Em
nhớ ra rồi, em chưa từng không thích anh, tất cả những lời tàn nhẫn đó, tất cả
đều là em nói dối.
Buổi tối hôm đó nhanh chóng đến, đêm tháng chín đầy
sao.
Tôi cẩn thận mặc vào bộ váy đỏ diễm lệ, nhờ mẹ chải
tóc cao, làm một kiểu tóc nhìn có vẻ trưởng thành. Trước khi đến nhà Tần Mạc,
tôi ăn hai cân táo tàu để bình ổn tâm trạng, cố gắng làm cho mình bớt hồi hộp,
nhưng thật không thể không lo lắng.
Trình Gia Mộc khoác tay tôi đi vào cửa nhà Tần Mạc,
tôi không ngừng hỏi cậu ta: “Cậu xem màu mắt này có hợp với tôi không?”
“Màu son môi này hình như quá đậm rồi?
“Chiếc vòng cổ với váy có xứng hay không?”
“Ai da, giầy, về sau tôi phải mua một đôi nhạt màu hơn
mới được.”
Trình Gia Mộc chịu không được, bỏ tay tôi ra, lạnh
lùng nói: “Cậu dù giả trưởng thành cho đến đâu vẫn là một con nhóc con thôi,
cậu cho rằng như vậy Tần Mạc sẽ nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa sao?”
Tôi không có gì mà phản kháng, sau một lúc lâu, mở
miệng nói: “Mình không muốn anh ta nhìn mình với cặp mắt khác xưa, mình chỉ
muốn khiêu vũ với anh ta một bài, mình đã chuẩn bị lâu như vậy… đã luyện tập
lâu như vậy…”
Cậu ta nhìn tôi không chuyển mắt hồi lâu, tay tiến vào
túi quần, ngẩng đầu nhìn trời: “Bánh Trứng, trước đây cậu còn qua lại với mình
cũng không như thế này. Khi đó cậu rất cao ngạo, như một nàng công chúa thật sự
vậy.”
Chúng tôi đi vào đại sảnh, vũ hội đã bắt đầu, trong
không khí có nhiều mùi hương dễ chịu, bị tiếng nhạc mượt mà bao phủ lấy. Tôi
tìm kiếm bóng dáng Tần Mạc trong đám người, lập tức đã tìm ra. Anh lười biếng
tựa vào cửa sổ, cùng người đẹp trước mặt nói chuyện phiếm, tôi không biết cô
gái này. Tôi lẩn vào trong đám người đến gần họ một chút, nghe thấy vài từ lạ
trong miệng cô gái thốt ra, kiến trúc sinh thái với tân thành thị chủ nghĩa cái
gì đó, một cái tôi cũng không hiểu, đành phải dọc theo đường cũ lui về, yên
lặng ngồi trong góc.
Tôi ngẩn người, âm nhạc thay đổi lại thay đổi, cảm
giác đã mất hồn rất lâu. Một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt, sự quen thuộc
làm cho tim gan tỳ phổi cùng nhau đẩy lên cô họng. Trong nháy mắt, âm thanh
trên đỉnh đầu vang lên: “Không lạnh sao?”
Chung quanh cực kỳ ồn ào, mà tôi lại chỉ nghe được
tiếng anh. Tôi ngẩng đầu, làm bộ tự nhiên trả lời: “Không lạnh.”
Anh cầm trong tay chiếc áo choàng, khẽ nhíu mày: “Thực
ra vẫn lạnh đúng không?” Tôi ngây ngô: “Không lạnh thật.” Trời đã vào thu,
nhưng mùa hạ chưa hoàn toàn khép cửa, tôi mặc chiếc váy đai đỏ, thực sự không
cảm thấy lạnh. Anh không để ý đến tôi, đem áo choàng khoác lên vai tôi nói:
“Trẻ con biết cái gì, thời tiết thế này em mặc ít như vậy, không lạnh mới là
lạ.”
Tôi hận nhất anh nói tôi là trẻ con, đang muốn phản
bác, nhìn thấy Trình Gia Mộc đến gần, tôi thầm nghĩ trong lòng người này đúng
là kỳ đà cản mũi. Tần Mặc kéo lấy tôi, cười với Trình Gia Mộc: “Cho tôi mượn
bạn gái cậu một lát.” Trình Gia Mộc còn chưa kịp định thần lại, tôi đã bị anh
kéo ra giữa sàn nhảy.
Anh ôm lấy thắt lưng tôi, trên người vẫn phảng phất mùi
rượu, Tôi lớn mật ôm lấy anh, nghĩ rằng đó là khát vọng rất lâu rồi. Anh dừng
lại mười giây, chậm rãi sửa đúng động tác của tôi: “Lạc Lạc, khiêu vũ không
phải như vậy, em ôm tôi như thế, tôi không có cách nào cử động nổi.”
Điệu nhảy tôi chuẩn bị không có công dụng. Tần Mạc dạy
tôi khiêu vũ khúc này, dạy ba bước phía trước, bốn bước sang ngang, tôi không
đi sai một bước. Ban đêm hôm đó ồn ào mà tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Chúng tôi rời khỏi sàn nhảy, anh xoa xoa đầu tôi, lại lấy ra một chiếc kẹo mút,
đặt vào tay tôi khích lệ: “Nhảy không tồi.”
Anh không nhận ra điều gì từ cái ôm của tôi. Anh biết
tôi rất hồi hộp, lại nghĩ tôi vì học khiêu vũ mà hồi hộp như thế. Anh vẫn nghĩ
tôi là một cô bé mãi mãi không bao giờ nảy sinh tình cảm với anh, chăm sóc quan
tâm tôi. Tôi vẫn cho mình chỉ cần thế, chỉ cần thế là đủ, nhưng trải qua đêm
hôm nay, tôi sâu sắc phát hiện, thì ra mình muốn, không chỉ là một cái ôm. Nếu
có thể đem Tần Mạc làm của riêng, thật là tốt biết bao.
Tháng Mười Một, mỗi tối tôi đều ngồi đến nửa đêm, chẵn
hai tháng hoàn thành một chiếc khăn quàng cổ, làm quà Giáng Sinh cho anh.
Anh cầm chiếc khăn quàng cổ đan tỉ mỉ, mỉm cười nói:
“Tự mình đan?”
Tôi lắc đầu: “Mua ngoài hàng, vốn là năm mươi lăm
đồng, được giảm giá còn ba mười tám đồng năm hào.”
Anh tỏ vẻ kinh ngạc: “Chiếc khăn quàng cổ xấu thế này
mà giá đến ba mươi tám đồng năm hào sao?” Tôi không lấy gì mà đỡ nổi.
Anh tùy tiện lấy hai quả kiwi từ bàn trà đưa cho tôi.
Tôi nói: “Gì vậy?”
Anh thản nhiên: “Đáp lễ.”
“…”
Còn có rất nhiều việc. Tám năm trôi qua, tôi vẫn nhớ
rõ từng chi tiết khi tôi ở bên Tần Mạc. Tựa như đoạn trí nhớ này được làm thành
một cuốn phim nhựa, đặt ở trong đầu, vĩnh viễn không bao giờ hỏng.
Trình Gia Mộc nói: “Cậu tính vĩnh viễn không nói cho
anh ta hay tạm thời không nói, cậu như bây giờ quả thật tựa như định yêu đơn
phương cả đời ấy.”
Tôi nói: “A, nhìn xem. Như bây giờ rất tốt.”
Thực ra tôi luôn tự hỏi, nếu tôi nói cho anh biết tôi
thích anh, về sau anh không bao giờ thèm để ý đến tôi nữa thì sao? Tự thầm mến
trong lòng là được rồi.
Rốt cuộc ngay cả ông trời cũng không nhịn được, cho dù
tôi muốn “Bảo trì nguyên trạng”, thì rốt cuộc một ngày cũng có biến.
Đó là sinh nhật tôi năm mười tám tuổi, đúng kỳ nghỉ đông,
ngày Mười Bốn tháng Hai.
Ba mẹ đi nước ngoài công tác, không thể lập tức trở
về, đồng ý về nhà sẽ tặng cho tôi một món quà to. Chị họ học đại học và bạn
trai cũng đến bờ biển chơi, ở lại nhà chúng tôi. Chị họ nói, sinh nhật mười tám
tuổi là một ngày rất trọng đại, chúng ta có thể làm một bữa tiệc nhỏ tại nhà,
dù sao chú dì cũng không về, chúng ta sẽ chơi suốt đêm để chúc mừng.
Đề nghị này được tôi đồng ý, mọi người hùng hổ chuẩn
bị.
Đi nhà Tần Mạc gọi anh buổi tối đến cổ vũ, anh từ
quyển tiểu thuyết trinh thám ngẩng đầu lên, tháo kính mắt nhìn tôi: “Tôi còn
tính buổi tối đưa em đến một nơi.” Trầm tư giây lát lại đeo kính vào, “Vậy chờ
bữa tiệc kết thúc, sau đó tôi đưa em đi.” Tôi khó xử nhìn anh: “Chỉ sợ tối nay
không được, hôm nay muộn… em đã tính phải say một trận, chúng em mua rượu vang,
rượu gạo, bia đủ loại, nhất định em sẽ uống rượu.”
Sắc mặt Tần Mạc tối lại, ngạc nhiên hồi lâu mới thốt
ra một tiếng “A?”
Tôi cuống lên giải thích: “Không phải em muốn học thói
xấu, tuyệt đối không phải. Bởi vì chị họ em nói nhận dịp sinh nhật nên say một
lần. Về sau có thể bị người khác ép quá chén mà phát sinh chuyện gì không thể
vãn hồi được, chi bằng trong tình huống an toàn luyện tập tửu lượng cho bản
thân trước. Mặc dù trong lòng không muốn uống rượu, nhưng sau này xã giao chắc
chắn phải dùng đến rồi. Tốt xấu bây giờ em cũng đã mười tám.” Khi tôi nói đến
con số mười tám này, vụng trộm liếc mắt nhìn anh một cái. Anh hơi nghiêng đầu,
suy nghĩ một lát, ngón trỏ gõ lên tay vịn sô pha: “Được rồi, nhưng trước đó nhớ
chuẩn bị canh giải rượu cho tốt.”
Buổi tối hôm đó, tôi thật sự uống say mềm. Nhưng cũng
không đến nỗi bất tình nhân sự, chỉ là choáng váng đầu, trước mắt như bị một
lớp sương mù bao phủ, lâng lâng, giống như đi trên mây, tâm trạng rất tốt, cũng
rất bình yên. Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa, tiếng nước róc rách, mặt biển trầm
tĩnh, thời tiết vẫn là những ngày rét lạnh mùa đông. Cuối cùng vẫn không thể
làm loạn đủ một đêm, bạn bè lảo đảo rời đi, chị họ và bạn trai cũng về phòng
khách nghỉ ngơi. Trước khi trở về phòng, chị ấy hỏi tôi: “Lạc Lạc, chị vừa đổ
ra đây hai ly rượu vang, em nhìn thấy không?” Tôi lắc đầu nói không thấy. Mặt
chị ấy cứng lại, muốn nói lại thôi, sau mới hỏi lại: “Em thật sự không thấy?”
Tôi nói: “Không thấy thật.” Trên thực tế, tôi uống nó, mà không uống hết cả hai
ly, một ly còn đưa cho Tần Mạc. Nhưng khi đó chị ấy hỏi, quả thật tôi không nhớ
được.
Phòng khách lúc này rất yên tĩnh, bức rèm bị kéo ra,
bóng đêm nặng nề, xuyên thấu qua cửa sổ ập vào. Tần Mạc chống tay, dáng người
cao lớn ngồi trên sô pha nhà tôi, hơi cau mày như là trầm tư, hoặc như là đang
kiềm chế. Tôi lắc lắc tay chỉ anh, để anh mở DVD, tôi muốn xem phim.
Đó là một bộ phim Mỹ, bầu trời mây bay như lông vịt,
bên trên là dàn nho sum suê. Phòng khách chỉ có màn hình TV phát ra ánh sáng.
Không biết từ khi nào thì chúng tôi bắt đầu hôn môi.
Say mê giống như trên phim, tôi vẫn nghĩ bản thân đang nằm mơ, giống như rốt
cuộc đã đem được con búp bê trong tủ kính quầy hàng cất vào túi. Mái tóc đen
của anh sát qua hai má tôi, tôi không nhìn thấy bất cứ gì khác. Khi anh rốt
cuộc tiến vào cơ thể tôi, sự đau đớn chân thật, sự thỏa mãn cũng chân thật như
đau đớn. Tôi ôm lấy lưng anh, thầm mong giấc mộng này kéo dài lâu một chút, tôi
thích anh như vậy.
Nửa đêm tôi tỉnh lại, đầu óc mơ hồ, ngọn đèn trong
phòng khách phát ra thứ ánh sáng mỏng manh. Tần mạc chân trần, quần áo chỉnh tề
ngồi trên thảm hút thuốc. Tôi ho một tiếng, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, không
rõ đã xảy ra chuyện gì. Tay anh cầm
thuốc run lên, tàn thuốc rơi xuống thảm.
Tôi nói: “Anh…”
Anh dụi thuốc, tiến đến dém góc chăn cho tôi.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng nói khàn khàn: “Lạc Lạc,
là tôi sai, em còn nhỏ như vậy.” Tay anh chống đầu, tôi lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt anh
hối hận, quả thực không giống anh chút nào. Thật lâu sau, anh ngẩng đầu, cười
khổ: “Chắc chắn em hận chết tôi rồi, tôi nên làm gì bây giờ đây?”
Cuối cùng tôi cũng nhận thức được điều gì đã xảy ra,
đầu óc cũng bắt đầu linh hoạt, tôi nghe được mình nói: “Chúng ta qua lại đi.”
Anh đồng ý.
Tôi chỉ thử một lần, vậy mà anh đồng ý, không ngờ anh
lại đồng ý.
Nửa tháng kế tiếp tôi thật sự vui mừng không cách nào
tả xiết.
Trình Gia Mộc có nổ đầu cũng không tưởng tượng được
tại sao Tần Mạc đột ngột đồng ý qua lại với tôi, đưa tôi cùng đi chơi, còn giới
thiệu tôi cho những người bạn xung quanh anh, nói tôi là bạn gái mình. Bạn bè
của anh hay đùa: “Tần Mạc cậu cũng thật mạnh tay, người ta mới chỉ là một cô bé
thôi.” Nói xong Tần Mạc lại quay sang tôi: “Bé con, tại sao em bị người ta lừa
đến thế này, không có mắt chọn bạn trai sao?” Tần Mạc lạnh lùng cười: “Các cậu
ghen tỵ mình tìm được bạn gái xinh đẹp sao? Nhưng mà chúng mình tình sâu như
biển, các cậu đừng hòng châm ngòi.” Nói xong nhìn tôi, “Đúng không Lạc Lạc.” Tôi
liền gật mạnh đầu, “Đúng.”
Kỳ thật tôi cũng không hiểu vì sao Tần Mạc lại như
vậy, nhưng dần dần cảm thấy có lẽ anh cũng có chút thích tôi. Anh đối với tôi
dịu dàng chu đáo, ngoại trừ lý do anh cũng thích tôi, trên cơ bản tôi không tìm
được lý do nào khác. Đương nhiên, tôi cũng bài xích việc đi tìm lý do của anh.
Tôi tự cho mình rất nhiều những giải thích để ổn định tâm lý, nhanh chóng nghĩ
rằng Tần Mạc thích tôi thật. Đây không phải là một chuyện tốt nếu ngay từ đầu
tôi đã biết rõ sự thật, thì sau khi nghe được những lời này của anh sẽ không
đau đớn như vậy. Tôi vốn thầm nghĩ chỉ cần chiếm được một chút, nhưng lòng lại
tham lam muốn hơn rất nhiều. Điều đáng buồn nhất không phải là muốn rất nhiều
nhưng không chiếm được, mà là ngay cả một chút kia tôi cũng chưa bao giờ có
được.
Sau những giây đếm ngược cuối cùng của thế kỷ hai
mươi, tháng ba đến, cảnh xuân tươi đẹp, trời xanh quang đãng.
Ba mẹ cãi nhau, trong lúc vô ý nói ra tôi được nhận
nuôi từ cô nhi viện, không phải con ruột hai người.
Tôi khiếp sợ không tài nào chấp nhận, ý nghĩ đầu tiên
đó là đi tìm Tần Mạc.
Tôi nghiêng ngả chạy đến trước phòng anh, cửa khép hờ,
tôi định đẩy cửa đi vào, trong phòng đã truyền đến giọng nói dì Cố, anh đang
nói chuyện với mẹ.
Dì Cố nói: “Con muốn mang Lạc Lạc về Mỹ? Con bé còn
nhỏ như vậy, sang năm còn phải tham gia vào kỳ thi cao đẳng.” Anh nói: “Cô ấy
có thể không học đại học trong nước, cô ấy thích hội họa, có thể học ở Mỹ.”
Dì Cố nói: “Mẹ biết con thích Lạc Lạc, mẹ cũng thích
con bé, nhưng cha mẹ con bé sẽ không đồng ý cho con làm vậy. Con dựa vào cái gì
mà bắt con bé rời khỏi ba mẹ nó đến một đất nước hoàn toàn xa lạ đây?”
Anh nói: “Không phải mẹ đã nói, cô ấy không phải con
ruột của họ sao?”
Hô hấp của tôi đình trệ, không nghe thấy giọng dì Cố,
chỉ nghe thấy Tần Mạc nhẹ giọng nói: “Cô ấy sớm muộn gì cũng biết tất cả, nếu
khi đó con không ở bên cô ấy… Con rất lo cho cô ấy. Con sẽ cùng dì Lê nói
chuyện, để cho Lạc Lạc xuất ngoại du học, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Tôi
nghe những lời này của anh, nước mắt lộp bộp rơi xuống, sự hoảng sợ biến mất
như có ma thuật, bản thân tràn ngập dũng khí, bất cứ chuyện khó khăn nào cũng
có thể đối mặt.
Tôi đưa tay đẩy cửa, muốn lập tức ôm lấy anh.
Sau đó anh nói: “Con phải chịu trách nhiệm, cô bé này,
con có lỗi với cô ấy.” Tôi đứng tại chỗ.
Trước khi cuộc đối thoại của họ chấm dứt, tôi nhanh
chóng rời đi, trước khi chạy ra khỏi cửa còn ngã một lần, đầu gối xước ra,
nhưng không hề cảm thấy đau đớn.
Tôi vắt óc suy đoán ý của Tần Mạc trong câu nói cuối
cùng kia, nghĩ mọi loại khả năng, lại lần lượt phủ định chúng. Tôi không thể
tin được anh qua lại với tôi vì hai chữ trách nhiệm. Anh ở nước ngoài về, không
phải người ở nước ngoài nhìn vấn đề này rất thoáng sao?
Tôi lên tinh thần cho bản thân: Sẽ không, sẽ không, sẽ
không, anh làm sao lại không thích tôi. Mỗi ngày tôi đều ở cạnh anh, cho dù lúc
đầu không thích nhưng lâu ngày sinh tình cũng phải thích vài phần. Nhưng rốt
cuộc nhớ lại, quả thật anh chưa hề nói thích tôi. Khi anh và tôi bên nhau, chưa
từng có hành động thân thiết, nhiều lắm chỉ là xoa đầu, véo má, hơn nữa là nắm
tay, mà đều là tôi yêu cầu trước. Tôi nói chúng tôi qua lại đi, anh cũng không
tỏ ra vui mừng, chỉ là dưới ngọn đèn mỏng manh gật đầu: “Được rồi!” Thật không
biết vì sao mọi việc lại đến nước này, nhà không phải của mình, người tôi yêu
cũng không yêu tôi.
Tôi cẩn thận suy nghĩ hai ngày, vận động toàn bộ tế
bào não mình có, ngày thứ ba chia tay với Tần Mạc. Anh đang cầm bút vẽ, bút
liền rơi xuống đất, anh nói: “Em nói sao?” Tôi nói: “Chúng ta chia tay đi, em
cảm thấy chúng ta không thích hợp. Anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, rất nhiều
suy nghĩ của anh em không hiểu. Em cảm thấy chúng ta quá khác nhau, nếu ở chung
sẽ rất khó khăn.”
Anh xoay người nhặt bút, một lúc lâu sau nói: “Lạc
Lạc, em không còn là trẻ con nữa, trước kia quyết định phải thật thận trọng,
đừng bởi vì nhất thời xúc động mà…”
Tôi ngắt lời anh: “Có phải anh còn vướng mắc chuyện
xảy ra buổi tối sinh nhật? Anh không cần để ý, em cũng không để ý, đừng để nó
trở thành sợi dây ràng buộc giữa chúng ta, với ai cũng không tốt, chúng ta đều
nên quên nó đi.”
Anh nhìn bút vẽ, khóe miệng cong lên, ánh mắt lại
không có một chút ý cười: “Em xem nó nhẹ nhàng như vậy, anh lại còn rất coi
trọng nó.”
Tôi nói: “Đúng vật, anh luôn luôn có trách nhiệm, ý
thức trách nhiệm rất mạnh.”
Anh không nói gì.
Tôi nhìn trần nhà: “Đúng, chúng ta thật sự không thích
hợp.” Lại nhìn vào mắt anh. “Em cũng không thích anh.”
Gió tạt vào làm cửa sổ kêu lên vài tiếng, anh quay
người nhìn cửa sổ, thản nhiên nói: “Em quả là một cô bé tàn nhẫn.”
Buổi tối ngày hôm đó, bầu trời đầy sao, tôi ngồi ở ban
công ngắm trăng, nhớ đến một câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp, nói ở một hòn
đảo Cyprus rộng lớn có một nữ yêu quái, nó luôn bắt những chàng trai mình thích
xuống biển. Nhưng con người ta không thể sống được dưới đáy biển, nên tất cả
những chàng trai bên cạnh nó đều chết, những người này cho đến trước khi chết
đi đều thống hận nó. Tôi nghĩ tôi không thể làm Tần Mạc chết đuối ở bên người
tôi, quan trọng là tôi cũng thể làm bản thân mình chết đuối. Trong làn gió biển
ẩm ướt, mặt biển dường như có một quầng sáng nhạt. Tôi an ủi bản thân mình, Lạc
Lạc, mày làm đúng, mày là một cô gái có bản lĩnh.
Trình Gia Mộc ở dưới lầu gọi điện cho tôi, giọng run
lên: “Bánh Trứng, có phải cậu muốn nhảy lầu không? Cuộc sống con người ta,
những việc không như ý muốn chiếm đến tám, chín phần mười, đi chơi là được rồi,
cậu xem khi đó mình bị cậu bỏ rơi, mình vẫn sống tốt được không phải hay sao?”
Tôi nói: “Đó là thần kinh cậu cứng rắn, nhưng quan
trọng là khi đó cậu bị mình bỏ rơi sao? Không phải là chúng ta thỏa thuận chia
tay?”
Nửa tháng sau, Tần Mạc về Mỹ.
Tôi lấy cớ muốn đến nhà bạn tổ chức học bổ túc toán,
không đến sân bay tiễn.
Nghĩ đến lúc cất cánh, trong phim thần tượng sẽ là
chiếc máy bay 747 hướng thẳng lên xẹt qua bầu trời thăm thẳm, nhưng bầu trời
tháng Ba thành phố S chỉ có một đám bồ câu vội vàng bay qua.
Tôi nhận được một email cuối cùng của anh, năm chữ
ngắn ngủi: “Hẹn gặp lại, Lạc Lạc.”
Ai ngờ rằng lần gặp lại là tám năm sau. Ai ngờ rằng
anh sẽ chết trong nội chiến ở Tây Phi, ai ngờ rằng tôi sẽ sinh ra Nhan Lãng.
Tin Tần Mạc chết báo về vào tháng Tư, mẹ nói với cả
nhà tin tức bất hạnh này, nói dì Cố đã ở hôn mê trong bệnh viện bốn ngày. Tần
Mạc là con duy nhất của dì, một đứa con giỏi giang như thế, lại ra đi sớm đến
vậy. Nếu không phải anh đến Tây Phi giúp đỡ hạng mục của ba mình cũng sẽ không
như thế. Câu đầu tiên dì Cố nói sau khi tỉnh lại trong bệnh viện là muốn ly hôn
với ba của Tần Mạc. Phản ứng đầu tiên của tôi là đi xem lịch, xem hôm nay có
phải là ngày Cá tháng Tư không. Xem lịch xong, không kịp có phản ứng thứ hai,
lập tức chạy vào WC nôn, nôn đến tối tăm mặt mũi, nôn đến không còn gì để nôn
mà dịch vị đắng chát vẫn dội lên. Tôi cố thế nào cũng không dừng lại được, nước
mắt dàn dụa chảy ra. Mẹ tôi lo lắng nói: “Không phải ăn nhầm cái gì chứ?” Tôi
vừa gấp gáp nôn, vừa tránh khỏi cánh tay mẹ tôi.
Tôi nghĩ, làm sao có thể là sự thật, không thể nào.
Nhưng tựa như một đoạn quảng cảo nào đó, tất cả đều có
thể xảy ra.
Không có gì là không thể.
Tôi rốt cuộc cũng chấp nhận chuyện Tần Mạc chết ở Tây
Phi là thật, cái chính là không dự đoán được sự thật làm con người ta đau đớn
đến thế. Dựa theo lời Trình Gia Mộc, tôi chẳng qua chỉ là một cô gái mười tám
tuổi, một khi đã biết yêu thì yêu rất sâu sắc. Cái chính là trong cuộc đời của
tôi, nhân vật mà Tần Mạc sắm vai, cho tới bây giờ chưa khi nào chính thức là
người bạn trai trong quan hệ yêu đương nam nữ. Anh là thầy của tôi, là anh trai
của tôi. Mất đi anh, tương đương với việc mất đi một người yêu trong tương lai,
một người thầy, lại một người anh, bao hàm cả ba nỗi đau, mỗi một nỗi đau đều
lớn, đều chân thật, làm cho tôi kinh hoàng. Những nỗi đau đó hội tụ cùng một
chỗ, như một sức mạnh tàn phá cõi lòng người ta, tôi hối hận rồi, tôi thật sự
hối hận rồi, nhưng không bao giờ nữa có thể làm lại.
Từ đó về sau, sự việc phát sinh như chiếc vòng quay
già cỗi, tuần hoàn như quy luật trong văn học, nhạt nhẽo mà chẳng cách nào vãn
hồi.
Đầu tháng Năm, tôi nôn mửa không thôi, rốt cuộc làm
cho mẹ để ý, mời bác sĩ đến nhà kiểm tra. Tôi và ba mẹ tôi cuối cùng biết sự
tồn tại của Nhan Lãng. Tư tưởng của mẹ tôi thông thoáng, nguyên tắc này trước
nay vốn không hề thay đổi, nhưng vẫn yêu cầu nghiêm khắc chuyện này với tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ tôi tức giận như vậy, tay run lên, một chiếc bạt
tai giáng xuống, đánh cho tôi đỏ mặt. Bà nói: “Mày năm nay mới bao nhiêu, mẹ
không dạy mày làm một đứa con gái vô liêm sỉ như vậy.” Tôi chết lặng che mặt,
cảm xúc áp bức lâu ngày đột nhiên bùng nổ, trên tay là nước mắt và máu, tôi
nói: “Con vốn không phải là con bố mẹ, con là đứa trẻ bố mẹ nhặt từ cô nhi viện
về, mẹ đánh chết con đi, dù sao con cũng không phải con ruột bố mẹ, bố mẹ đánh
chết con cũng không đau lòng.” Tay mẹ tôi đưa lên lại hạ xuống, trong ánh mắt có sự lo sợ
hoảng hốt, miệng mím chặt lại, cái gì cũng không nói. Đương nhiên đêm hôm đó,
tôi bỏ nhà đi. Lên ô tô bị người ta ăn cắp túi mang theo, trên người chỉ còn
hai trăm đồng, nhưng tôi không quay đầu, dùng hai trăm đồng mua vé xe lửa đi về
phía Nam.
Bờ biển thành phố S, nơi tôi trưởng thành, nơi đó có
vùng biển xanh xa tít với những đám mây trắng lượn lờ, ánh mặt trời mùa hè
trong suốt, những bông hoa cúc dại ngoài cửa sổ, những ký ức tốt đẹp đã từng bị
vất bỏ của tôi.
Tôi mang theo Nhan Lãng, mơ hồ vượt qua tám năm này,
vận mệnh trêu đùa làm cho tôi gặp lại Tần Mạc, lại làm cho tôi đánh mất anh.
Bài hát kia thật là hay, ban
đầu tôi cho rằng mạnh mẽ nhất trên đời chính là tình yêu, cuối cùng mới bàng
hoàng nhận ra, mạnh mẽ nhất trên đời, đó chính là vận mệnh.
Nhưng có thể làm gì bây giờ?
Hẳn là tôi nên nhớ ra sớm một chút, hoặc là vĩnh viễn
không nhớ ra. Giờ phút này, tôi hiểu được tất cả, hiểu được con người đó là
tình yêu cả cuộc đời tôi, nhưng rốt cuộc anh ra đi, yêu một cô gái khác, sắp
kết hôn rồi. Tôi không biết là có những điều tốt đẹp đang đợi mình, vẫn đợi
mình, cũng không phải tôi cố ý, chỉ là tôi nhớ ra quá muộn. Nhưng cuộc đời này,
nó cũng không tha thứ cho tôi. Tôi và Tần Mạc chung quy trở thanh người của hai
thế giới khác nhau, từ sự chia ly tám năm trước thành lạc mất nhau cả đời. Nhất
định anh đã sớm nhận ra tôi, sự kết thúc của chúng tôi năm đó chưa xong, anh hết
sức bù lại. Tám năm trước có thể là trách nhiệm, tám năm sau tôi biết anh thực
sự yêu tôi. Tôi rốt cuộc biết được điều mình muốn, từ mười tám tuổi đến hai
mươi sáu tuổi, khát vọng nhiều năm như vậy vẫn cháy bỏng, là tôi đem mọi việc
làm cho tan tành.
Tôi muốn cướp anh trở về sao?
Tôi nói với anh những lời tuyệt tình như vậy, tôi còn
có thể cướp anh trở về?
Ngay cả tiền mua vé máy bay tôi cũng không có.
Có
những con người rốt cuộc vẫn phải đầu hàng trước vận mệnh.
Ngày hôm sau khi xuất viện, tôi viết cho Tần Mạc một
email.
Bức thư dài, viết một ngày một đêm.
Từ bảy nghìn chữ bị xóa đi còn bảy trăm chữ, sau đó bị
xóa đi còn hai mươi ba chữ. Tôi nói: “Em nhớ ra em chưa từng không thích anh,
những lời tàn nhẫn đau lòng đó, tất cả đều là em nói dối.” Sự hối hận của tôi,
nhất định anh xem sẽ hiểu.
Tôi hồi hộp chờ đợi anh hồi âm, mỗi ngày đều phải xoát
hơn hai trăm email. Luôn là thư rác gửi đến từ những trang web, nhưng không có
hồi âm của anh. Một câu cũng không có.
Tạp chí truyền đến tin tức mới nhất, nói vị nữ họa sĩ
hôn thê Tần Mạc mang thai rồi, vì không muốn ảnh hưởng đến việc mặc áo cưới,
gia đình hai bên quyết định tháng sau cử hành hôn lễ tại Venice, gì gì đó.
Nhan Lãng nhìn quyển tạp chí, kinh ngạc hỏi tôi:
“Người này là cha nuôi?”
Tôi nói: “A, đúng.”
Nó nói: “Cha cùng với người phụ nữ này kết hôn?”
Tôi trả lời có lệ: “Đại khái thế.”
Nó nghiêng đầu suy nghĩ, lại nhìn tôi: “Con cảm thấy
người phụ nữ này không xinh bằng mẹ.” Tôi cười nói: “Cảm ơn!”
Rất lâu sau nó không nói chuyện, rất lâu, sau đó
giương mắt nhìn tôi, hốc mắt đỏ lên, giọng lạc đi: “Sau này cha còn đưa con đi
ăn không?” Suy nghĩ một lúc, lại đem chuỗi vòng trên cổ cho tôi xem, “Con vẫn
đeo, mẹ nói cha kết hôn với người khác rồi có quên chúng ta không?”
Mũi tôi nhói đau, lại nhịn xuống không biểu hiện ra
ngoài, xoa xoa đầu nó an ủi: “Không thể nào, chuỗi ngọc này không phải là vật
gia truyền nhà họ sao, chờ đến khi ba có con nhất định sẽ muốn tìm con đòi
lại.”
Nó đem chuỗi hạt nhét vào trong cổ áo, chu miệng nói:
“Cha muốn lấy con cũng sẽ không đưa, đã tặng cho con rồi thì là của con.”
Tôi bắt đầu nghĩ, có phải nên chờ hôn lễ của Chu Việt
Việt kết thúc xong sẽ bắt đầu đi tìm ba mẹ tôi hay không. Trình Gia Mộc nói bọn
họ di dân rồi, không biết đến cục công an nhờ giúp đỡ có tác dụng gì hay không.
Tôi sẽ không bỏ bà ngoại và mẹ nuôi trong tù, nhưng có một số việc nhất định
phải làm.
Hôn lễ của Chu Việt Việt tổ chức vào cuối tháng, thầy
tướng số nói đây là ngày hoàng đạo.
Cái ngày vạn ngày có một này, thời tiết nóng chưa từng
có, tiếng ve sầu thưa thớt ẩn trong đám lá cây hai ven đường.
Nhà Hà đại thiếu theo đạo cơ đốc, hôn lễ phải tổ chức
trong nhà thờ. Chu Việt Việt mang thai ba tháng, bụng hơi nhô ra, chết sống không
chịu mặc áo cưới, Hà đại thiếu bất đắc dĩ đành phải mua cho cô ấy một chiếc váy
thắt lưng trắng. Chỉ tiếc mặc vào trông không hề giống lễ kết hôn, mà giống như
người dẫn chương trình cho tiết mục thiếu nhi trên kênh CCTV. Tôi đứng ở bên
cạnh cô ấy, mặc quần lụa màu hồng nhạt, không biết có người đi đến, phân biệt
nửa ngày mới biết tôi là phù dâu, cô ấy mới là cô dâu.
Hôn lễ nghiêm túc lại bị làm cho náo loạn. Tôi đã
lường trước Chu Việt Việt tuyệt đối sẽ không để nó thuận lợi hoàn thành, sắp
xếp những chỗ không có khả năng thuận lợi nhất, sẵn sàng ứng cứu ngay kịp thời
nếu có việc rồi. Nơm nớp lo sợ đi hết thảm đỏ, quả nhiên trước mặt cha cố cô ấy
làm sai. Chuyện này nguyên bản tưởng rất đơn giản, mọi người đổi vị trí là được
rồi, nhưng tính bướng bỉnh của Chu Việt Việt bỗng nhiên phát tác, một mực không
thừa nhận sự sai lầm, cho rằng mọi người đều say mình cô ấy tỉnh, cô ấy là
đúng, tất cả chúng tôi đều sai. Hà đại thiếu kéo cô ấy, còn bị cô ấy khinh
thường đẩy tay. Cô dâu đứng sai vị trí, lại dứt khoát không chịu sửa. Nhưng
quen với tính của Chu Việt Việt rồi, tôi cảm thấy lúc này tốt nhất là đâm lao
thì phải theo lao. Tuy nhiên phù rể lại không nghĩ như vậy, nhất quyết đổi vị
trí trở về, trong lúc nhất thời làm hội trường loạn hết cả. Cha Cố đang cầm
kinh thánh kinh ngạc trợn mắt há hốc miệng, phỏng chừng chưa bao giờ gặp phải
tình huống này, không biết làm thế nào cho phải.
Tôi nghĩ phải giúp Hà đại thiếu xuống tay, lúc này Chu
Việt Việt cứng đầu phản nghịch, tay vươn đến đẩy Hà đại thiếu, đột nhiên bị
người cầm lấy.
Cánh tay này mạnh mẽ, sau đó dùng sức túm lấy cả cánh
tay tôi. Đôi giầy bảy phân đi không quen, tôi trẹo chân, ngã vào một vòng tay.
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh ngoài giáo đường
tiến vào chiếu trên mặt anh. Lông mi anh như cũ rất dài, ánh mắt cũng sáng ngời
không thay đổi.
Người này.
Anh nói: “Lạc Lạc, nhận được mail của em, anh trở về.”
Tôi nói: “Nhưng anh đã kết hôn.”
Anh nói: “Hủy rồi.”
Tôi nói: “Vị hôn thê của anh đã mang thai.”
Anh nói: “Đó không phải của anh.”
Anh đưa tay lên dán bên môi tôi, trong mắt hàm chứa ý
cười: “Lạc Lạc, em nói em yêu anh.” Nước mắt rốt cuộc lộp bộp rơi xuống.
Tôi ôm chặt lấy anh.
Tôi nói: “Em đã sinh con ra, Nhan Lãng của chúng ta,
em đã nuôi con lớn như vậy.” Anh ôm tôi càng thêm chặt.
Tôi nói: “Anh trai, chúng ta đã bỏ lỡ tám năm.”