Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 149

Thư Ngọc bị tia nắng ban mai đánh thức. Cơ thể cô hết sức mệt mỏi, eo đùi mỏi nhừ giống như không phải của chính mình.

Cô ngước mắt nhìn người nằm cạnh gối vẫn ngủ say, thật cẩn thận ra khỏi lồng ngực anh. Ai ngờ cô vừa động đậy, cánh tay anh như có ý thức giữ chặt mấy phần.

Cô còn muốn nhúc nhích, nghe được người bên gối nhắm mắt thấp giọng nói: “Đừng quậy, cùng anh ngủ thêm một lúc nữa.”

“Em đi đóng cửa đã, ánh sáng lọt vào trong rồi.” Cô hôn lên mí mắt anh, “Anh cũng thật là, hôm qua lại quên đóng cửa.”

Anh lấy cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô: “Anh nhớ anh đóng rồi.”

Cô chỉ nói anh mạnh miệng, đẩy ra bàn tay anh quấn trên eo cô, tiện tay cầm áo ngủ khoác lên người, đi khập khiễng về phía cửa sổ.

Cửa sổ hé ra một khe hở. Chắc là đêm qua Cô Mang thật sự có đóng, nhưng vì là phòng cũ phụ tùng kém, cửa sổ đóng không kín, lại mở ra một khe hở.

Cô đang muốn vươn tay đóng kín cửa, chợt thoáng thấy trên bệ cửa sổ có thứ gì đó.

Đó là mấy đóa hoa dại màu xanh nhạt không biết tên, nằm ngay ngắn trên bệ cửa sổ, bên cạnh hoa dại có vài trái cây màu đỏ tròn vo. Hoa xanh trái đỏ, lại còn nhuộm ánh sáng ban mai, vô cùng xinh đẹp.

Cô cầm lấy trái cây ngửi ngửi, mùi hương ngọt ngào. Đóa hoa màu xanh cũng mang theo mùi thơm ngát thoang thoảng, cô vừa ngửi vừa sửng sốt. Mùi hương này, hình như cô đã ngửi được ở đâu.

Một mùi hương rất kỳ lạ, nồng một chút sẽ cảm thấy gắt mũi, loáng thoáng mang theo mùi cây thông.

“Đóng cửa cũng lâu như vậy?”

Phía sau truyền đến âm thanh rầu rĩ. Cô ngửa ra phía sau liền ngã vào một vòng ôm khô ráo, đầu ngón tay chỉ trái cây trên bệ cửa sổ: “Này, anh nhìn xem, đây là sao hả?”

Cô Mang cầm hoa nhìn nhìn, rồi nhặt lên một trái ngắm nghía, vẻ mặt biếng nhác, không biết suy nghĩ gì.

Cô nhướn mày: “Là cô vợ trẻ nào ân cần với anh thế?”

Anh nhoẻn miệng cười: “Thật ra đây là lần đầu anh nghe nói vậy, phụ nữ săn đón đàn ông dựa vào tặng hoa và trái cây.”

Nụ cười của anh chợt tắt, cười như không cười nhìn người con gái trong lòng: “Gần đây em có gặp đàn ông xa lạ nào không?”

Mày liễu của Thư Ngọc dựng thẳng: “Em luôn ở trong sân, đêm qua là lần đầu ra ngoài, vẫn là đi cùng anh.”

Anh hừ lạnh một tiếng, có lẽ người trẻ tuổi nào đó không có mắt tình cờ thấy được dung nhan của cô, nhung nhớ nên chạy tới săn đón: “Theo đuổi phụ nữ tặng loại trái cây này, có ngây thơ không hả? Quả là con nít ba tuổi.” Dứt lời tay anh dùng sức, đóng sầm cửa sổ lại, ngăn cách trái cây hoa dại ngoài cửa sổ.

Sức lực đóng cửa quá lớn, làm rớt một trái xuống đất. Trái cây tròn vo nho nhỏ lăn mấy vòng, dừng trên cỏ.

Tại lùm cây nằm một góc trên bãi cỏ bỗng nhiên lay động, một bàn tay nhỏ bé tái nhợt với ra từ trong lùm cây, nhanh chóng nhặt lên trái cây rớt xuống đất, vèo một cái rụt về trong lùm.

Thư Ngọc buồn cười nhìn người đàn ông xụ mặt, một hũ giấm chua thật lớn.

“Anh mau tới đây giúp em nhìn xem, buổi chiều đến dự tiệc trà của nữ quyến Hàn gia nên mặc gì mới đẹp.” Cô mở ra tủ quần áo, chọn trái chọn phải lại chẳng chọn ra chiếc nào thích hợp. Cô đi gấp gáp, chỉ mang theo mấy bộ quần áo nhẹ nhàng tiện lợi thích hợp đi xa, mặc đi dự tiệc khó tránh khỏi có vẻ thất lễ.

Anh thong thả đi tới, gạt qua gạt lại mấy bộ quần áo trong tủ, sau một lúc lâu anh quay đầu nhìn người con gái bên cạnh đôi mắt óng ánh, hừ lạnh một tiếng: “Mặc đẹp để làm gì? Còn muốn cho ai xem?”

Cô trừng mắt: “Vậy em mặc bao bố, xem có mất mặt anh không.”

Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lưu manh, giơ cánh tay bồng cô lên: “Không mất mặt. Em mặc bao bố rách cũng đẹp.” Trêu chọc xong, anh ngã người một cái, hai người đều lăn trên chiếc giường mềm mại.

Cô loáng thoáng cảm thấy không ổn: “Anh muốn làm gì? Đêm qua mới…”

Anh đáp rất trịnh trọng: “Không làm gì, xem thử đêm qua có làm em bị thương ở đâu không…”

“Em còn phải trang điểm! Thời gian không còn sớm!” Cô cảm thấy trước ngực chợt lạnh, tranh thủ nói lý, “Anh buông thả như vậy không tốt đối với sức khỏe…”

“Trang điểm?” Anh cười càng xấu xa, “Em muốn má hồng sơn môi thế nào, giao cho anh.” Dứt lời anh cúi đầu cắn môi cô, ậm ờ nói, “Loại mức độ này, không tính là buông thả…”

Quấn quýt một hồi lâu, cuối cùng cô có thể thoát thân. Không có thời gian chọn quần áo, chỉ lấy một chiếc sườn xám cổ cao cộng thêm áo khoác ngoài bằng len dài qua đầu gối.

Cô soi gương trang điểm, thoa một lớp phấn mỏng, vẽ lông mày, đang chuẩn bị đánh má hồng thì đã thấy người phụ nữ trong gương đôi mắt óng ánh, mặt hơi ửng hồng, bờ môi có ánh nước, xinh đẹp tự nhiên.

Quả nhiên như lời của anh chàng lịch sự bại hoại đã nói, má hồng và sơn môi đều không cần.

Cô Mang đã thay xong áo khoác ngoài từ sớm, khóe mắt mang nụ cười chờ cô. Áo khoác của hai người chất vải màu sắc tương đồng, kiểu dáng gần giống, trông rõ ràng là một bộ đồ đôi.

“Màu son hôm nay rất đẹp.” Anh cười nhạo.

Cô lườm anh, khoác lên cánh tay anh.

Hai người đi tới mảnh sân tổ chức tiệc trà, đã thấy Hàn Kình chờ ở cửa.

“Chao ôi.” Hàn Kình đánh giá hai người từ trên xuống dưới mấy lần, “Cô phu nhân, hôm nay cô vào khu vườn, e rằng sẽ khiến người ta ghen ghét đó.”

Thư Ngọc nhướn mày: “Hàn Kình, nếu không tự anh cũng đi vào dự tiệc gặp gỡ các chị em trong Hàn gia của anh đi.”

Nhất thời sắc mặt Hàn Kình trở nên vàng vọt: “Không được không được…”

“Em đi vào đây.” Thư Ngọc dời tầm mắt nhìn Cô Mang.

Cô Mang gật đầu: “Tới giờ anh qua đây đón em.”

Cho đến khi bóng dáng của Thư Ngọc biến mất tại chỗ sâu ở cửa hiên, Hàn Kình mới bật cười một tiếng: “Nhìn chăm chú vậy làm gì? Trong vườn đều là phụ nữ, lẽ nào anh còn sợ bảo bối của anh bị phụ nữ bắt cóc?”

Cô Mang lạnh lùng liếc Hàn Kình một cái: “Phụ nữ cũng không được khinh thường, nhất là phụ nữ của Hàn gia các anh, quen giáo huấn tư tưởng mù quáng cho người khác.” Liên lụy anh cũng chịu tội theo.

Hàn Kình phì cười: “Phục rồi, tôi phục anh rồi. Anh thế này, so với những phu nhân chính thất giám sát chồng cả ngày cũng đủ tư cách.”

“Anh ở đây chờ, hay là tới để nói những lời vô nghĩa với tôi?” Cô Mang hờ hững nói.

Hàn Kình hút mạnh điếu thuốc: “Theo tôi đi xem từ đường lần nữa, đám phụ nữ bị nhốt dưới đó có chút bất thường.”

***

Thư Ngọc tiến vào vườn đã được phu nhân tiểu thư nhiệt liệt hoan nghênh.

Người thường tổ chức tiệc trà chính là phu nhân của nhị phòng, vị phu nhân này dường như rất tôn trọng văn hóa lễ nghi phương Tây, ăn mặc chi tiêu mọi thứ đều rất Tây hóa. Phong cách buổi tiệc mô phỏng theo tiệc trà kiểu Anh Quốc, tiếc là nhị phu nhân chưa từng đích thân tham dự loại hoạt động này, chỉ dựa vào đôi ba câu chỉ dẫn trên văn bản, khó tránh khỏi lúng túng bắt chước vụng về chẳng ra gì cả.

Giống như giờ phút này, các vị phu nhân tiểu thư ngồi quỳ sau bàn, thưởng thức cà phê, nói về chuyện nghe thấy được gần đây.

Đã là khách, Thư Ngọc đành phải nghe theo ngồi quỳ, đây có lẽ là lần đầu cô tham gia tiệc ngồi quỳ như vậy.

Trong bữa tiệc, các vị nữ quyến líu ríu không ngừng, rất tò mò chuyện du học tại Anh của Thư Ngọc cùng với cô và Cô Mang làm sao kết thành vợ chồng. Có mấy lần Thư Ngọc kéo vào đề tài tin đồn ma quỷ trong Hàn gia, nhưng đều không thành.

Ngồi bên trái cô là một bà vợ lẽ rất nhiệt tình hỏi sở thích của Cô Mang: “Cô phu nhân, cô và Cô tiên sinh thành hôn lâu như vậy, trong nhà chỉ có một mình cô là nữ chủ nhân, nên nạp thêm mấy người con gái vào nhà giúp đỡ, cũng tốt cho việc nối dõi tông đường, cô nói có hợp lý không?”

Thư Ngọc mặt không biểu cảm uống một ngụm cà phê.

“Cô xem đứa cháu gái này của tôi thế nào?” Bà vợ lẽ nhiệt tình đẩy cô gái ở đằng sau tới trước mặt Thư Ngọc, “Cô nhìn xem, con bé xinh đẹp, tính tình dịu dàng, từ nhỏ đã nuôi trong khuê phòng, rất nghe lời…”

Cô gái ngượng ngùng hé miệng cười.

Thư Ngọc ngớ ra bị cà phê làm sặc. Cô gái trẻ yểu điệu trước mặt, không biết đã tròn mười sáu chưa?

“Vị phu nhân này, tôi có chuyện muốn hỏi một câu.” Thư Ngọc không còn đủ kiên nhẫn, “Nghe nói chuyện ma quỷ trong nhà là một thị thiếp tên là Phù Phương, việc này là thật hay giả thế?”

Bà vợ lẽ kia sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện lên một tia buôn chuyện: “Có chuyện như thế. Tuy rằng tôi chưa từng thấy con ma kia, nhưng từ khi hồn của Phù Phương trở về, không ít thị thiếp đều bị mất con. E là báo ứng!”

Thư Ngọc sửng sốt: “Có việc như vậy ư?”

Bà ta tỏ vẻ thần bí nói: “Ban đầu Phù Phương rất được đại lão gia sủng ái, sau đó thuận lợi sinh ra một đứa con trai, lại càng đắc ý hơn. Nhưng không biết sao, sau khi đứa nhỏ tròn một tuổi, lại bị người ta bắt cóc. Sau đó Phù Phương trở nên bất thường. Nghe nói đầu óc xảy ra vấn đề.”

Bà ta nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: “Phù Phương luôn đi tìm đứa con của mình, còn nói con cô ta ở ngay trong phủ, là bị người của Hàn gia giấu đi. Đại lão gia nghe được liền không muốn gặp cô ta nữa, nhốt cô ta ở lãnh viện. Ai ngờ cô ta bị nhốt trong đó không bao lâu thì lại nhảy giếng tự tử.”

“Chúng tôi nói riêng với nhau rằng, lần này Phù Phương trở về là tới đòi nợ cho đứa con của cô ta.”

Bà vợ lẽ càng nói càng kích động, càng nói càng quá, lôi kéo Thư Ngọc tán dóc chuyện lớn chuyện nhỏ sinh con thê thiếp tranh đấu trong trạch. Thư Ngọc cảm thấy buồn chán, lịch sự từ chối mấy câu, rồi muốn đi sang ghế khác chào hỏi mấy vị phu nhân khác.

Vất vả lắm mới đi ra, Thư Ngọc thở phào một hơi. Đang muốn nghỉ một chút rồi đến nơi khác thăm dò tin tức, thì trông thấy một thanh niên ở lối vào khu vườn.

“Thiếu gia của nhị phòng sao lại đến đây…” Tiếng thảo luận xôn xao lọt vào trong tai Thư Ngọc.

Thư Ngọc sửng sốt. Nhị phòng? Không phải là vị thiếu gia khi lén vui chơi bị ma dọa chứ? Ngay lập tức trong đầu cô hiện lên đánh giá của Hàn Kình về nhị thiếu gia kia: trọng nữ sắc, hơn nữa thích mập mờ với phụ nữ đã có chồng.

Lại nhìn anh chàng kia lén lút vào khu vườn, ánh mắt đang chần chừ, rồi hướng thẳng đến một vị phu nhân búi tóc còn trẻ.

Thư Ngọc cười nhạo một tiếng, trong lòng nhanh chóng có suy tính.

Khi Hàn nhị thiếu gia vứt bỏ thể diện xô đẩy hướng về tiểu thị thiếp mới nạp của chú ba tại chỗ vắng lặng phía sau vườn, anh ta thật không ngờ ở đây sẽ có người. Càng không nghĩ tới lại là một mỹ nhân xinh đẹp thướt tha, nhất thời ánh mắt anh ta không thể dời chuyển.

Mỹ nhân bỗng nhiên mở to đôi mắt tròn đen láy: “Ồ, không phải là nhị thiếu gia sao?”

Hàn nhị thiếu gia hơi đắc ý, hóa ra thanh danh của mình vang dội như vậy.

“Nhị thiếu gia từng tận mắt thấy ma phải không?” Trong mắt mỹ nhân hình như có vẻ sùng bái.

Hàn nhị thiếu gia bỗng dưng im bặt, giống như nhớ tới hồi ức không đẹp nào đó, nhưng mà khó chống lại sự mong đợi trong mắt mỹ nhân: “Đã gặp đã gặp…”

“Ma có bộ dạng gì?”

“Một cục nho nhỏ, nằm trên thân cây, mặt mũi hung tợn, rất dọa người.”

“Còn gì nữa?”

“Trời quá khuya, tôi cũng không thấy rõ. Chẳng mấy chốc thứ kia đã mất tăm hơi, cơ mà không phải tôi hoa mắt, hai người bạn…ở cùng tôi cũng thấy được.”

Bữa tiệc trà tiếp tục đến chập tối. Thư Ngọc đi dạo một vòng trong khu vườn, thu thập từng mảnh tin tức. Nhưng từ lời của Hàn nhị thiếu gia kia khiến trong lòng cô đã có suy đoán. Người nhị thiếu gia gặp, quả quyết không phải Phù Phương.

Nếu anh ta không nói sai. Chẳng lẽ trong nhà cũ Hàn gia, không chỉ ẩn náu một con “ma”?

***

Từ đường Hàn gia.

Cô Mang sắc mặt tái mét trừng mắt nhìn mật thất trống không: “Người phụ nữ kia chạy đi đâu rồi?”

Trong mắt Hàn Kình đầy kinh hãi: “Trước đó tôi đến xem, cô ta còn nằm trên mặt đất, giờ sao lại không thấy rồi? Khi tôi ra vào đều chú ý, cơ quan không khóa thì tôi sẽ không rời khỏi.”

Nhưng hiện nay có cam đoan gì cũng đều tỏ ra bất lực.

Bởi vì người phụ nữ mang theo vi trùng sống bí mật lưu giữ trong từ đường của Hàn gia, đã bốc hơi mất tích.
Bình Luận (0)
Comment