Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 67



Sau nửa đêm, Mục Tuyết Y hiếm thấy không nằm mơ.
Nàng bỗng nhiên không còn sợ gì nữa.
Không sợ bản thân sa đọa dưới đáy vực sâu, không sợ hai tay ô uế bẩn thỉu.
Bởi vì nàng biết, còn có một người, mặc kệ nàng trở nên tăm tối đến đâu, cũng có thể nhìn thấy ánh sáng từ trên người nàng.
Một đêm ngon giấc.
Trời tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ tuyết rơi nhẹ.
Chim sẻ đậu trên khung cửa sổ bằng gỗ, líu lo ríu rít, hẳn đã bay mệt lả, mượn một góc mái hiên ngắm tuyết.
Chu Chẩm Nguyệt thức dậy rất sớm, cô mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên sofa.
Có một bếp từ nhỏ trên bàn trà trước mặt cô, trên bếp từ có một cái nồi tròn xinh xắn đáng yêu, trong nồi sôi ùng ục ùng ục, dường như đang nấu món gì đó.
Chu Chẩm Nguyệt đang đọc một cuốn sách, thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn.
Cuốn sách cô đang đọc là《Quản Lý Học》của Mục Tuyết Y, cô cầm bút máy, vừa xem vừa ghi chú, viết lời giải thích ở chỗ trống, để sau này nàng đọc sách cũng dễ hiểu hơn.
Mục Tuyết Y dụi dụi mắt, vươn vai, chưa bao giờ cảm thấy ngủ ngon như vậy.
"A Nguyệt." Nàng vừa mở mắt liền gọi cô.
"Ừm." Chu Chẩm Nguyệt uể oải đáp: "Tôi đây."
Mục Tuyết Y hỏi: "Chị nấu gì vậy? Ùng ục ùng ục, thơm quá đi."
Chu Chẩm Nguyệt: "Hôm qua em kêu Cát Vi Nùng nấu canh hạt sen, buổi sáng tôi có kiểm tra hòm giữ nhiệt.

Nhưng để bên ngoài quá lâu, lúc lấy ra đã thành cháo băng luôn rồi.

Tôi bỏ vào nồi hâm nóng, để em thức dậy ăn sáng."
Nói xong, cô đặt sách xuống, nhấn nút tắt bếp, mở nắp nồi nhỏ.
Một luồng hơi nóng bay ra, kèm theo đó là hương vị đậm đà của hạt sen, nấm tuyết nhĩ và đường phèn.
Chu Chẩm Nguyệt biết sáng sớm nàng không ăn nhiều, vì thế chỉ múc ra chén nhỏ, thổi nguội rồi bưng đến bên giường.
"Ăn một chút." Cô múc một muỗng, đưa tới miệng nàng.

Mục Tuyết Y há to mồm, chuẩn bị ngậm cái thìa.
Chu Chẩm Nguyệt đột nhiên rút về, hừ nhẹ: "A, em còn chưa đánh răng rửa mặt."
Mục Tuyết Y ngẩn người.
Mắt thấy canh hạt sen đến miệng lại bị Chu Chẩm Nguyệt lấy đi, nàng thở dài.
A Nguyệt chắc chắn đang cố ý trêu chọc nàng.
"Xin lỗi, em sai rồi." Mục Tuyết Y ngoan ngoãn nhận lỗi: "Em sẽ không bao giờ nói những câu tương tự đêm qua nữa."
Chu Chẩm Nguyệt chỉ cười: "Có ai bảo em sai đâu.

Chẳng phải trước khi ăn, phải đánh răng rửa mặt sao?"
Cô đặt chén canh hạt sen xuống, đứng bên giường duỗi hai tay: "Đến đây."
Mục Tuyết Y tự giác nhích người, để Chu Chẩm Nguyệt ôm nàng lên.
Chu Chẩm Nguyệt bế Mục Tuyết Y đến phòng tắm, để nàng ngồi trên ghế nhỏ.

Đầu tiên giặt khăn bằng nước lạnh, sau đó vắt khô, gấp thành hình chữ nhật, cuối cùng nâng mặt Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y: "Hả?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Tối qua em khóc rất lâu, bây giờ con mắt sưng đỏ, để tôi lau cho em."
Trong lòng nàng ấm áp, bèn ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Khăn mặt ẩm ướt mát lạnh phủ lên mí mắt nóng rực, cảm giác khoan khoái truyền thẳng từ đôi mắt đến đỉnh đầu.
Nàng thoải mái hừ hừ.
Chu Chẩm Nguyệt tựa hồ đang cười, lại nghe thấy tiếng vặn mở ống kem đánh răng, cô rót một cốc nước, khom lưng nói: "Há miệng."
Không hiểu sao khi nghe A Nguyệt nói hai chữ này, trái tim Mục Tuyết Y bỗng nhiên dậy sóng.
Hai bên tai đỏ hồng một cách khó hiểu.
"...!Há miệng." Chu Chẩm Nguyệt thấy nàng ngẩn ngơ, bèn lặp lại.
Trước mắt Mục Tuyết Y bị khăn mặt che kín, chỉ có một vùng tối đen.

Nàng khẽ mở miệng, đầu lưỡi không tự chủ cuộn lại.
Bàn chải điện thăm dò vào khoang miệng, đi kèm theo tiếng ong ong, kem đánh răng vị anh đào ngọt lịm tạo thành bọt trắng dày đặc trên kẽ răng.
Tranh thủ lúc đánh răng, Chu Chẩm Nguyệt nói với nàng chuyện về sau: "Tôi xem dự báo thời tiết, hai ngày nữa sẽ có bão tuyết.

Đường lên núi rất khó khăn, mấy chỗ giao thức ăn thường ngày không thể tới đây, để đề phòng bão tuyết ập đến cản đường lên núi, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ."
"Sắp giao thừa rồi, tuy rằng đón tết ở đây, nhưng năm sau vẫn là một năm tốt lành.

Buổi chiều tôi sẽ xuống núi một chuyến, mua ít đồ dùng hàng ngày, nếu nhanh thì đêm nay về sớm, chậm thì mai mới về.

Nếu em có nhu cầu gì, mau kêu Cát Vi Nùng đi mua."
Mục Tuyết Y ngậm một ngụm nước, súc miệng.
"Chị nên đưa Tiểu Ngải đến." nàng nâng cằm, chờ Chu Chẩm Nguyệt giúp nàng lau miệng: "Tiểu Ngải có thể chăm sóc chị."
Chu Chẩm Nguyệt cầm khăn lau mặt mèo cho Mục Tuyết Y, cười khẽ: "Tôi có tay có chân, có thể tự chăm sóc bản thân.

Em thì khác, tay chân em không tiện mới cần trợ lý.

Chờ em hồi phục, có thể điều Cát Vi Nùng đi chỗ khác."
"Như vậy chẳng phải thuận tiện cho chúng ta vụng trộm sao?" Cô cong ngón trỏ, bắn nhẹ lên trán Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, cười vui vẻ: "Em có hồi phục, cô ấy cũng không dễ dàng rời đi.

Cô ấy thay Mục Quốc Thừa giám sát em, nếu em đuổi cô ấy, Mục Quốc Thừa sẽ bắt đầu hoài nghi cô con gái thứ hai nhu nhược, vô dụng này."
Chu Chẩm Nguyệt: "Vậy em tính thế nào?"
Mục Tuyết Y: "Nếu muốn tiến hành bước tiếp theo, trước hết Cát Vi Nùng phải biến thành người của em.

Em đang thiếu một thuộc hạ trung thành.


Người đó...!có thể trở thành mắt em, tay em, vì em vào sinh ra tử."
Nàng nhìn vòi nước chảy, hơi xuất thần: "Em cũng đâu thể tránh cô ấy mãi.

Dù không thể biến thành người của mình, chí ít cũng không nên gây cản trở em hành động."
Chu Chẩm Nguyệt đang giặt khăn chợt dừng lại.
Lát sau, cô nói nhỏ: "Cô ấy không phải người xấu, đừng tùy tiện phá huỷ cô ấy."
Mục Tuyết Y cười: "A Nguyệt, trong mắt chị, em đã điên thành bộ dáng này rồi ư?"
Chu Chẩm Nguyệt quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng.
Mục Tuyết Y mím môi, nói: "Chị yên tâm, em không làm những chuyện táng tận lương tâm.

Đối xử với kẻ thù bằng lòng dạ ác độc và đối xử với tất cả mọi người bằng lòng dạ ác độc, đây là hai chuyện khác nhau, em hiểu rõ."
Tuyết Y biết.
Thấy nàng như thế, Chu Chẩm Nguyệt cũng yên lòng, không khỏi thầm khen.
Cô nhóc nhà cô, đúng là lớn thật rồi.
* * *
Rửa mặt và đút cho nàng ăn canh hạt sen xong, vì sợ Cát Vi Nùng sinh nghi, Chu Chẩm Nguyệt đã thu dọn đồ đạc, tìm khoảng đất trống không có ai bên ngoài rồi rời khỏi sân.
Tiện tay ôm lính báo hiệu nhỏ Hoa Tiêu đi.
Sau khi Cát Vi Nùng về nhà, thấy vịt hoang trong phòng biến mất, bèn hỏi Mục Tuyết Y: "Nhị tiểu thư, vịt hoang hôm qua xông vào nhà đâu rồi?"
Mục Tuyết Y đang nằm trên sofa, lật xem cuốn sách tràn ngập lời giải thích mà Chu Chẩm Nguyệt để lại, thuận miệng nói: "Tôi phóng sinh rồi."
Cát Vi Nùng cau mày: "Cô không ra khỏi nhà được, làm sao phóng sinh nó?"
Mục Tuyết Y nói dối cũng không thèm ngẩng đầu: "Tôi mở cửa sổ, tự nó bay đi."
Cát Vi Nùng: "?"
Con vịt biết bay?
Mục Tuyết Y như có thuật đọc tâm, nhìn thấu nghi hoặc trong lòng nàng, mỉm cười: "Vịt hoang mà, biết bay có gì lạ?"
Cát Vi Nùng vẫn ngờ vực.
Kỳ thực nàng cũng không biết liệu nó có thật là vịt hoang không.
Vịt hoang sao có thể lớn lên trắng, béo như vậy?
Mục Tuyết Y thấy nàng cố chấp vấn đề này, chủ động nhắc nhở: "Tôi xem dự báo thời tiết, hai ngày nữa e rằng có bão tuyết.

Tết tới nơi rồi, đường núi mà bị bão tuyết chặn, xuống núi mua đồ sẽ rất bất tiện.

Tôi đã liệt kê danh sách đồ cần mua, cô cầm lấy, khi nào rảnh thì mau xuống núi mua đồ."
Cát Vi Nùng cầm lấy danh sách, nhìn lướt qua một lần.
Mục Tuyết Y: "Nửa phần trên là của tôi, nửa phần dưới cô mua cho cô.

Tiền do tôi trả."
"Còn nữa." Nàng ưỡn thẳng lưng, chỉ vào dòng dưới cùng của danh sách: "Cây bút Lamy này là quà năm mới cho Lâm tiểu thư.

Lần trước tôi thấy cô ấy viết báo cáo, bút máy cô ấy dùng đã mất nắp.

Tôi xem bản đồ thì thấy dưới núi có một cửa hàng chuyên bán bút Lamy, cô chọn mua loại mà cô thích, mua xong không cần đưa cho tôi, trực tiếp đưa cho cô ấy đi."
Cát Vi Nùng siết chặt tờ giấy, trầm mặc chốc lát, nói: "Nhị tiểu thư, cô không cần làm nhiều thứ vì tôi như vậy.

Tôi chỉ là một trợ lý bé nhỏ, nhận tiền lương của Mục gia, chuyện nên làm là trách nhiệm của tôi, cô đừng dành quá nhiều tâm tư vào một kẻ như tôi làm gì."
Mục Tuyết Y cười thầm trong lòng, dựa vào phía sau: "A Nùng, tôi biết cô đang nghĩ gì."
Cát Vi Nùng: "..."
Mục Tuyết Y chậm rãi nói: "Hẳn cô đang nghĩ, Nhị tiểu thư bằng mấy thứ ân huệ nhỏ này đã muốn thu mua tôi, hừ, không thể nào.


Nhị tiểu thư có lợi hại đến đâu, làm sao có thể lợi hại bằng Mục tổng được chứ? Tôi không phải kẻ ngu, vì một ân huệ nhỏ bé mà bị Nhị tiểu thư yếu đuối nhu nhược thu mua.

Có phải cô nghĩ như vậy không?"
Cát Vi Nùng sững sờ, hấp tấp cúi đầu: "Tôi không dám."
"Quả thực, chỉ bằng một ân huệ nhỏ đã muốn thu mua lòng người, đúng là chỉ có chủ nhân nông cạn cấp thấp mới nghĩ ra được thủ đoạn hời hợt như này."
Mục Tuyết Y cong môi, nhìn chằm chằm Cát Vi Nùng, giọng điệu ôn hòa: "Nhưng...!nếu ân huệ nhỏ này tôi có thể cho cô cả đời, vậy....!cũng có thể miễn cưỡng xem tôi là một chủ nhân tốt rồi.

Cô nghĩ sao, A Nùng?"
Cát Vi Nùng mím môi, không nói lời nào.
Mục Tuyết Y biết, chuyện này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nàng cũng không hy vọng dựa vào dăm ba câu đã có thể thuyết phục Cát Vi Nùng.
Có điều nàng nhất định phải thể hiện thái độ và bày ra sự chân thành.
Còn việc cảm hóa như thế nào...
Đó là vấn đề thời gian và cơ hội.
"Được rồi, vậy cô đi đi." Mục Tuyết Y vuốt ve cánh tay, nhìn tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ: "Nếu nhiều đồ quá, mai về cũng không sao."
Cát Vi Nùng: "Vậy cô..."
Mục Tuyết Y: "Nếu tôi có nhu cầu sẽ gọi Lâm tiểu thư đến giúp đỡ."
Cát Vi Nùng: "...!Được."
Cát Vi Nùng cầm theo danh sách, mặc quần áo leo núi và giày leo núi gọn gàng rồi chào Mục Tuyết Y, sau đó đi xuống núi.
Sân nhà bỗng chốc trống vắng chẳng còn ai nữa.
* * *
Mục Tuyết Y ngồi bên cửa sổ, chống cằm, cả ngày mơ mơ màng màng nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đáng lẽ không ai nhiễu loạn tâm tư của nàng, nàng nên thoải mái đắm mình trong đống sách về tài chính và quản lý mới đúng.
Tuy nhiên không rõ tại sao, muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh được.
Luôn có cảm giác...
Không yên tâm.
Màn đêm buông xuống, nàng càng thêm bất an.
Đây là đêm đầu tiên nàng ở một mình, thường ngày Cát Vi Nùng đều ở căn phòng cách vách, đêm hôm qua còn có A Nguyệt ôm nàng.
Nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình nàng.
Bản thân nàng không thể giải thích, cái cảm giác lo lắng bất an đến cùng là do cô đơn hay là do nguyên nhân nào khác.
Nàng gửi WeChat nhờ Lâm Khả Ny qua đây.

Lâm Khả Ny trả lời rất nhanh, bảo rằng hôm nay không có lịch làm việc, lát nữa sẽ từ ký túc xá của nhân viên đến đây.
Trong lúc chờ đợi, Mục Tuyết Y bày biện bàn trà, pha một bình trà.

Nàng nghĩ, đợi Lâm Khả Ny đến, phải mời người ta uống cho ấm người.
Thật không ngờ.
Lâm Khả Ny không lễ phép gõ cửa mà trực tiếp xông thẳng vào, vẻ mặt hoảng hốt không thể tả.
"Mộc Nhĩ tiểu thư." Lâm Khả Ny thở hổn hển, ngực nhấp nhô kịch liệt: "Bão tuyết đến sớm, tôi vừa mới nhận được thông báo, đường núi nhiều chỗ bị chặn, rất nhiều khách trọ đã mất liên lạc.

Có người quen nào của cô ra ngoài không, mau mau liên lạc với bọn họ!".


Bình Luận (0)
Comment