Edit: Ngân Nhi
Hạ Chi Tuyển sững sờ nhìn cô nhóc đã bỏ chạy kia.
trên mặt vẫn còn xúc cảm ấm áp mềm mại, cậu giơ tay lên sờ, miệng khẽ nhếch lên cười.
Môi thật mềm…Hệt như trong suy nghĩ của cậu.
…không biết nếu hôn lên nó thì sẽ thế nào nhỉ?
Hạ Chi Tuyển tha hồ tưởng tượng trong đầu, càng nghĩ càng thấy miệng đắng lưỡi khô.
Trở về phòng ngủ, cậu ngồi xuống ghế, cầm chai nước khoáng lên uống cạn sạch.
Trong đầu lại hiện ra ánh mắt ngượng ngùng và đôi môi hồng ướt át của cô, làm cậu lại phải uống thêm một chai nước nữa để giải khát.
Lục Gia Diệp tắm rửa xong bước ra, vừa lau tóc vừa nói với Hạ Chi Tuyển: “A Tuyển, ném cho tôi bộ quần áo, ở trên giường tôi ấy.”
Hạ Chi Tuyển không có phản ứng gì.
Cậu ta lại nói lại: “Mau lên, ném cho tôi.”
Lúc Lục Gia Diệp giận đùng đùng đi tới, Hạ Chi Tuyển mới ngẩng đầu lên, như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mê, hỏi: “Cậu nói gì?”
“…” Lục Gia Diệp tự cầm lấy quần áo của mình, “Mộng du cái gì không biết nữa.”
Hạ Chi Tuyển chỉ cười không nói.
“…???” Lục Gia Diệp hoảng sợ nhìn cậu.
Nếu bình thường mà cậu ta trêu ghẹo Hạ Chi Tuyển như vậy thì nhất định là sẽ bị cậu ấy công kích ngược lại.
Nhưng bây giờ là tình huống gì thế này? Miệng hơi mỉm cười, tâm trạng có vẻ rất tốt, ánh mắt thì nhộn nhạo?
Hạ Chi Tuyển có một gương mặt rất đẹp trai, phối với biểu cảm lạnh lùng cao ngạo thìsẽ thể hiện ra một vẻ đẹp thanh cao, còn như bây giờ, cậu ấy nhìn như yêu nghiệt vậy, đẹp đến say lòng người.
Con gái mà nhìn thấy thì sẽ hét chói tai cho xem… Lục Gia Diệp nhìn mà cũng muốn hét lên đây này!
Đáng sợ quá đi! Lục Gia Diệp lùi về sau một bước, vội vàng lấy quần áo che cơ thể mình, nói: “Tôi là trai thẳng chân chính đấy nhé, đừng có mà có ý đồ gì với tôi!”
Hạ Chi Tuyển thu lại nụ cười, lạnh lùng liếc cậu ta một cái rồi quay đi chỗ khác xem điện thoại.
Ác ma đã quay trở lại rồi, Lục Gia Diệp vô cùng yên tâm.
Lúc cả bọn đang chuẩn bị ngủ rồi thì Tô Hàn mới về.
Chu Kiêu nói: “một mình cậu đi đâu thế? Lúc anh em chơi bóng rổ cũng không thấy đến.”
Lục Gia Diệp: “A Tuyển đi dạy thêm cho má lúm nhỏ, cậu cũng đi dạy thêm cho em gáinào đấy à?”
Tô Hàn đáp: “Tôi đi dạy Bồi Bồi học.”
“Cái gì? Bồi Bồi?” Lục Gia Diệp suýt nữa thì lao xuống giường, “Có lầm không đó? Trịnh Bồi Bồi mà cũng học thêm cơ à?”
Tô Hàn cười nói: “Đại khái là bị lây tính chăm chỉ của má lúm rồi, nói là muốn thay đổi bản thân, cố gắng học tập.”
Lục Gia Diệp không thoải mái chút nào: “…Gì chứ, làm thế mà được à, vốn vẫn đanglàm đệm lót cho lớp mà, giờ cậu ấy muốn bỏ tôi mà đi sao?”
Tô Hàn phấn khởi nói: “Bồi Bồi rất có năng khiếu, giảng một lần là hiểu ngay, chẳng qua bình thường không thích học thôi, nếu thật sự chăm chỉ thì thành tích nhất định sẽđi lên.”
“không muốn nghe không muốn nghe, tôi không muốn ngheee!!” Lục Gia Diệp bịt hai tai kêu ầm lên.
Cậu ta quay người cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Trịnh Bồi Bồi:
“Vào game đi!”Trịnh Bồi Bồi nhắn lại:
“Tối nay tôi học mệt quá, không muốn chơi.”Lục Gia Diệp:
“Mệt là đúng rồi! Ai bảo cậu đang yên đang lành lại muốn học thêm làm gì? Chơi game không thích hơn à?”“Ngốc, tôi muốn vạch rõ giới hạn với cậu! Tôi sẽ học thật giỏi, ngày ngày tiến về phía trước.”“Vào game đi mà, tôi mua cho cậu nhân vật mà cậu thích rồi này.”“…Đừng có dụ dỗ tôi!”“Đến đây đi Triệu Hoán Sư, ta ở hẻm núi chờ ngươi đến đó.”Trịnh Bồi Bồi thật sự không chống cự lại được lời dụ dỗ, đến chỗ hẻm núi gặp Lục Gia Diệp.
Mấy người bạn đều làm việc riêng, Hạ Chi Tuyển thì lười biếng dựa vào ghế xem điện thoại.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại đăng một câu hỏi lên diễn đàn: “Nếu cô gái chủ động hôn chàng trai thì có phải là cô gái thích chàng trai đó không?”
Bình luận 1: Con gái mà chủ động thì cũng phải chắc đến tám chín phần mười rồi, chúc mừng chủ thớt nha ~
Bình luận 2: Cũng có thể là vì chàng trai ấy quá đẹp trai nên cô gái muốn trêu chọc.
Bình luận 3: Là thích rồi đó, chủ thớt cố lên, bên nhà gái người ta đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, giờ đến lượt cậu chủ động đấy.
Bình luận 4: Cái này còn phải xem xét tình huống cụ thể nữa, cũng có thể là hành động đó chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả…
Bình luận 5: …
Hạ Chi Tuyển nhìn một lượt, trừ số ít các bình luận gây rối…Đúng vậy, ai mà nói cô gáikhông thích chàng trai thì đều được liệt vào danh sách gây rối, còn đại đa số đều trả lời là thích.
Mà phần đông câu trả lời ấy khiến cho cậu rất hài lòng.
Cố Tư Ức nằm trên giường, cứ nghĩ đến nụ hôn kia là cô lại đỏ mặt, càng nghĩ càng thấy ngượng, lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được.
Cho đến khi Hạ Chi Tuyển gửi tin nhắn cho cô.
X:
“Tối nay biểu hiện của em rất tốt, thật biết nghe lời.”Cố Tư Ức gửi đi mấy biểu tượng cảm xúc:
“[Im miệng] [Im miệng]”X:
“Lần sau hôn môi thì tốt hơn.”Ý trên Mặt Chữ:
“…Đừng có mà mơ, anh nghĩ hay quá đấy.”X:
“Lòng vẫn nghĩ thì mộng vẫn còn.”Ý trên Mặt Chữ:
“[Đánh] [Đánh]”X:
“Tối nay anh rất vui, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”Ý trên Mặt Chữ:
“Ngủ ngon ~”X:
“~”Giờ truy bài đầu giờ sáng hôm sau, lúc Cố Tư Ức đến thì Hạ Chi Tuyển đã ngồi vào chỗ từ trước rồi.
Hai người nhìn nhau, cô cúi đầu, vội vàng ngồi xuống chỗ mình.
không thể nhìn thẳng vào Hạ Chi Tuyển được nữa rồi.
Các bạn học lần lượt đến đông đủ, tiếng lật sách vang lên không ngớt.
Cố Tư Ức mở sách tiếng anh ra đọc thuộc lòng bài khóa.
Học được một lát thì Trịnh Bồi Bồi đứng dậy, cô nghĩ là cô ấy đi lấy nước nên cũngkhông nghĩ gì.
Nhưng mà, sau đó người ngồi xuống bên cạnh cô lại là Hạ Chi Tuyển.
Cố Tư Ức sững sờ, mắt nhìn thẳng cậu một giây rồi vội vàng quay đầu lại, nhìn vào bài khóa mà nói: “Sao anh lại ngồi đây?”
“anh kèm em học.” Cậu thoải mái đáp.
Cố Tư Ức: “không cần, hôm nay em tự học.”
“Việc học phải kiên trì bền bỉ, không thể vì mới thi xong mà chểnh mảng.”
“…”
Hạ Chi Tuyển mở sách anh ra, Cố Tư Ức không còn cách nào, đành phải mở trang giống với cậu.
Sau khi đọc xong hai đoạn, Cố Tư Ức dần thoát khỏi trạng thái bí bách, vùi đầu vào đống chữ tiếng anh.
Đọc xong một bài khóa, Hạ Chi Tuyển còn bỏ thêm một câu chốt: “I miss you.”
“I…” Cố Tư Ức suýt thì đọc theo cậu, may mà cô đã kịp thời phanh lại.
cô giận dỗi nhìn cậu một cái, bên dưới mặt bàn, cậu đột ngột nắm lấy tay cô.
“…???” Cố Tư Ức giãy ra, bối rối nói nhỏ: “anh làm gì vậy, buông ra! đang ở trong lớp đấy! cô giáo mà đi qua nhìn thấy thì sao!”
Hạ Chi Tuyển lật sách sang trang tiếp theo rồi đưa tay chống đầu, vẻ mặt thản nhiênnói: “Đừng có nghĩ linh tinh, ngồi học nghiêm túc đi.”
“…!!” Chết mất thôi, rõ ràng người làm chuyện xấu là anh mà, sao giờ lại ra cái vẻ học sinh giỏi như thế hả?
Cố Tư Ức không giằng được tay ra, nhưng đang ngồi trong lớp nên cũng không dám để lộ, nghẹn đỏ cả mặt, chỉ còn biết cúi đầu cầu xin: “Xin anh đó, buông ra đi mà…Làm vậy nguy hiểm lắm…”
Hạ Chi Tuyển trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu tối nay em đồng ý lên sân thượng hônanh một cái nữa thì anh mới buông.”
“…Em không muốn.”
“Vậy thì thôi.”
“Buông ra đi mà…”
“Nothing is left of it but memories and some houses far from the centre of the city...” Hạ Chi Tuyển lại tiếp tục ung dung ngồi học.
Cố Tư Ức: “…”
Sao anh lại bá đạo như vậy chứ? T-T
Cố Tư Ức luống cuống cực kì, lại sợ cô chủ nhiệm bất ngờ đi qua nhìn vào cửa sổ rồi trông thấy cảnh này…
Chưa đầy ba phút sau, cô đã nói: “Em đồng ý được chưa, mau bỏ tay em ra…”
Tiếng đọc sách của Hạ Chi Tuyển dừng lại, cậu nhếch môi cười: “Được, anh sẽ chờ.”
Cuối cùng thì cậu cũng buông bàn tay nhỏ bé mềm mại kia ra, mặc dù không nỡ chút nào, nhưng lúc này cậu lại có phần chờ mong đến buổi tối hơn.
Cố Tư Ức thở hắt ra một hơi sau khi thoát ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Hết giờ truy bài, Cố Tư Ức cùng mấy cô bạn thân đi ăn sáng.
Tranh thủ lúc nhóm Hạ Chi Tuyển không ở đây, Cố Tư Ức nói với Trịnh Bồi Bồi: “Sau này giờ truy bài cậu đừng có đổi chỗ với học thần nữa nhé.”
Trịnh Bồi Bồi cười hì hì nói: “Trước đây không phải vẫn thường xuyên đổi chỗ đấy sao, hai cậu muốn ngồi cùng nhau để học bài mà.”
“Bây giờ không cần nữa, mình có thể tự học được rồi.”
Nhưng trong lòng cô lại nghĩ khác, đó là trước đây học thần vẫn là chính nhân quân tử, còn bây giờ thì càng ngày càng hư rồi…
“Đạt kết quả tốt là cậu quên luôn thầy giáo đấy à? Như thế không hay lắm đâu anh Ức ạ.” Trịnh Bồi Bồi trêu.
Trong đầu Cố Tư Ức hiện lên mấy cái icon che mặt: “Học phí của thầy giáo cao quá, mình không trả nổi.”
Ngày hôm nay Cố Tư Ức cực kì hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, nhưng tất nhiên là không được như mong muốn, chẳng mấy chốc mà đã đến tối rồi.
Trái ngược hẳn với Cố Tư Ức, Hạ Chi Tuyển lại cảm thấy hôm nay thời gian trôi rất rất chậm, chờ mãi mới đến tối.
Trước khi đi, Cố Tư Ức tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo mới.
Tóc cũng đã gội, sau khi sấy khô còn mang theo một mùi hương nhè nhẹ.
cô đứng trước gương tự ngắm nghía lại mình.
Trịnh Bồi Bồi đã cầm theo sách vở chuẩn bị ra ngoài cũng phải bật cười với Cố Tư Ức: “Ái chà, tắm rửa thay quần áo, còn ngắm mình trong gương nữa, cậu đi học thêm hay là đi hẹn hò đấy?”
“…” Cố Tư Ức ngượng chín mặt, vội vàng tránh cái gương ra, ngồi xuống ghế thu dọn sách vở, “Mình chỉ nghĩ là nên tắm rửa sạch sẽ trước thôi, không nhỡ đi học về muộn, mệt chết đi được mà còn phải tắm nữa.”
“Ừ ha, tắm rửa thơm tho ngồi bên cạnh học thần, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được.”
Cố Tư Ức thật sự không thể nói lại được cô bạn này, cô gục đầu xuống bàn, tuyệt vọng kêu gào: “…Trời ơi cậu mau đi đi! Đừng có ở đây móc mỉa mình nữa!”
“Chưa đi được, cậu đã nhắc nhở mình một điều quan trọng.” Trịnh Bồi Bồi để quyển sách xuống, cười tủm tỉm nói: “Mình cũng phải đi tắm rửa cho thơm tho mới được.”
“…”
Vậy nên, lúc Cố Tư Ức đi thì Trịnh Bồi Bồi vẫn đang tắm.
cô và Hạ Chi Tuyển gặp nhau ở bên ngoài tòa nhà tổng hợp.
Cậu vẫn mặc đồng phục, lại thấy Cố Tư Ức đã thay quần áo thì không khỏi nhìn cômấy lần.
Cố Tư Ức giải thích: “Em tắm rửa trước để tối về đi ngủ luôn.”
cô mặc một cái áo lông mềm màu trắng, dưới là quần jean bó và đi giày cao cổ.
không rộng thùng thình như bộ đồng phục, chiếc quần bò đã tôn lên rõ đôi chân dài thẳng tắp của cô, chiếc áo lông khiến cô trở nên đáng yêu và nữ tính hơn nhiều, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.
Hạ Chi Tuyển nhìn cô gái nhỏ đang thẹn thùng đứng dưới ánh đèn đường, sắc màu vàng cam ấm áp chiếu lên người cô, khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Cậu phải cố gắng lắm mới có thể kiềm chế khao khát muốn ôm cô vào lòng.
“đi thôi.” Cố Tư Ức tiên phong đi trước.
Hạ Chi Tuyển đi theo nắm lấy tay cô.
Cố Tư Ức hất ra luôn: “không được, sẽ có người trông thấy đấy.”
cô đi về hướng phòng tự học, Hạ Chi Tuyển lại dừng bước nói: “Tối nay không đến phòng tự học, lên tầng thượng luôn đi.”
Cố Tư Ức sửng sốt: “Nhưng ở trên đó không học được mà…”
Hạ Chi Tuyển: “Thỉnh thoảng nghỉ một hôm cũng có sao đâu.”
Đợi mãi cả một ngày, khó khăn lắm mới đến tối, làm gì có chuyện ngồi học chứ?
Học cái con khỉ ý!
Hạ Chi Tuyển quay người đi lên tầng.
Cố Tư Ức bối rối nhìn theo bóng lưng cậu, nhưng cũng đành phải đi theo.
Hạ Chi Tuyển nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, miệng khẽ mỉm cười.
Hai người đi lên tầng thượng.
Cậu dựa vào lan can, nhìn sao trên trời nói: “anh chuẩn bị xong rồi.”
“…” Trực tiếp như vậy sao?
Cố Tư Ức đứng cách xa mấy bước nhìn gò má cậu, càng nhìn càng căng thẳng.
“Em qua đây.” Hạ Chi Tuyển hai tay đút túi quần, bộ dạng rất lười nhác.
Cậu không hề nhìn cô mà vẫn nhìn bầu trời đêm, ánh mắt có phần chờ mong và ngại ngùng, có phần kích động mà cũng rất hưng phấn.
“…” Đợi mãi mà người kia vẫn chưa lại gần, tâm trạng đang sục sôi của Hạ Chi Tuyển cũng sắp bị gió thổi cho nguội bớt rồi.
Cậu quay sang nhìn Cố Tư Ức, ánh mắt rất nguy hiểm: “Em lại định quỵt nợ đấy à?”
Cố Tư Ức: “…T-T.” thật sự không biết phải nói gì.
“Thế thì để anh đổi khách thành chủ cũng được.” Hạ Chi Tuyển đi về phía cô.
“Đừng đừng đừng, để em tới!” Cố Tư Ức vội vàng hô lên.
Hạ Chi Tuyển đứng lại đợi cô.
Cố Tư Ức lề mề đi tới trước mặt cậu, nói: “anh…anh nhắm mắt lại đi…”
Cậu nghe lời cô, nhắm mắt lại.
Cố Tư Ức lấy hết dũng khí, kiễng chân lên, ghé lại gần mặt cậu.
đang chuẩn bị hôn lên má Hạ Chi Tuyển thì cậu lại đột ngột mở mắt ra rồi quay đầu lại…
Hai người cứ như vậy mà môi chạm môi.