*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: T.Hường
Beta: Snow
Túc Nhất: “……”
Túc Thất: “……”
A, nếu chuyện thật sự giống như lời của Diệp Sơ Dương, vậy thì dường như không có điểm nào kỳ quái.
“Vậy còn so tài nữa không?” Túc Thất chớp chớp mắt hỏi.
Dựa theo cách nói vừa rồi của Diệp Cửu thiếu bọn họ, cái tên giả mạo Edson kia hẳn là nên đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ mới phải.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhướng mày, chỉ nói, “Xem tình huống thế nào đã.”
Diệp Sơ Dương vừa dứt tiếng, lúc ngước mắt lại nhìn thấy “Edson” đang đi về phía mình.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương lông mày nhướng càng cao.
Túc Thất cùng Túc Nhất tự nhiên cũng thấy người tới, người đứng phía trước duỗi tay sờ sờ cằm của mình, sau đó cảm khái nói, “Không biết vì cái gì, tôi luôn cảm thấy người này là tới giảng hòa.”
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương đi tới trước mặt mình, đúng là không hề có chút khí thế bức bách người.
Đang nghĩ như vậy, “Edson” cũng đã đi tới trước mặt của Diệp Sơ Dương.
Người đàn ông trẻ tuổi tiến lên một bước, đối với Diệp Sơ Dương hơi hơi mỉm cười, “Diệp Cửu thiếu, Thiên Giác đại nhân nói tôi chào hỏi cậu.”
Diệp Sơ Dương: “…… Cậu là người của CG?”
“Đúng vậy”, ý cười trên mặt của “Edson” càng thêm sáng lạn, ánh mắt anh ta không tự giác nhìn về phía sau, dừng ở trên người Xương Lợi đang đưa lưng về phía bọn họ, không chút do dự đem tất cả mọi chuyện nói ra hết, “Edson cùng CG hợp tác, hy vọng chúng tôi có thể trợ giúp cậu giải quyết Cra.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương hiểu rõ.
Đúng rồi.
Dựa theo ân oán của Kẻ điên với Cra, hành vi này của Edson mới là bình thường.
Chẳng qua ——
Như vậy liền chọn ở một thời điểm như thế này đây?
Diệp Sơ Dương không nói gì khóe miệng giật giật một chút, sau đó bất đắc dĩ hỏi, “Vậy cậu tính làm như thế nào?”
“Giết hắn ta là được rồi.” “Edson” trả lời không hề có áp lực, giống như giết một người đối với anh ta mà nói chỉ là một việc nhỏ mà thôi. Có điều cẩn thận ngẫm lại đúng là như thế, dù sao anh ta chính là người bên cạnh Thiên Giác.
Tổ ám sát của CG vốn dĩ không phải là tổ chức có tính người.
Có lẽ giết người đối với bọn họ mà nói giống như nghiền chết một con con kiến đơn giản như vậy không hề có tí áp lực nào.
Sau khi “Edson” nói xong một câu này, tựa hồ còn cảm thấy quên thứ gì đó, tiện đà lại đối với Diệp Sơ Dương cười như gió xuân ấm áp, “Diệp Cửu thiếu yên tâm, chuyện này vĩnh viễn cũng sẽ không liên quan đến Diệp gia. CG chúng tôi làm việc từ trước đến nay làm theo nguyên tắc nhổ cỏ tận gốc.”
Dứt tiếng, trên mặt Diệp Sơ Dương không có cảm xúc gì, mà Túc Nhất lại là đột nhiên nghe được một âm thanh “leng keng” vang lên. Anh lấy điện thoại ra xem, thấy được tin nhắn trên màn hình.
Trong nháy mắt, Túc Nhất liền nghi ngờ không thôi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương.
Nhìn tin nhắn trên điện thoại có chút làm người ta cảm thấy sợ hãi:
Xương Lâm ở nước ngoài gặp phải phần tử khủng bố, bị bắn chết.
Túc Nhất: “……”
Cái này nếu nói phần tử khủng bố này sẽ không phải là người của CG chứ?
Khóe mắt Túc Nhất không tự giác giật giật một chút, đem điện thoại đưa tới trước mặt Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: “……”
Cha của Xương Lợi chết rồi.