờ đã khôi phục khí phách như thường ngày.

Cửa bị đẩy ra, một cô bác sĩ mặc áo blouse trắng vừa cúi đầu xem bệnh án vừa đi đến trước giường bệnh, cô ta ngẩng đầu, Tô Song Song thấy mặt cô lập tức giật mình kinh ngạc.

Vậy mà là thầy thuốc riêng của Bạch Tiêu, Đông Phương Nhã?

Vẻ mặt Đông Phương Nhã vẫn bình thường như cũ, lỗ mũi giật giật, vừa cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ cơm thừa Tô Song Song để lại, vừa mở miệng nói lạnh lùng, giọng nói sâu cay: “Đồ ăn cho bệnh nhân ở Hoàng Ký? Tần thiếu gia đúng là quan tâm cô hầu gái này đó nha.”

“…” Tô Song Song cũng hiểu được Đông Phương Nhã, trong cô ta như người đẹp băng giá, nhưng mở miệng thì toàn lời nói cay độc, thật sự không dám nói tiếp.

Tần Mặc cũng không có phản ứng gì, như đã quá quen với cách nói chuyện của cô ta, chỉ liếc Tô Song Song rồi nói: “Không thể lưu lại di chứng.”

Đông Phương Nhã nghe thấy thế, hừ hừ, quơ quơ hồ sơ bệnh án trên tay, sau đó chỉ chân bị thương của Tô Song Song, cô ta nói có chút khinh thường, cứ như kiểu vết thương nhỏ tý như thế mà cũng bắt cô ta phải giải quyết.

“Mấy vết thương này cần gì phải vào viện, về chăm sóc cẩn thận một chút thì sau mấy ngày sẽ ổn thôi. Cô ngất đi là do cơ thể suy nhược thôi.

“…” Tô Song Song mấp máy miệng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ không khéo mình bị què, nhưng xem ra cũng k nghiêm trọng lắm.

“Khiêng cô ta trở về đi, ở đây tốn diện tích quá.” Nói xong, Đông Phương Nhã đặt bệnh án lên bàn, nhìn Tô Song Song chế nhạo: “Cô hầu gái, có thể bắt được Tần thiếu gia lạnh lùng, cô làm không tệ!”

“…” Từ đầu đến cuối, đến tận lúc Đông Phương Nhã mất hút, Tô Song Song chỉ biết câm nín, vì từ đầu đến cuối cô toàn bị trêu với Tần Mặc.

Trong mắt Tô Song Song, cho dù bỏ qua ân oán giữa hai người, chỉ xét về gia thế, giáo dục, học thức thì Tần Boss cũng sẽ không bỏ một dàn danh môn thục nữ để chạy theo một dân nghèo như cô đâu.

Tô Song Song tự luyến chút, mặc dù cô có chút thùy mị, cũng từng là hoa khôi của ban, nhưng cô cũng hiểu rõ, dung mạo nhỏ nhoi của cô so sánh với những danh môn thục nữ cả ngày nghiên cứu làm đẹp thì cô chẳng là gì.

Cho nên lúc này Tô Song Song càng khẳng định suy nghĩ của mình, Tần Boss không thể coi trọng cô, giữa cô và Tần Boss có một vực sâu ngăn cách, hai người chắc chắn không thể có chuyện gì.

Chỉ tiếc, đến tháng sau, Tô Song Song mới ý thức được vấn đề nghiêm trong: Có đôi khi tự ti quá cũng không tốt!

Tô Song Song suy nghĩ một chút, không nằm viện cũng được, chứ chút tiền vẽ truyện tranh của cô sao đủ trả tiền nằm viện.

Nếu phải đi về, với tình trạng băng bó của cô, hành động rất khó khăn, Tô Song Song lôi điện thoại ra, tính gọi Tô Mộ trở về, đưa cô về nhà.

Tần Mặc thấy cô cầm điện thoại, lập tức chặn tay cô lại, hỏi: “Chuyện gì?”

Từ đầu đến giờ, Tô Song Song không hề có ý định làm phiền Tần Mặc, dù sao cô cũng không dám sai sử Tần Boss, nên cô nói thản nhiên: “Gọi cho Tô Mộ, để cô ấy đưa tôi về.”

Cô nói xong, vừa định rụt tay về thì đột nhiên nghĩ ra, lại nói: “Boss, tiền chữa trị tôi sẽ trả lại cho anh! Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.”

Từ lúc biết Tần Mặc là người lãnh đạo của mình, tuy rằng Tô Song Song rất giận dữ nhưng cũng biết thân biết phận gọi anh là boss.

Mỗi lần Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song gọi như vậy, sắc mặt anh cũng không được tốt, thế nhưng Tô Song Song cũng không nghĩ nhiều, dù sao từ lúc bắt đầu, quan hệ giữa hai người cũng chưa có lúc nào hòa nhã.

Tần Mặc im lặng không nói, lập tức cầm điện thoại của Tô Song Song, cô chỉ thấy anh cầm điện thoại đưa một vòng rồi đút vào túi áo.

Nhất thời Tô Song Song nhức đầu, cô cau mày, nhìn Tần Mặc, trí tưởng tượng lại bay cao, bay xa, bay luôn khỏi tầm tay, kết quả là cô rối tinh cả đầu óc.

Tô Song Song thò tay vào túi áo chỗ Tần Mặc cất điện thoại của cô, hùng hổ nói: “Tôi nói rồi, sẽ trả đủ tiền cho anh! Nếu anh muốn có thế chấp thì tôi đưa thẻ căn cước cho anh, điện thoại trả tôi!”

“…” Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Tần Mặc có cảm giác bị đánh bại, người này chính là Tô Song Song. Anh khẽ mím môi, đứng lên.

Tần Mặc vừa đứng lên, thân hình cao lớn như người khổng lồ, bao vây lấy Tô Song Song, Tô Song Song lập tức ỉu xìu.

Thế nhưng cô vẫn cắn răng kiên cường, cô không chỉ vào túi áo Tần Mặc nữa mà chỉ vào đầu đang băng của mình.

“Anh không được ăn hiếp người bệnh nha! Đây là không có nhân đạo, không có đạo đức… A!” Tô Song Song còn chưa nói hết, Tần Mặc đã cúi người xuống, làm cô sợ hãi hét toáng lên.

Kể từ khi Tần Mặc dẫn cô đến cục cảnh sát, lúc này Tô Song Song chắc như đinh đóng cột là trong đầu Tần Mặc không hề có khái niệm đồng tình với người yếu.

Cô cảm thấy, cho dù Tần Mặc không đánh mình thì cũng sẽ phải lắc lư đến lúc não cô chấn động một lần nữa.

Tô Song Song sợ đến nhắm tịt cả mắt, nhưng chờ mãi chẳng thấy đau gì cả, chỉ thấy cả người cô thật nhẹ, như bị treo lên bầu trời vậy.

Trong lòng Tô Song Song kinh ngạc: gã tiểu cầm thú này tính chiêu gì mới sao?

Cô cẩn thận mở một con mắt, lập tức thấy bộ tây phục ẩm ướt của Tần Mặc, cô mở tiếp con mắt nữa, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt góc cạnh của Tần Mặc.

Cô nháy nháy mắt, chợt thấy mơ hồ, ánh mắt hoài nghi đó không thể lọt khỏi đôi mắt sắc bén của Tần Mặc được.

Tần Mặc nhìn Tô Song Song đang ngây ngốc trong ngực, tâm trạng không tệ, khóe miệng anh khẽ nhếch, cất giọng trong trẻo lạnh lùng nhưng lại pha chút vui vẻ: “Có phải cô mắc chứng vọng tưởng, luôn nghĩ mình bị hại?”

Tô Song Song vừa lấy lại tinh thần, nghĩ tới những ý nghĩ linh tinh của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tự động đỏ lên, cô suy nghĩ một chút, nhẹ buông lỏng thân thể của mình, tựa vào ngực Tần Mặc.

Vị trí lỗ tai của cô đúng là ngực của Tần Mặc.

“Thình thịch! Thình thịch!” Tiếng tim đập trầm ổn vang trong tai, nhẹ nhàng như bài hát ru.

Tô Song Song tự nhiên cảm thấy rất an tâm, cô không khỏi hô hấp chậm dần, nhớ lại những lời Tần Mặc đã nói.

Cô nói bất mãn: “Ai bảo từ trước đến giờ anh chẳng bao giờ coi tôi là mĩ nữ, toàn đối xử như với cánh đàn ông, lại còn đưa tôi đến cục cảnh sát!”

Tần Mặc nghe ngữ khí có chút làm nũng của Tô Song Song, anh trầm mặc không nói, nhưng miệng lại khẽ nhếch lên.

Mỗi bước đi của Tần Mặc đều rất trầm ổn, đôi tay thon dài chắc chắn ôm lấy thân thể nhỏ xinh của Tô Song Song nhẹ nhàng mà không hề run rẩy.

Tô Song Song đong đưa nhẹ nhàng theo từng bước chân của anh, thoải mái y hệt như trên võng, thành ra Tô Song Song mơ màng thiếp đi trong vòng tay Tần Mặc.

Khi Tô Song Song tỉnh lại, cô cảm nhận được sự cứng rắn vô cùng dưới thân, theo bản năng cô dụi dụi mắt, nhưng vẫn rất buồn ngủ, theo bản năng cô định ôm chăn quay cuồng một chút, tìm nơi mềm mại hơn để ngủ.

Đang lăn qua lăn lại nhưng vẫn không tìm được chỗ thoải mái, bất ngờ đùi phải của cô truyền đến cảm giác đau tê tái, làm Tô Song Song mở bừng hai mắt, trán ướt đẫm mồ hôi.

Ngay sau đó là một đôi bàn tay to lớn nắm lấy bả vai cô, đỡ cô ngay ngắn lại trên giường.

Tô Song Song còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu cô: “Không ngờ tướng ngủ của cô lại xấu như vây.”

Tô Song Song nghe thấy giọng nói này, lập tức tỉnh táo, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt Tần Mặc đang dần hiện rõ trước mắt cô, sau đó kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở bên giường của tôi?”

Tần Mặc đang cúi đầu nhìn đùi phải của Tô Song Song, thấy không có vấn đề gì lớn mới ngẩng đầu nhìn cô, không định đáp lại mà cũng không có ý định rời đi.

Tô Song Song nhớ ra là Tần Mặc đưa cô về, mặc dù cô cảm kích anh đã chiếu cố cô, nhưng cũng không thể tha thứ việc anh nhìn hết phòng của một cô bé như cô.

Tô Song Song chợt ngồi dậy, theo bản năng chống tay xuống giường, nhưng khi chống tay xuống, nhất thời cô thấy khác lạ, vội vàng quơ tay, lục lọi xung quanh.

Vừa sờ soạng thì cô chợt luống cuống, tại sao tay mình không thấy cảm giác mềm nhũn quen thuộc mà lại cứng như đá thế này. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đối diện không có gì cả, chỉ có một chiếc tủ treo quần áo tối đen như mực, trông như quan tài.

Cô vội vã cúi đầu nhìn chiếc giường, rõ ràng đây là chiếc giường không khác quan tài của Tần Mặc, nhất thời cô không hiểu, rõ ràng Tần Mặc có chìa khóa nhà cô, sao cô còn có thể ngủ ở chỗ này?

“Chân cô bị thương thế, không nên ngủ giường mềm, trong lúc này, tôi với cô đổi giường ngủ.

Mặc dù Tô Song Song không hỏi, nhưng Tần Mặc vẫn có thể nhận ra cô đang nghi ngờ nên, anh không có tâm tình trần thuật lại nên từ ngữ khí của anh có thể xác nhận được rằng không thể thương lượng rồi.

Nghe thế, Tô Song Song kinh hãi nhìn Tần Mặc.
Bình Luận (0)
Comment