Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 49.2

Tô Song Song vừa nghĩ tới cuộc trò chuyện của mình đều bị cô ta nghe được, vốn đang phách lối kiêu căng lập tức xìu xuống.

Bình thường Tô Song Song tức giận sẽ gào to với Tần Mặc nhưng cô luôn có chừng mực. Cô cũng rất rõ Tần Mặc là sếp lớn cho nên có phát cáu cũng chỉ để ở đáy lòng.

Nếu có người ngoài, cô cũng chẳng dám đi khiêu chiến với Tần Mặc, một khi để anh mất mặt, có thể cô sẽ chết không còn xác.

Tô Song Song nhích lại gần Tần Mặc, cẩn thận hỏi một câu: “Boss, sao vậy? Cô ta cũng không phải cố ý nghe lén, anh đừng diệt khẩu cô ta đó!"

Tô Song Song vẫn còn tưởng rằng vì có người nghe lén Tần Mặc mới xoay người lại, vừa nghĩ tới cô nàng bạch cốt tinh hồi sáng bị đuổi việc, cô mới vội khuyên một câu.

Tần Mặc nhẹ nhàng ngửa đầu, bạch cốt tinh kia vẫn cung kính đứng bên cạnh, giơ tay làm dấu OK, nhìn Tô Song Song vẫn còn đang lơ mơ như lọt vào trong sương mù, không biết hai người bọn họ ở chỗ này đang làm gì.

Tần Mặc lại ôm Tô Song Song, lạnh nhạt nói: “Cô ấy nói bên trong không có người, trước đó em không phát hiện à?”

Tô Song Song vừa nghĩ đến việc mình bị Tần Mặc ôm một cách trắng trợn vào phòng vệ sinh, tự nhiên lại không chú ý đến động tác của bạch cốt tinh đứng ở bên cạnh. Cô thấy Tần Mặc lại định nhấc chân muốn đi vào, ngay lập tức đưa tay ra bám vào khung cửa.

Tần Mặc lúc này đang không có kiên nhẫn, cúi đầu nhăn lông mày nhìn chằm chằm Tô Song Song, đôi mắt lóe lên một chút tức giận, lần đầu tiên anh lặp lại một vấn đề đến lần thứ ba: “Sao vậy?”

Tô Song Song bị khí thế ngang ngược của Tần Mặc áp đảo, bàn tay bấu vào khung cửa có chút dãn ra.

Nhưng vừa nghĩ tới nếu hôm nay mình bị Tần Mặc ôm vào toilet, trước ánh mắt của đám bạch cốt tinh này thì cô cũng chẳng cần phải lăn lộn ở Tần thị nữa.

Cô rất chuyên tâm hứa với mẹ sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc đàng hoàng. Nếu bây giờ phá hỏng hết thì sao cô còn mặt mũi mà gặp mẹ chứ?

“Ừm, đột nhiên tôi không muốn đi nữa, chúng ta trở về đi Boss, công việc vẫn quan trọng hơn.” Tô Song Song biết rõ hiện tại mình cười trông rất gượng gạo.

Nhưng đối mặt với ánh mắt của Tần Mặc như muốn dìm chết cô, nội tâm cô thực sự không rộng lớn đến mức có thể làm như chưa có chuyện gì, không vui không buồn thản nhiên đi ra.

Tần Mặc nhìn Tô Song Song đang lấy lòng cười nịnh nọt, cuối cùng cũng khẽ thở dài ôm cô xoay người đi tới phòng làm việc của mình.

Tô Song Song ngồi trên bàn làm việc lộn xộn bừa bãi của mình, nhìn một đống bản thảo, ngay lập tức bên trong chảy đầy nước mắt nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra như không có gì.

Thật kinh khủng quá, cô muốn về nhà!

Tần Mặc ngồi trong phòng làm việc cúi đầu xử lý văn kiện, khóe mắt nhìn thoáng qua Tô Song Song đang nhéo chỗ thịt như bánh bao trên mặt mình, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt thoáng qua một tia cảm xúc làm người ta nhìn không rõ.

Anh lại cúi đầu như trước, nhìn văn kiện trong tay, nhưng lại mở miệng nói một câu làm Tô Song Song muốn bùng nổ: “Sau bàn em có một cánh cửa ngầm, bên trong là toilet.”

Tô Song Song nghe xong lời này, ngay lập tức đưa tay ra dùng sức đẩy phía sau một cái, quả thật bên trong có phòng vệ sinh hết sức sang trọng.

Tô Song Song nhìn phòng vệ sinh sau lưng mình, tức giận đến run rẩy, cô cắn răng đóng sập cửa lại, liếc nhìn nửa bên mặt của Tần Mặc, chỉ hận không thể cởi giày ra ném vào mặt anh.

Đồ cầm thú, anh thật quá đáng! Để tôi ngày ngày phải ngồì ở cửa phòng toilet! Anh cho rằng tôi là người thu phí nhà vệ sinh sao?”

Tần Mặc nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ ra chút kinh ngạc và không rõ ràng, chẳng lẽ điều đầu tiên Tô Song Song nghĩ đến là cái này??
Bình Luận (0)
Comment