Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 59.2

Âu Dương Minh thấy vẻ mặt giật mình của Tần Cầm, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng. Nét mặt anh trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: “Khi nào thì cô đánh tôi ngất xỉu vậy? Là Tần Mặc sai xử cô? Hay là cô có ý đồ gì khác?”

Lúc này Tần Cầm mới lấy lại tinh thần, cô vốn đang nhìn Âu Dương Minh với ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ, giờ phút này lại chuyển sang nồng đậm hứng thú. Đột nhiên Tần Cầm đến gần Âu Dương Minh, nhìn anh hết sức mập mờ.

"Thế nào? Anh không có hứng thú với tôi?” Tần Cầm cố ý trêu đùa, giống như muốn thử Âu Dương Minh. Nào biết Âu Dương Minh nghe vậy, chân mày nhíu lại rồi mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Tần Cầm kéo cánh tay Âu Dương Minh lại, vẻ mặt vốn đang trêu đùa cũng khôi phục lại bình thường, nhẹ rên một tiếng: "Bất kể anh đùa bỡn kiểu gì, có vấn đề hay không, Âu Dương Minh, bây giờ tôi chỉ muốn mượn xe của anh, đưa chìa khóa cho tôi đi!”

Tần Cầm là tổng giám đốc của Tần Thị ở thị trường nước ngoài, cho nên lẽ dĩ nhiên trên người cô cũng có một loại khí thế của boss khiến người khác phải coi trọng lời nói của mình.

Tần Cầm nghĩ, Âu Dương Minh rắp tâm không tốt, chỉ là đang ra vẻ với cô. Cho nên, nói chuyện với anh ta cô không cần khách khí, giọng nói đầy tính mệnh lệnh.

Tính tình của Âu Dương Minh vốn rất ôn hòa, mặc dù không thích cách ăn nói của Tần Cầm nhưng anh biết cô là bạn gái Tần Mặc, nhìn dáng dấp thì chắc thân phận cũng không thấp, mà cô cũng chẳng chạy đi đâu được, dứt khoát lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho cô.

Lúc đặt chìa khóa vào tay Tần Cầm, Âu Dương Minh nhấc chân chuẩn bị xuống xe, Tần Cầm lại nhanh hơn anh một bước khóa kín cửa xe lại.

Tần cầm quay đầu nhìn Âu Dương Minh hừ một tiếng khinh thường, sau đó cười nói: "Ra là anh định ra vẻ để tôi thả anh xuống, rồi đến chỗ tiểu Tần làm loạn?”

Âu Dương Minh nghe không hiểu lời nói của Tần Cầm, anh nhìn cô, một Âu Dương Minh tao nhã lịch sự rốt cuộc không nhịn được nữa, anh tức giận nhưng lại không có tính uy hiếp nhiều lắm, so ra còn kém hơn Tần Cầm.

Cho nên Tần Cầm không thèm để ý, trực tiếp cho xe chạy, còn khinh thường nói một câu: "Nếu anh có bản lãnh giống như vừa nãy, nói không chừng chị đây còn cảm thấy anh tương đối quyết đoán, bây giờ làm sao vậy?”

Cô liếc mắt nhìn Âu Dương Minh, hừ lạnh một tiếng: "Thật giống hellokitty đang tức giận, sợ còn không bằng con mèo đấy chứ?!”

Âu Dương Minh nghe vậy, đã nổi giận thực sự. Anh tự tay rút chìa khóa xe ra, chỉ tiếc người Tần Cầm nghiêng về phía trước chắn lại, hơn nữa cô đang mặc lễ phục trễ ngực, khẽ cong eo một cái, vòng một càng đầy đặn hơn.

Gò má Âu Dương Minh nhất thời hơi phiếm hồng, để cho anh đưa tay ra cướp lại chìa khóa ở dưới ngực phụ nữ, anh không làm được, vì vậy chỉ có thể cắn răng thu tay về.

Lúc này đôi mắt vốn dịu dàng của Âu Dương Minh đã tràn đầy lửa giận, lần đầu gặp phải một người phụ nữ không thể nói lý như thế, làm anh không biết nên xử sự thế nào.

Tần Cầm thấy Âu Dương Minh đàng hoàng vậy, người cô liền thẳng tắp chỉ lo lái xe, cũng không nói thêm gì nữa. Bầu không khí giữa hai người tựa như không phải vừa mới giương cung bạt kiếm nhưng cũng có một chút cảm giác căng thẳng.

Tần Cầm lái xe đến quán rượu, không có động tác dư thừa trực tiếp xuống xe, trong nháy mắt đóng cửa, cô vẫn không quên châm chọc Âu Dương Minh một câu: “Tốt nhất anh đừng chọc tới em trai tôi, nếu không đừng nói đến em trai tôi, ngay cả tôi cũng sẽ không để anh được yên!”

Âu Dương Minh nhất thời sững sờ ở trong xe, nhìn bóng lưng Tần Cầm, lúc này anh mới hiểu rõ, không trách nhìn Tần Cầm có chút quen mắt, ra là chị của Tần Mặc vẫn thường xuyên ở nước ngoài!

Âu Dương Minh cảm thấy thật nhức đầu, nhưng chuyện vừa nãy anh cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là Tần Cầm thấy anh đưa Tô Song Song về nhà, có khả năng sẽ nghĩ là anh tranh đoạt bạn gái của Tần Mặc.

Cho nên Tần Cầm mới có thể đánh anh ngất xỉu, nhưng không ngờ anh đột nhiên tỉnh lại nên mới dẫn đến cục diện này. Âu Dương Minh đưa tay xoa gương mặt vẫn còn chút tê dại, nghĩ rằng không lẽ Tần Cầm trực tiếp tập kích mặt mình?

Âu Dương Minh nhìn bóng lưng tiêu sái của Tần Cầm, trong nháy mắt cảm thấy như bị hai chị em nhà này làm cho câm nín. Đứa em đã khó chơi, không nghĩ tới người chị còn lợi hại hơn.

Âu Dương Minh cảm thấy con đường theo đuổi Tô Song Song sẽ còn khó khăn hơn trước rất nhiều, anh nhắm mắt lại mệt mỏi tựa vào ghế xe.

Anh luôn cảm giác mình đã quên mất chuyện quan trọng gì đấy, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra được, chỉ có đau nhức trên mặt vẫn luôn nhắc nhở chuyện anh gặp chị của Tần Mặc không phải là nằm mơ!

Trong bệnh viện,Tô Song Song dựa vào người Tần Mặc, cô trừng mắt đến nỗi không thể trừng thêm được nữa nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh, càng ngày cô càng hốt hoảng, luôn thấy có cảm giác xấu lượn lờ ở trong lòng.

Tần Mặc nhận ra người Tô Song Song dần dần cứng ngắc, nhưng lại không biết nên nói gì để an ủi cô, chỉ có thể dùng lực ôm chặt hơn để cho cô cảm nhận được bên cạnh còn có anh.

Đột nhiên bên trong truyền đến động tĩnh, Tô Song Song hốt hoảng muốn đứng lên xem thử rốt cuộc có chuyện gì mà quên mất chân mình bị thương. Lúc suýt ngã, may có Tần Mặc đỡ, không thì cô lại được tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.

Thế nhưng Tô Song Song cũng chẳng phí tâm tư nghĩ nhiều như vậy. Vừa thấy bác sĩ thú y đi ra từ phòng giải phẫu, cô vừa kéo Tần Mặc để anh đỡ cô đi qua vừa tự nhích từng bước dò xét đi.

Bác sĩ thấy dáng vẻ vội vàng của Tô Song Song, cũng biết quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng vô cùng tốt, cô tháo khẩu trang xuống rồi thở dài.

Tiếng thở dài của bác sĩ làm Tô Song Song lập tức khẩn trương, hô hấp như ngừng lại . Cô nhìn bác sĩ với gương mặt căng thẳng, mở miệng hỏi bằng giọng nói run run: “Bác sĩ, Tứ gia làm sao rồi?”
Bình Luận (0)
Comment