Mưa to tầm tã suốt đêm, căn nhà cũ cạnh núi nằm tại phía cực Bắc của thị trấn ẩn trong bóng cây lòa xòa. Mưa theo góc mái hiên chảy xuống, hội tụ thành dòng nước lớn, dọc theo đường đất vàng chạy đến địa hình thấp trong trấn.
Trong căn nhà cũ tối tăm tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có gác xép tại từ đường đốt một ngọn đèn dầu.
Ngọn đèn chập chờn in lên nửa bên mặt ngồi cạnh chiếc bàn vuông to, càng hiện rõ nếp nhăn ngang dọc trên khuôn mặt già nua. Chỉ có đuôi mắt nhọn xếch đục ngầu kia phát sáng lại u ám, sâu không lường được.
“Lão gia, nghe nói gia tộc Chử Khố Nhĩ ở phía Nam xảy ra một số rắc rối.” Một tên nô bộc trung niên cao gầy đứng trước bàn, rũ mày nói.
Ông lão gập đầu ngón tay từ tốn gõ trên bàn vuông: “Nghe nói, đương gia kế nhiệm không còn nữa. Nói là tranh giành quyền lực, mất cả hai người trong thệ hệ trẻ.”
Nô bọc liếm môi: “Ngoài chuyện này, còn có một chuyện khác.”
“Hửm?” Ông lão nhấc mí mắt.
“Vào mấy hôm trước, đại đương gia Hằng Tịch ẩn lui đã trở lại, gạt bỏ mọi kiến nghị mà mở ra phần mộ người sống tại Thất Sương Hà.”
Bàn tay đang gõ bàn của ông lão chợt ngừng lại: “Mở mộ làm gì? Không hợp quy củ.”
“Nghe người bên trong nói, là mở mộ để đón vài người từ bên trong.” Nô bọc cúi đầu.
“Ô.” Ông lão cười nhạo một tiếng, “Trong mộ người sống còn có người sống à?”
Nô bộc thu tay áo, không dám nhiều lời.
Ông lão hừ lạnh: “Tộc chúng ta nghe theo gia huấn tổ tiên lưu truyền tới nay, mấy đời trông giữ đất đai núi sông này, cho phép bọn họ ở đây phá mở mồ mả đã coi như nể mặt lão vương gia, nếu bọn họ dám làm càn động chạm nền móng núi non…”
“Lão gia nói rất phải, phạm vào mạch nước, nền nóng núi non khó tránh khỏi sẽ lung lay. Huyết mạch Chử Khố Nhĩ cũng là từ trên kéo xuống, nhất định sẽ không làm ra chuyện tổn nhân bất lợi kỷ*.” Nô bộc cuống quýt hùa theo.
(*) dù mình không được lợi gì nhưng vẫn cứ hại người khác.
Nói xong, hắn ta chợt nhớ tới một chuyện: “Lão gia, hôm qua Tam lang về phủ rồi.”
“À?” Ông lão nhướn mày, “Thằng nhóc kia rong chơi bên ngoài đủ rồi đã chịu trở lại?”
“Còn dẫn theo vài người bạn sang đây.”
Ông lão có mấy phần kinh ngạc: “Ta thật không biết, Hàn tam còn có bạn bè có thể đến thăm phủ?”
“Trong đó có một vị hình như là người tâm phúc của phía Bắc Bình.” Nô bộc cúi đầu, “Cô tiên sinh.”
“Trong thế hệ này, kể ra Hàn tam là ra hồn nhất, đáng tiếc huyết thống bên mẹ kém một chút.” Ông lão nói chầm chậm, “Cơ mà có thể lôi kéo Cô Mang Bắc Bình, cũng là bản lĩnh của nó.”
Nô bộc lại nói: “Diêm Phong, cao đồ của Tạ công cũng đến đây, còn có hai vị thiếu gia của Hạ gia tại Nam Kinh.”
Ông lão trầm lặng, chợt thở dài một hơi: “Dòng mạch chính thống hiện nay không đủ tư chất. Tinh Xu coi như có năng lực, đáng tiếc vẫn kém hơn Hàn tam một đoạn.”
“Vậy thừa dịp tháng giêng này cả tộc đều ở đây, có nên làm nghi thức kế nhiệm cho gia chủ tiếp theo không ạ?” Nô bộc thử hỏi han.
“Không vội,” ông lão nói, “Mặc dù nhân tuyển đã định, nên để người bên kia xem thỏa đáng. Mấy hôm nữa, hậu duệ của lão vương gia sẽ đến nhà, ngươi chuẩn bị cho tốt, đừng để sơ suất.”
Nô bộc cung kính khom lưng: “Dạ. Sương phòng của Lễ Cung tiên sinh đã chuẩn bị xong.”
Ông lão phất tay, ra hiệu nô bộc có thể lui xuống. Bỗng nhiên, ông ta gọi người trở lại: “Sau khi Hàn tam trở về có hành động gì không?”
Nô bộc há hốc miệng, hơi khó khăn sắp xếp ngôn ngữ: “Lần này Tam lang còn đưa về một vị cao nhân giang hồ. Nói là muốn đáp ứng yêu cầu của vài vị trưởng lão cùng mấy vị chú bác trong tộc ——”
“ —— bắt ma.”