Edit: Tử Đằng Ánh mắt Mạc Đình Xuyên dạo qua một vòng trên người Diệp Sơ Dương, sau đó liền phát hiện ra biểu tình trên mặt bốn người kia cũng đang thật nghiêm túc.
Anh chớp mắt một cái.
“Sao lại thế này?” Mạc Đình Xuyên nhếch mi hỏi.
Nghe vậy, mấy người còn lại đem ánh mắt đặt lên người Diệp Sơ Dương.
Vừa rồi, Diệp Sơ Dương rõ ràng còn chưa kịp nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mạc Đình Xuyên đã liền đi vào ngay. Nên lúc này Mạc Đình Xuyên hỏi thế, mấy người bọn họ cũng chỉ có thể đem ánh mắt đặt lên người Diệp Sơ Dương, chờ đợi đối phương trả lời.
Diệp Sơ Dương nhìn thoáng qua mấy người trước mặt, bắt đầu cởi quần áo, cởi áo khoác bên ngoài ra, lộ ra một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình. Sau đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của mấy người, cô vươn cánh tay ra.
Trên cánh tay Diệp Sơ Dương rõ ràng toàn là vết máu.
Từ đầu tới giờ, máu chảy hiển nhiên là đã loang ra toàn bộ cánh tay, mà vừa rồi trên bộ đồ vừa cởi ra cũng còn vương vết máu.
Thấy rõ toàn bộ cảnh tượng như vậy, Thường Tĩnh lập tức nhíu mày, “Cậu bị thương lúc nào? Vừa rồi sao còn mang theo vết thương như vậy đến tận lúc kết thúc diễn tập?”
“Thoạt nhìn hẳn là” Một bên Bành Quảng Tuyên nhìn Diệp Sơ Dương một cái, mở miệng nói “Vừa rồi, lúc cận chiến, tôi chính là không cẩn thận dụng chúng vết thương này, nên mới thấy có điểm lạ thường.”
Đúng là quá lạ.
Theo lý mà nói, đợt diễn tập vừa rồi, hoàn toàn sẽ không làm người bị thương.
Hoặc chính là cậu không cẩn thận cọ trên mặt đất.
Nhưng vết thương trên chính cánh tay Diệp Sơ Dương này, hoàn toàn không giống như bị cọ sát trên mặt đất gây ra.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mấy người, Diệp Sơ Dương đạm thanh nói, “Là bị đạn bắn trúng.”
Giọng nói rơi xuống, Thường Tĩnh lập tức liền sửng sốt một chút, “Sao có thể chứ! Chúng tôi đều là dùng đạn giấy, tuy là khi cận chiến sẽ bị bỏng rát một chút, nhưng không đến mức xuất hiện vết thương như này.”
Nghe vậy, Bành Quảng Tuyên cũng ở một bên gật gật đầu.
Đối với đạn dược, không ai có thể nắm rõ hơn bọn họ.
Nhưng mà -------
Nói thật, tuy rằng bọn họ phản bác Diệp Sơ Dương, nhưng quả cân trong lòng đã bắt đầu trượt qua bên kia Diệp Sơ Dương.
Rốt cuộc, vết thương trên cánh tay Diệp Sơ Dương này thật sự làm người ta cảm thấy lạ.
“Tôi đương nhiên biết các anh dùng đạn giấy, nhưng vừa rồi viên đạn xẹt qua người tôi đúng là đạn thật. Hơn nữa..........” Diệp Sơ Dương nói chuyện, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó cô lại nói “Nếu không phải tôi phản ứng anh, thì nó đã bắn thủng đầu tôi rồi.”
Lời này của Diệp Sơ Dương không có nửa điểm giả dối.
Lúc ấy viên đạn chính là hướng về phía ót của cô.
Nhưng Diệp Sơ Dương lúc ấy thật sự cũng không nghĩ đó là đạn thật, chỉ nghĩ là chính mình tạm thời không thể chết được, cho nên lập tức liền né tránh.
Kết quả là càng né tránh, lúc sau mới phát hiện, chính mình thật sự thiếu chút nữa là mất một mạng rồi.
Thời điểm Mạc Đình Xuyên sớm đã nhìn thấy vết thương trên cánh tay Diệp Sơ Dương, trên mặt đã vô cùng khó coi. Lúc này nghe được những gì đối phương nói, thì đôi mắt âm trầm muốn bệnh.
“Tôi biết cậu cảm giác không làm sai gì cả. Cậu cũng quá quen thuộc với súng và đạn thật không kém gì chúng tôi. Nhưng, vì sao lại xuất hiện đạn thật? Mạc Đình Xuyên nhìn về phía Tô Dã, “Chuyện này phải điều tra cho ra. Nếu là người trong quân đội không cẩn thận mắc lỗi, thì có thể giải quyết ổn thỏa một chút. Nhưng nếu là cố ý, thì chuyện này không hề đơn giản như vậy.”
Nghe vậy, mấy người Tô Dã dường như cũng nghĩ ra chuyện gì, ánh mắt nhanh chóng lập lòe một chút.