Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 72.2

"Thật sự tôi và Âu Dương Minh không có gì cả, tôi cũng chẳng phải là gián điệp thương mại mà chỉ là một người vẽ manhua, không tin anh đi hỏi Tô Tô, là Tô Mộ đó, cô ấy hiểu tôi rất rõ!"

Lần đầu tiên Tô Song Song gặp phải chuyện này, lòng cô rất rối loạn, không hề biết đến việc giải thích đầu đuôi với Tần Mặc, chỉ nghĩ gì thì nói cái đó.

Đột nhiên Tô Song Song nghe được một chút động tĩnh từ trong phòng, cô lập tức giật mình quay đầu lại nhìn, nhưng đợi một lúc vẫn không có tiếng động gì như cũ, Tô Song Song mất mác xoay người lại rồi cúi đầu xuống.

Tô Song Song cắn môi, mất hết hồn vía, từ nhỏ cô đã không thích bị người khác hiểu lầm, tính tình của cô rất mạnh mẽ, cho nên chuyện ngày hôm nay cô rất muốn giải thích rõ với Tần Mặc.

Nhưng lần này, Tô Song Song lại cảm thấy có chút không giống bình thường, bởi vì cô phá lệ không muốn Tần Mặc hiểu lầm mình.

Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới việc Tần Mặc xem cô như gián điệp thương mại, nói cô làm những chuyện kia đều có mục đích tiếp cận anh, lòng cô khó chịu không thể nào nói rõ.

Tô Song Song chẳng giải thích được, vuốt lồng ngực đang ẩn nhẫn đau của mình, trái tim tựa như đã co quắp lại.

Cô bĩu môi, vội vàng ngửa đầu bốn mươi lăm độ, một bộ dạng ưu thương cố làm cho nước mắt sắp trào khỏi bờ mi nghẹn trở về.

Trong lòng Tô Song Song bực bội, cô chẳng cần biết Tần Mặc có chịu nghe hay không, nhưng cô muốn thẳng thắn với Tần Mặc, không che dấu hay sợ mất mặt nữa.

"Tần Mặc, thật ra thì tôi đi là bởi vì Âu Dương Minh nói rằng anh ta sẽ đối phó với anh, anh ta bảo sẽ cho tôi biết mình sắp làm gì, vì vậy tôi không phải là gián điệp đâu!”

Tô Song Song dừng lại, giật giật lỗ tai, bên trong cửa vẫn chẳng hề có một tiếng động, cô mếu máo, lúc này thật sự cô không kìm nén được nước mắt của mình rồi.

Bị người mình quan tâm hiểu lầm, quả thực không phải một chuyện tốt đẹp gì, Tô Song Song cúi thấp đầu, ủ rũ nói tiếp: "Tôi thật sự quan tâm anh, dù sao quan hệ giữa hai chúng ta cũng rất sâu đậm, làm sao tôi có thể hại anh chứ!"

Tô Song Song nói xong câu đó liền trầm mặc, một lát sau, thấy Tần Mặc vẫn không có động tĩnh gì, nhất thời cô cảm thấy mất hết ý chí.

Tô Song Song duỗi người, chống nạng đứng lên, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, cô lại gõ tiếp: "Tần Mặc, có chuyện gì thì chúng ta cứ thẳng thắn nói với nhau! Chưa gì anh đã chẳng thèm tin tưởng tôi, thật sự là không có tình nghĩa gì cả!”

Bên trong căn phòng vẫn không hề có động tĩnh như cũ, lúc này Tô Song Song đã rất tuyệt vọng, nước mắt ngay lập tức chảy không ngừng nhưng cô cố gắng ra vẻ bình thường lau mặt mình đi.

Sau đó Tô Song Song cúi đầu trở về phòng, vừa bước vào, cô liền nhào tới giường, cảm xúc uất ức tuôn ra như lũ quét không thể ngăn lại.

Tô Song Song bắt đầu gào khóc, cô vẫn cảm thấy mình và Tần Mặc đã trải qua nhiều chuyện,dù không phải là người yêu của nhau nhưng ít gì cũng là bạn bè thân thiết!

Tại sao giờ phút này anh không cho cô một cơ hội giải thích mà vội cắt đứt với cô như vậy?!

Tô Song Song không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là cô tự mình đa tình, thật ra thì Tần Mặc không hề quan tâm cô, cho nên cuộc sống sau này, có gặp cô hay không cũng chẳng còn quan trọng?

Tô Song Song càng nghĩ càng thấy thấy đau lòng, ôm chăn khóc to hơn, dường như đã gặp chuyện quá sức chịu đựng, chẳng thể nào dừng được.

Giờ phút này, Tần Mặc đang ngồi ngay cửa, dựa vào tường, nhắm mắt lại, vuốt tóc đang lòa xòa trên trán, trán anh nhíu lại, mi tâm cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Một lúc sau, Tần Mặc chống đôi chân hơi tê đứng lên, tiện tay tắt đèn trong phòng rồi sãi bước đi về phía mặt trời.

Giây phút mở cửa sổ, Tần Mặc do dự một chút, ngay sau đó thò đầu ra, nhìn sang ban công phòng Tô Song Song, nhưng với góc độ này anh không nhìn thấy gì, chỉ có tiếng khóc nhỏ xíu truyền đến tai anh.

Tay Tần Mặc đặt lên bệ cửa đã nắm thành đấm, mắt lóe lên vẻ hung ác, anh yên lặng thề trong lòng của: Mấy người đứng sau lưng đó, anh nhất định sẽ mau xử lý xong, không để Tô Song Song phải lâm vào nguy hiểm nữa.

Tô Song Song không biết mình ngủ từ lúc nào, mê man bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô xoa xoa đôi mắt sưng đỏ của mình rồi đứng dậy.

"Tô Song Song, cô đang làm gì vậy, không phải muốn tự sát chứ? Nhanh mở cửa cho chị đây, nếu không chị gọi cảnh sát xông vào!"

Tô Song Song vốn còn hơi mơ hồ, nhưng nghe tiếng Tô Mộ như sói tru, nhất thời liền thanh tỉnh, cô sợ Tô Mộ sẽ thật sự phá cửa xông vào.

Hiện tại cô là người hai bàn tay trắng, vẫn còn nợ nần bên ngoài, không đủ sức gánh thêm một cánh cửa nữa. Vì vậy Tô Song Song vội vàng lăn một vòng cầm lấy cây nạng, đứng dậy đi mở cửa.

Trong nháy mắt cửa được mở ra, Tô Mộ cau mày nhìn. Khi thấy được Tô Song Song, cô lập tức bị dọa sợ đến mức trợn to mắt, ngay sau đó một tiếng thét chói tai vang vọng quanh nhà trọ.
Bình Luận (0)
Comment