Edit: Tử ĐằngMấy chữ kia vừa dứt, dường như nhân viên phục vụ đang nhìn chằm chằm vào cô liền có một tia ý thức, vội vàng hồi phục lại tinh thần.
Chỉ thấy trên mặt người phục vụ kia tức khắc ửng đỏ hai má, hắn ta chớp chớp đôi mắt ướt, vội vàng cúi đầu với Diệp Sơ Dương, “Cảm ơn Diệp công tử, thật là ngại quá.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương hơi hơi mở to mi mắt, ánh mắt lộ ra một tia tò mò, thân mình cô hơi hơi cúi về phía trước, cười nhẹ hỏi, “Anh nhận ra tôi à?”
“Đương, đương nhiên là nhận ra. Em gái tôi là fans của Diệp công tử.” Lúc nhận viên phục vụ nói những lời này, dường như có vẻ càng thêm ngượng ngùng, một tay hắn gãi gãi cái gáy của mình, sau đó rồi lại ý thức được cái gì, vội vàng đối với thiếu niên trước mắt hơi khom khom lưng, “Diệp công tử ngại quá, tôi xin đi đưa rượu trước.”
“À. Đi đi.” Diệp Sơ Dương tùy ý xua xua tay, lướt qua nhân viên phục vụ kia, rồi bước tới góc trong ghế dài.
Nhưng mà thời điểm cô sắp đi đến chỗ cái ghế dài, Diệp Sơ Dương lại bỗng dưng xoay người một cái, phần lưng mảnh khảnh tựa trên lưng ghế dài, ánh mắt lại lần nữa dừng trên người nhân viên phục vụ kia.
Đó là một thanh niên trẻ, đoán chừng khoảng hai mươi mấy tuổi, nhân viên phục vụ kia hơi hơi cong lưng trước mặt khách của anh ta, như đang giao thiệp cái gì đó.
Anh ta là một người mới vào, cho nên năng lực nghiệp vụ không thể nào quen thuộc và thuần thục, lúc này mồ hôi đang chảy đầy đầu.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi cong cong khóe miệng.
Nhưng mà cũng đúng ngay lúc này, người ngồi phía sau ghế dài lại phát ra một tiếng cười nhẹ, sau đó tiếng nói khàn khàn vang lên, mang theo vài phần từ tín, “Tôi nói, cái nhân viên phục vụ kia có đẹp như vậy không?”
Rõ ràng chính là một lời nói trêu ghẹo.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lười biếng xoay người, đôi tay chống ở trên ghế dài, và rồi, xoay người một cái lưu loát, người cô đã ngồi bên cạnh người đàn ông kia.
Cô bắt chéo hai chân, không chút khách khí đem hai chân để lên trên bàn cafe.
Đôi tay thiếu niên gác ở sau đầu, đôi mắt híp lại, bộ dạng giống như một con hồ ly lười biếng.
“Đúng đấy. Tên nhân viên phục vụ kia đúng là lớn lên khá tốt.” Diệp Sơ Dương thấp giọng cười nói.
Đột nhiên nghe thấy một câu không đứng đắn như thế, người đàn ông bên cạnh cô tức khắc cười nhếch nhếch mép, sau đó hơi nghiêng đầu về một bên, hoàn toàn lộ ra chân dung.
Là Ôn Phi Vũ.
Đúng rồi, cũng chỉ có Ôn Phi Vũ mới có thể làm cho Diệp Sơ Dương xuất hiện ở cái chỗ này.
Ôn Phi Vũ từ trên sofa đứng lên, đem vị trí này để lại cho Diệp Sơ Dương, sau đó đi tới ngồi xuống ghế sofa đối diện, cùng ngồi đối mặt với Diệp Sơ Dương.
“Những lời này của cậu mà bị Diệp Tam Gia nghe được, có khi tên phục này mặt cũng không còn.”
“Anh đừng có khoa trương như vậy chứ, chú út tôi không có tâm ghen ghét lớn như vậy đâu.” Diệp Sơ Dương hồn không thèm để ý mở miệng nói, như thế, không thèm coi trọng lời nói của Ôn Phi Vũ.
Với vấn đề này, Ôn Phi Vũ cũng không tức giận, chỉ cười nhếch miệng và nói, “Tôi nói Diệp Tử à, đừng xem thường sự ghen tuông của người đàn ông. Một khi đàn ông đã ghen, còn đáng sợ hơn cả phụ nữ nữa đấy.”
Diệp Sơ Dương: “......... Anh hiểu rõ như vậy sao, nói đi, đã ghen với ai rồi à?”
Ôn Phi Vũ: “......... tôi chỉ nói cho cậu một sự thật mà thôi. Tôi chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả. Vậy, cậu muốn uống gì?”
Nghe được thanh niên trước mắt đang vụng về lảng sang chuyện khác, Diệp Sơ Dương cũng không vạch trần, chỉ là cười nói, “Nước chanh đơn giản là được.”
Ôn Phi Vũ: “...... OK.”