Edit: Tử ĐằngDiệp Sơ Dương bị túm chặt cánh tay, liền sửng sốt một cái.
Cô còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được ở nơi cánh tay hơi bị dùng một chút lực, sau đó cả người cô lại bị kéo trở lại lòng ngực của Diệp Tu Bạch.
Diệp Sơ Dương nhỏ nhỏ một thân liền rơi vào trong lòng ngực anh.
Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn cô.
Từ khi phát hiện Diệp Sơ Dương là con gái, thì phong cách ở nhà của tên nhóc nhà anh cũng trở nên tùy ý, tuy trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ con trai màu đen, nhưng trước ngực lại không có bị che chắn.
Từ góc độ của Diệp Tu Bạch nhìn lại, có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn của Diệp Sơ Dương và một mảnh phong tình phía dưới. Đôi mắt phượng u trầm của người đàn ông nào đó hơi hơi chợt lóe lên, ngay sau đó yết hầu nuốt lên nuốt xuống.
Giờ phút này Diệp Tu Bạch nguy hiểm vô cùng, nhưng Diệp Sơ Dương lại cứ vô tư không phát hiện ra chuyện gì, cô chỉ là chớp chớp mắt vô tội hỏi một câu “Lưu luyến cháu à?”
Vốn dĩ không khí trong phòng khách đã thực sự có điểm ái muội và kỳ quái, lúc này Diệp Sơ Dương lại hỏi một câu không khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Diệp Tu Bạch thì thầm lên tiếng, một tay ôm vòng eo mềm mại của thiếu niên, đem cô đè trên sofa, cứ thế mà hôn thật nhẹ nhàng.
Đầu lưỡi Diệp Tu Bạch liếm quanh môi Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương hoàn toàn không nghĩ rằng chú út kéo cánh tay cô lại không cho đi là bởi vì tính sói nổi lên.
Lưng cô hơi bị đau bởi vì mép ghế, nhưng lúc này dường như lại không cảm giác được gì, toàn bộ tâm trí của cô đều dừng trên người đàn ông trước mặt này rồi.
“Diệp, Diệp Tu Bạch.” Diệp Sơ Dương híp đôi mắt liễu đào hoa, đắm chìm trong chiếc hôn sâu của người đàn ông.
Anh nghe thấy tiếng nói mềm mượt không rõ ràng của tên nhóc nhà mình bên tai, ánh mắt càng thêm thâm thúy. Tuy rằng lúc này anh rất muốn đem người ở dưới thân yêu thương một phen, nhưng cũng biết lúc này chưa phải lúc.
*
Diệp Sơ Dương giống như bay, trở lại phòng mình.