Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 66.2

Lần đầu tiên Tô Song Song thấy tự hận sao mình lại nghĩ được tới như vậy, cô rầm rì hai tiếng, đột nhiên cảm thấy tổn thương muốn khóc.

Ngay lúc Tô Song Song mất hết hồn vía, cô lại nghĩ tới Tô Mộ, vội vàng gọi điện cho cô ấy.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, ngoài dự đoán của Tô Song Song, Tô Mộ cũng không nổi đóa vì bị cô đánh thức, ngược lại cô cảm giác cô ấy không ngủ mà lại giả vờ ngủ.

“Làm gì vậy Song Song, mới sáng sớm đã gọi, tôi còn đang ngủ này!” Bên kia Tô Mộ buồn rầu nói, trong lòng lại có chút hoảng hốt.

"Cô không ngủ, Tô Tô, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!" Tô Song Song cố gắng hết sức bình tĩnh kết luận, không cho Tô Mộ cơ hội phản bác.

Lần đầu Tô Mộ nghe được giọng Tô Song Song nghiêm túc như vậy, cô có chút do dự, tính địch không động ta cũng chẳng động, không trả lời, cùng lắm thì cúp điện thoại.

"Tôi nhìn thấy tựa đề của 1 bài báo, đã đoán được toàn bộ, chỉ là không rõ nội dung, Tô Tô, bọn họ có chứng cứ gì vu oan cho tôi sao?"

Tô Song Song không ngu ngốc, nếu như không phải có chứng cớ, chỉ bằng lời đồn thổi thì làm sao có thể khoa trương thành đề tài nóng như thế.

Tô Mộ nghe vậy, biết nếu mình không nói, Tô Song Song sẽ càng suy nghĩ lung tung, cô thở dài, dặn dò: "Cô chờ chút, để tôi tới gặp cô, chúng ta trao đổi trực tiếp!”

Tô Song Song cúp điện thoại, cảm thấy phòng trống không, theo bản năng cô lại gọi điện cho Tần Mặc lần nữa, nhưng vẫn như cũ: Thuê bao quý khách vừa gọi…

Lòng Tô Song Song càng thấp thỏm bất an, cô không thẹn với lương tâm, nhưng lại rất sợ Tần Mặc nghi ngờ mình.

Giờ phút này, cô đặc biệt muốn nghe Tần Mặc nói một câu: tôi tin tưởng cô, dù sao Tô Song Song cũng tự nhận thức được mối quan hệ thân thiết giữa bọn họ, ở thời điểm mấu chốt anh ta không thể không tin cô.

Nhưng Tần Mặc lại tắt máy, Tô Song Song biết số di động của Tần Mặc, anh đã từng nói điện thoại của anh mở máy cả ngày, lúc nào cô cũng có thể tìm anh.

Tô Song Song nhìn điện thoại di động của mình, bĩu môi, trong lòng tức giận lầm bầm nói: Lúc này lại tắt máy, còn ngay tại thời điểm quan trọng, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Chỉ chốc lát sau Tô Mộ đã tới, cửa vừa mở ra, Tô Mộ nhìn thấy mắt Tô Song Song đỏ lên muốn khóc, bị dọa sợ hết hồn.

Tô Mộ vuốt bả vai Tô Song Song, sau đó đặt cánh tay của cô khoác lên vai mình, đỡ cô đến giường, vừa đi vừa oán trách.

“Lo ít chuyện thôi, nhìn cô này! Nhỏ nhắn như vậy, có mượn gan trời cũng không dám gây chuyện, ai tin? Tôi hoàn toàn không tin, nếu ai tin, cô nói cho tôi biết, tôi sẽ đi dạy dỗ người đó!”

Tô Song Song nghe Tô Mộ nói, trong lòng càng khó chịu, cô mếu máo, quay đầu nhìn Tô Mộ, hỏi một câu: "Không phải tôi là người biết cuối cùng chứ?”

Tô Mộ nhìn Tô Song Song như vậy, trên mặt lộ ra biểu tình khổ sở, cuối cùng đồng tình gật đầu: " Ừ, tôi cảm thấy cô mới vừa tìm hiểu, chắc là người cuối cùng biết rồi!”

“Vậy sao cô không nói sớm một chút cho tôi biết, để tôi có thời gian chuẩn bị tâm lý?” Tô Song Song xù lông, nắm tóc lăn lộn trên giường: “Tôi đây bị gọi là gián điệp cũng quá đột ngột! Dù sao cũng phải cho tôi một buổi tối để tiêu hóa chứ?”

Tô Mộ thấy Tô Song Song vẫn còn có thể trách móc, phỏng chừng cô ấy vẫn chưa bị đả kích này đánh gục, cô thuận thế ngồi cạnh, đưa tay đẩy Tô Song Song đang lăn lộn.

"Tần Boss cố ý gọi điện thoại cho tôi, dặn không nói cho cô, tôi cảm nhận được đi..." Tô Mộ dừng một chút, quả thật Tô Song Song không nhịn được hiếu kỳ, không lăn lộn nữa, dừng lại nhìn cô, chờ câu nói tiếp.

"Chuyện này Tần Boss mới có thể giải quyết, cô cứ vờ như không biết gì mà ngoan ngoãn ở nhà đi.”

Tô Mộ nói xong đứng dậy nhìn phòng bếp, dự định nói sang chuyện khác, lần đầu tiên dịu dàng săn sóc mà hỏi: "Cô ăn cái gì, tôi mua cho!"

Tô Song Song còn tưởng rằng Tô Mộ có thể giải thích thêm điều gì nữa, không nghĩ tới cô ấy lại bảo cô làm con rùa cụt cổ.

Tô Song Song ngồi bật dậy, cúi đầu suy nghĩ một chút, ngay lúc Tô Mộ định quay đầu, cô bỗng nhiên ngẩng lên, chống lại ánh mắt Tô Mộ.

Cô cố gắng nói một cách kiên định, rõ ràng từng chữ từng câu với Tô Mộ: "Tôi không muốn ở nơi này làm con rùa đen rúc cổ, như vậy người khác sẽ thật sự cho rằng tôi làm chuyện gì mờ ám nữa!"

"Cái gì?" Tô Mộ bị khí chất đáng yêu ngây ngô của Tô Song Song làm cho sợ hãi, làm bộ như muốn nói cô thật ngốc: "Song Song, lúc này, không phải cô nên đi khám lại sao? Lúc chữa bệnh não chắc có sai sót gì rồi, cô châm cứu lại đi!”

"..." Tô Song Song im lặng liếc Tô Mộ, giải thích: "Tôi không làm sai chuyện gì, tại sao phải sợ? Nếu tôi muốn trốn tránh, ngược lại giống như tôi đã đuối lý!”

Tính bướng bỉnh của Tô Song Song lại phát tác, tám con ngựa kéo cũng không lại. Cô nói xong liền đứng dậy đi rửa mặt.

Tô Mộ lại sợ ngây người, Tần Boss ra lệnh rồi, phải để Tô Song Song ngoan ngoãn ở nhà mà ngây ngốc đấy!

“Song Song! Cô có muốn đi cũng phải ăn sáng đã chứ?!” Tô Mộ dự định vận dụng chiến thuật kéo dài thời gian, sau khi Tần Mặc đã giải quyết xong rồi, sẽ để cho Tô Song Song đến công ty.

Chỉ số thông minh của Tô Song Song lại bộc phát vào lúc này, cô cau mày nhìn Tô Mộ, chê cười nói: "Cô không cần kéo dài thời gian, nếu cô không đưa tôi đến công ty, tôi liền tự đón xe đi.”

“Tại sao cô lại bướng bỉnh vậy chứ! Có phải cô là con lừa hay không?”Tô Mộ cũng gấp, rống to lên.
Bình Luận (0)
Comment