Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 74.2

Editor: Xẩm Xẩm

Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một ý, cô có thể nói là chân bị đau, sau đó để anh đưa mình đến bệnh viện, sau đó sẽ suy nghĩ chiêu tiếp theo làm thế nào để anh đi làm kiểm tra tổng quát.

Tô Song Song thấy kế hoạch này rất tốt, cô vừa muốn mở miệng, cửa lại vang lên tiếng đập.

Trên mặt cô lộ vẻ nghi ngờ, theo lý thuyết thì lúc này không nên có người nào đến tìm cô nữa, chả nhẽ là Tô Mộ quay lại? Tô Song Song vừa muốn đứng dậy ra mở cửa, Âu Dương Minh lại làm một động tác tay ngăn lại, đứng dậy ra mở cửa.

Cửa mở một khắc kia, biểu cảm trên mặt Âu Dương Minh hơi cứng ngắc, lập tức bày ra chiêu thức tươi cười như cũ.

Tô Song Song ngẩng cổ nhìn thoáng qua, khi thấy rõ người đến là ai, cô hơi lặng người, lập tức lại thấy bất ổn.

Cô ấy tới làm gì? Không phải các cô không thân quen sao?

“Cái kia… Cô Tần, mời vào!” Tô Song Song nghển cổ nói một câu, Tần Cầm đứng ở cửa cúi đầu chỉnh lại mái tóc cuộn sóng của mình, nhìn Âu Dương Minh cười nhẹ sau đó lập tức đi vào, nhìn Tô Song Song cười rất vui vẻ.

“Cô Tô khỏe chứ!” Tần Cầm bắt chuyện, Tô Song Song vừa muốn đứng lên chào hỏi, Tần Cầm lại đi đến bên cạnh Tô Song Song, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai của cô, ý bảo cô không cần đứng dậy.

“Cô Tần tới đây là vì…?” Tô Song Song không nghĩ Tần Cầm đến đây nói chuyện phiếm, theo bản năng cô thấy chắc chắn Tần Cầm đến vì chuyện liên quan đến Tần Mặc.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Tô Song Song lại gấp gáp, cô khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Cầm ở đối diện đang mỉm cười, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận hơn, chỉ sợ mình thở to mà không nghe được chuyện gì.

“Cũng không có gì quan trọng, chuyện thứ nhất chính là em trai tôi nhờ tôi qua chỗ cô lấy hộ chìa khóa!”

Tần Cầm nói xong, liền vươn tay ra, cười rất xa cách.

Tô Song Song nghe thấy lời này, tâm tình lại rơi xuống, như ngã xuống đáy vực, cô như nghe được một tiếng va chạm rất lớn.

Cô nuốt nước miếng một cái, lập tức sờ soạng trên người mình, cả nửa ngày mới tìm thấy chìa khóa trong túi áo.

Cô đặt lên tay Tần Cầm, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cái kia…Tần tổng muốn mang đi?

“Đúng vậy, cậu ta chỉ ở đây để tránh né sự an bài của ông nội, hiện tại ông nội đã ra nước ngoài, em trai tôi cũng không muốn ở lại đây.”

Tần Cầm nói rất dịu dàng, nhưng Tô Song Song không ngốc, cô có thể nghe được, ý trong lời nói của Tần Cầm chính là cô và Tần Mặc là hai người không cùng một thế giới.

Thật ra Tô Song Song đã nghĩ nhiều, Tần Cầm chỉ muốn giải thích cho Tô Song Song đỡ hiểu lầm, cô muốn Tô Song Song biết là Tần Mặc chuyển đi theo kế hoạch, trong lúc này, hai người họ không nên có quan hệ với nhau.

Chỉ tiếc Tần Cầm giải thích không tốt, lại gây ra tác dụng phụ.

“Còn có một việc nữa, tôi muốn mang anh ta đi!” Tần Cầm nói xong, xoay người đưa tay giữ chặt caravat của Âu Dương Minh, ngả ngớn khinh thường cười, tay kia thì lấy mắt kính của anh ta xuống.

Âu Dương Minh trở tay không kịp, mắt kính trên mũi rất dễ dàng bị lấy xuống, trong nháy mắt anh liền nhíu mày.

Tô Song Song cũng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, cô vừa thấy đã hiểu tại sao mình luôn cảm giác Âu Dương Minh trước mặt không đúng lắm!
Bình Luận (0)
Comment