Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 652

Có cần xem ký lục không?” Vừa nói, Diệp Sơ Dương vừa móc điện thoại mình ra, click mở khung thoại WeChat của mình và Diệp Tu Bạch, đưa tới trước mặt nam cảnh sát.

Thấy thế, nam cảnh sát không khỏi kéo kéo khóe miệng.

Có phải quá tự giác rồi hay không?

Nghĩ như vậy nhưng anh ta vẫn cúi đầu xem khung thoại.

Quả nhiên, ở trên giao diện khung thoại nam cảnh sát thấy được ký lục video.

Nam cảnh sát chớp chớp mắt, cuối cùng nói, “Nhưng cái này cũng không thể giải trừ hiềm nghi của cậu, cậu phải biết rằng, cậu hoàn toàn có thể mở video này sau đó tự mình đến biệt thự kia để phóng hỏa. Còn nữa, trong camera gần đó quay được hình ảnh của cậu.”

“Đó chỉ là một bóng dáng anh xác định người đó là tôi sao?” Diệp Sơ Dương hỏi ngược lại, câu hỏi này của Diệp Sơ Dương làm cho nam cảnh sát lập tức im lặng.

Sự thật đúng là như thế.

Đó chỉ là một cái bóng dáng mà thôi, hơn nữa còn là bóng dáng vào buổi tối.

Nếu là vu oan hãm hại, cũng không phải không có khả năng.

Nam cảnh sát gãi đầu, cảm thấy thật là mệt.

Diệp Sơ Dương nhìn thấy bộ dáng của đối phương, nghĩ nghĩ sau đó mở miệng, “Anh có thể cho người đi điều tra khu biệt thự của tôi. Hoặc có thể hỏi bảo an một chút. Xem thử đoạn thời gian đó tôi có ra cửa không?.”

Cô vừa nói xong, nam cảnh sát tức lập tức vỗ đùi.

Đúng vậy,sao hắn lại quên điểm này chứ?

Đều tại thân phận minh tinh của Diệp Sơ Dương quá đặc biệt,nên làm cho hắn cái gì cũng không nghĩ đến.

Tội lỗi tội lỗi.

Nam cảnh sát lộ ra một nụ cười cảm tạ với Diệp Sơ Dương, lập tức liền xoay người đi ra ngoài phòng thẩm vấn, nhìn dáng vẻ là muốn đi phân phó những người khác đi điều tra?

Sau khi nam cảnh sát kia rời khỏi, toàn bộ phòng thẩm vấn chỉ còn lại một nữ cảnh sát và Diệp Sơ Dương.

Nữ cảnh sát liền xoay người đóng cửa lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương, tới trước mặt tiếu niên nói.

Cô ta nhìn từ trên cao nhìn xuống nói “Diệp Sơ Dương, sao cậu có thể ghê tởm như vậy? Rõ ràng là chính mình làm giờ lại chết sống không thừa nhận. Cậu nơi nào so được với Ngu Nhan Trạch chứ? Ngu Nhan Trạch không để ý cậu mới là tốt.”

Diệp Sơ Dương: “……”

Diệp Sơ Dương trầm mặc một chút, cuối cùng chậm rãi mở miệng, “Tôi cảm thấy dựa vào đức hạnh đó của cô, Ngu Nhan Trạch không để ý đến cô là chuyện rất bình thường.”

Chọc người ai không chọc được?

Diệp Sơ Dươg nếu nhận đứng nhì, thì không ai dám nhận đứng nhất.

“Cậu!” Nữ cảnh sát trừng mắt nhìn Diệp Sơ Dương, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phản bác lại được.

Diệp Sơ Dương thấy bộ dạng đó của cô ta, liền nhướng mày nhìn cô ta, “Sao tất cả mọi người đều cho rằng Ngu Nhan Trạch đã chết? Nói thật, nếu tôi có ý định đối phó Ngu Nhan Trạch, tuyệt đối sẽ không để hắn chết nhanh như vậy đâu. Huống chi, tôi hà tất gì tự mình động thủ?”

Diệp Sơ Dương khóe miệng tươi cười, nhưng mà tươi cười kia lại mang theo mười phần châm chọc.

Sự thật chính xác như thế.

Diệp Tu Bạch đã lưu lại Túc Ngũ bên cạnh Diệp Sơ Dương, dựa theo năng lực của Túc Ngũ giết một người cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Hơn nữa, cô đâu có ngốc ——

Chọn lúc nháo lớn như vậy mà động thủ.

Diệp Sơ Dương thần sắc nhàn nhạt ngồi ở ghế trên, nói mấy câu đã làm cho nữ cảnh sát kia khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Nữ cảnh sát giật giật môi, đang muốn nói gì nữa, cửa phòng thẩm vấn bị mở ra.

Cô ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy hai người đàn ông đang đi vào.

Người đàn ông đi đầu khuôn mặt tuấn mỹ, một thân quân trang màu đen bạc nhìn lạnh lùng dị thường. Theo sau người đàn ông đó là một người đàn ông mặc một bộ vet đen, khung kính đeo mắt được làm bằng tơ vàng

Liếc mắt một cái nhìn lại, trong lòng nữ cảnh sát liền nổi lên mấy chữ ——

Không dễ chọc.
Bình Luận (0)
Comment