Năm Tháng Như Cũ

Chương 6

Buổi tối, Mạc Nhiên vẫn quay lại công ty.

Không có bất ngờ gì xảy ra, anh thấy Lâm Sanh vẫn mở đèn trong phòng làm việc của anh.

“Vẫn chưa về à?” Đẩy cửa ra, Mạc Nhiên hỏi.

Lâm Sanh ngẩng đầu nhìn người vừa mới tới, liếc mắt, là ai làm hại a! Rõ ràng là cậu đình công, đổ hết toàn bộ công việc lên đầu tôi, còn nói tôi có thể về sớm sao!!

“Vẫn còn có chút việc.”

“Tôi xem một chút.”

Mạc Nhiên nhận lấy tài liệu Lâm Sanh đưa tới, ung dung lật xem.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Nhiên nhưng tâm tình trong lòng xem ra rất tốt, Lâm Sanh trong bụng thấy như con mèo ngứa ngáy, tò mò vô cùng, người này mặc dù ngoài mặt biểu cảm như không có việc gì, nhưng nhìn tình huống này, tiến triển xem ra tốt ngoài dự liệu a.

“Khụ, cậu rất vui vẻ nha?” Lâm Sanh dè dặt thăm dò.

“Cậu muốn biết cái gì?” Mạc Nhiên hỏi.

Lâm Sanh hơi cách xa người này, lắc đầu ấp úng nói: “Không, không có.”

Nghe vậy Mạc Nhiên ngẩng đầu nhìn một chút, nói: “Có muốn đi uống rượu không?”

Ôi chao?

“Muộn như vậy vẫn đi à?”

“Không đi?”

Nghe giọng Mạc Nhiên thoáng lên cao, Lâm Sanh vội vàng nói: “Đi! Tại sao không đi!”

Hiểu rõ thời cơ là tốt, không đi không được!

Tiền sảnh ban đêm trong quán bar, sân khấu náo nhiệt, những thân ảnh đang lắc lư, ánh đèn mê ly, ‘tiếng động lớn’ thanh âm huyên náo, đến nỗi đã nửa đêm lại nổi lên một trận cao trào lần nữa.

Mạc Nhiên và Lâm Sanh dựa vào lan can tầng hai, hai người một bên đung đưa chén rượu trong tay một bên nhàn nhạt nhìn phía dưới đang sôi động như lửa, trong sàn nhảy là những tiếng hò hét điên cuồng của mọi người.

“Cậu đưa tôi đến đây là muốn tôi nhìn những thứ này sao?” Lâm Sanh cười chỉ xuống sân khấu hỏi.

Mạc Nhiên không đáp, ngửa đầu một hơi uống cạn ly rượu trong tay, sau đó không để ý cầm lấy chai rượu trên bàn rót vào ly.

Lâm Sanh thấy động tác của anh liền cau mày, “ Uống ít thôi.”

Lại thêm một chén, Mạc Nhiên nhìn khung cảnh bên dưới đột nhiên cười nhạo một tiếng, Lâm Sanh cả kinh xém chút nữa làm rơi ly rượu trong tay.

“Cậu, trúng tà à?” Lâm Sanh dè dặt hỏi.

Mạc Nhiên nghe vậy, dừng chén rượu đang cầm trong tay một chút, sau đó làm một hành động kỳ lạ hướng về phía Lâm Sanh, khóe miệng cong lên, nở nụ cười.

Nụ cười kia bởi vì hiếm thấy mà kinh diễm vô cùng, như sau cơn mưa trời lại sáng vậy, dung mạo tuấn tú còn có đôi mắt đen thăm thẳm, cười một cái làm người ta bị thu hút, muốn di chuyển mà không thể thoát ra được.

Lâm Sanh nhìn một màn này liền cảm thấy bản thân như bị sét đánh.

Hắn cũng bị làm cho sợ đến choáng váng!

Quái lạ, hắn lúc nào cũng thấy Mạc Nhiên không biết xấu hổ như vậy, cười như vậy chưa từng gặp qua a!

Chỉ có điều, đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, lập tức Mạc Nhiên anh lại trở lại với khuôn mặt nghìn năm không đổi, mặt không thay đổi, nói: “ Ừ, cậu cũng nhìn thấy rồi, là trúng tà.”

Lâm Sanh: “…”

Đại ca đây là người hài hước sao…

“Cậu có thời gian giúp tôi tìm một bác sĩ tâm lý.”

Bác sĩ tâm lý? Đang tốt lành sao lại nghĩ đến việc tìm bác sỹ tâm lý.

“Cậu muốn tìm bác sĩ tâm lý để làm gì?” Lâm Sanh mờ mịt một chút, sau đó bỗng bừng tỉnh ngộ. “ Đúng nha, cậu bị trúng tà nên cần phải tìm người trừ tà a.”

*Editor: Lão gia Lâm Sanh à, -_- anh bình thường chút đi!

Mạc Nhiên: “…”

“Không phải cho tôi.” Mạc Nhiên dừng một chút, tiếp tục nói: “ Là cho Ôn Hinh.”

“Ôn Hinh?” Sao lại nghe quen quen như thế nhỉ?

Hả?…Chờ một chút!

“Ôn Hinh?! Là chủ quán cà phê đó!” Thì ra người Mạc Nhiên muốn tìm là người đó a…

“Ừ”

“Cậu mỗi ngày không lo làm việc chính là vì đi tới đó?!”

“Ừ”

Lâm Sanh: “…”

Thực sự là cần mỹ nữ không cần giang sơn a ~~

“Trước đây tôi đã gặp cô ấy, tôi thấy về mặt tâm lý của cô ấy không có gì không bình thường mà?” Lâm Sanh nhíu mày không được.

Hắn đã tiếp xúc qua với Ôn Hinh, bình thường đến không thể bình thường hơn, làm sao lại phải cần bác sĩ tâm lý? Chẳng lẽ là vì muốn cô khôi phục lại trí nhớ?

“Bị thương về tinh thần sau khi gặp một biến cố. Di chứng sau tai nạn.” Mạc Nhiên buông ly rượu trong tay xuống, nhàn nhạt nói.

Lâm Sanh gật đầu, “Tôi biết rồi. Tôi sẽ liên hệ với bác sĩ.”

“…Cảm ơn.”

Lâm Sanh có chút không tự nhiên, hắn là lần đầu tiên nghe được Mạc Nhiên nói câu cảm ơn với hắn, phải biết rằng người này bình thường đạm mạc, không để ý đến cái gì, muốn nghe được câu cảm ơm từ miệng anh chắc là thiên hạ dạ đàm.

“Khụ.” Lâm Sanh mất tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi: “Cậu, có phải là muốn để cô ấy hổi phục trí nhớ?”

“Cô ấy không tính là mất trí nhớ thật sự, chẳng qua là cô ấy đang tránh né một ký ức đau buồn nào trong tiềm thức nên dẫn đến mất trí nhớ, thời gian lâu dài phỏng chừng ngay cả cô ấy cũng quên bản thân đã mất trí nhớ. Tôi nghĩ trận tai nạn đó đối với cô ấy là một kích động quá lớn, nên cô ấy mới một mực lảng tránh vấn đề này, là do không muốn nhớ lại chuyện trước kia. Nếu như có thể gỡ ra nút thắt này, tất cả ký ức sẽ quay về.”

“Vậy tiếp theo cậu làm gì?”

Mạc Nhiên không trả lời, chỉ nhìn đồng hồ, xoay người bước đi, Lâm Sanh nghe tiếng anh từ đằng trước truyền đến, “ Cậu nói, trực tiếp lên.”

Lâm Sanh: “…”

Lâm Sanh cả kinh rớt cằm, hắn chỉ là thuận miệng nói một chút tốt hơn không nói thôi mà ~~

Còn nữa, hắn vừa rồi quên nhân cơ hội moi móc chuyện tình người này một chút rồi ‘ngao’ ~~ mục đích không đạt được lại còn muốn hắn tìm bác sĩ tâm lý, bây giờ hắn rất bận rộn a~

Ôn Hinh nằm trên giường trằn trọc. Mở to mắt nhìn trần nhà trắng lóa đến đờ người ra.

Không ngủ được, thế nào cũng không ngủ được.

Vừa nhắm mặt liền nghĩ đến người kia đến gần cô, sau đó…là xúc cảm mềm mại nơi đôi môi…

“A a — Ôn Hinh mày đừng suy nghĩ nữa…”

Ôn Hinh kéo chăn đắp kín đầu, không nhúc nhích.

Một lát —-

“Haiz —”

Ôn Hinh vén chăn lên đi xuống gường, xuống phòng bếp rót một cốc nước mát lớn, bắt đầu uống ừng ực.

Nước mát chảy vào miệng, khiến cho đại não của cô càng thêm tỉnh táo.

Cô có chút đau đầu nên đỡ trán, cảm giác này thực sự là không thể tả nổi —- hình bóng của người kia tựa như mọi lúc có thể thoáng hiện lên trong đầu cô, cô không muốn nhớ tới anh, nhưng hết lần này tới lần khác đại não đối nghịch với bản thân mà nhớ tới, thậm chí rõ ràng tới mức dường như cô đưa tay ra là có thể chạm tới.

Ôn Hinh giật nảy lên, không phải chỉ bị người ta hôn thôi sao, đến mức như vầy sao?…

“Aiz ~~” thở dài một tiếng, không biết là vì sao…

Quả thật, đối với Mạc Nhiên, Ôn Hinh có thể đoán được trước đây bọn họ có quan hệ không đơn giản, có thể là…người yêu…

Trong đầu cô luôn luôn nổi lên âm thanh kia, cùng anh như vậy… Muốn nói bọn họ không quen biết, khả năng chính bản thân cô cũng không tin.

Nhưng mà quá khứ đối với cô bây giờ mà nói, cũng không phải là thứ đặc biệt quan trọng, thứ cô yêu thích bây giờ chính là một cuộc sống an nhàn thảnh thơi, không muốn thay đổi.

Đặc biệt là không muốn nhớ lại đoạn ký ức bị bụi phủ đó… Cảm giác vừa nghĩ tới sẽ khiến cô lo lắng, khổ sở…

Ôn Hinh nhìn trên bàn trà thấy điện thoại di động, nhớ tới người đàn ông kia cách đây mấy giờ vừa nội liễm lại vừa bá đạo mà hỏi xin số điện thoại của cô, cô biết cuộc sống của mình bắt đầu trở nên khác trước.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, Ôn Hinh dựa vào giường không muốn dậy. Nghĩ tới cùng biết giờ đến Phù Sinh quán sẽ có một đội người đang chờ cô hỏi cung, vấn đề là cô không muốn nói chuyện này cho mọi người biết

Nghĩ đến Mạc Nhiên, Ôn Hinh lại phiền não.

Người này hại cô đêm qua không được ngủ ngon giấc.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn trà trong phòng khách vang lên…

Ôn Hinh bất đắc dĩ đứng lên. Khi nhìn thấy dãy số lạ hiển thị trên màn hình điện thoại, cô ngây người một chút, không biết là…

“A lô?”

“Dậy rồi?” Thanh âm lạnh nhạt ở bên kia điện thoại vang lên.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên là anh.

“Ừ. Có việc gì?”

“Xuống đi, tôi đang đứng ở dưới nhà chờ em.” Nói xong, không đợi Ôn Hinh phản ứng liền ngắt điện thoại.

“Này!…”

Ôn Hinh buồn bực, người này thật là.

Chậm rãi, chậm rãi, Ôn Hinh đang cố ý chậm trễ một giờ cuối cùng cũng xuống đến dưới nhà.

Dưới khu nhà ở, chiếc xe màu đen khiêm tốn đang yên tĩnh đậu ở đó.

Lại còn chưa đi…Ôn Hinh vốn là muốn làm cho anh chờ không được mà bỏ đi, không ngờ anh lại có thể chờ cô một tiếng đồng hồ như vậy.

Ôn Hinh bĩu môi, lẽ nào anh không cần làm việc sao? Cũng không sợ bị đuổi việc…

Mở cửa xe, Ôn Hinh tức giận, “Tìm tôi có việc gì?”

Mạc Nhiên nhìn cô, khóe miệng hơi giơ lên, nói: “Dẫn em tới một nơi. Sau đó cùng nhau ăn cơm.”

“Nơi nào?” Ôn Hinh không để ý câu nói đằng sau.

“Đến rồi sẽ biết.”

Ôn Hinh nghe vậy, không hiểu, cái gì mà thần bí như vậy.



Suy nghĩ của tác giả: Thật là phiền phức, phía sau đều phải đổi thành nước canh suông nhạt nhẽo.
Bình Luận (0)
Comment