Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 157

Sau khi Hàn Tinh Xu từ từ đường trở về sương phòng của mình, trong lòng bàn tay vẫn hơi phát run.

“Phái người đi bắt Đàm Thư Ngọc chưa?” Cô ta hỏi tâm phúc ở phía sau.

Tâm phúc đáp: “Bẩm đại tiểu thư, khi không thấy Cô phu nhân trong mật thất từ đường tôi đã căn dặn người đi ngay.”

Lông mày Hàn Tinh Xu đang nhướn lên liền thả lỏng: “Làm tốt lắm.” Người của cô ta ra tay kịp lúc, Cô Mang và Hàn Kình đều ở từ đường không thể thoát khỏi, cứ thế phần thắng của cô ta lớn hơn rất nhiều. Xem như âm kém dương sai may mắn đi.

Đàm Thư Ngọc vốn không có thù với cô ta, nhưng cô ta không nhìn người phụ nữ kia vừa mắt cho lắm. Chuyện Cô Mang làm mất mặt cô ta mấy tháng trước, cô ta vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn Đàm Thư Ngọc cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Nhưng điều này không đủ để gợi lên ý nghĩ giết chết Đàm Thư Ngọc.

Chỉ trách Đàm Thư Ngọc quá may mắn.

Ngay cả con sói con mà cô ta không thể thuần phục lại hết sức gần gũi với Đàm Thư Ngọc. Điều khiến cô ta kinh hãi hơn chính là người phụ nữ nhu nhược kia có thể chữa khỏi vết thương của Hạ Tử Huân.

Hiện giờ, chuyện nuôi dưỡng nữ thi đã bại lộ, nếu để Đàm Thư Ngọc ở lại Điểm mai tiểu trúc thêm nữa, e rằng một bí mật khác của cô ta khổ tâm giấu diếm cũng sẽ bại lộ.

Đàm Thư Ngọc người này không trừ khử không được.

Nhưng trong quá trình làm việc cô ta nên chú ý cẩn thận, phải làm việc này trót lọt, để tránh Cô Mang sinh nghi mang đến phiền toái không cần thiết cho cô ta.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thông báo: “Đại tiểu thư, lão thái gia căn dặn, bảo cô nghênh đón khách quý.”

Hàn Tinh Xu ngẩn người. Hậu duệ của Di Thuận vương gia đến nhanh như vậy.

Xưa nay Hàn gia kính nể hậu duệ của dòng họ này, Hàn Tinh Xu mưa dầm thấm đất từ nhỏ, đương nhiên không dám chậm trễ: “Ta lập tức đi qua.” Vừa dứt lời cô ta liền đau đầu, nhờ phúc của Hàn Kình, lúc này Điểm mai tiểu trúc hỗn loạn rối ren, làm sao cho khách quý vào ở?

Hàn Tinh Xu chỉ đành kiên trì đón khách.

Vừa nhìn thấy Lễ Cung Tú Minh, Hàn Tinh Xu liền hơi ngẩn ngơ. Không ngờ vị hậu duệ này trẻ tuổi tuấn tú đến vậy, ngũ quan tinh xảo lại khiến người ta chú ý hơn cả Cô Mang.

“Hàn tiểu thư, làm phiền.” Lễ Cung Tú Minh cười tao nhã, “Giờ chúng ta đến Điểm mai tiểu trúc đi.”

Hàn Tinh Xu nhất thời lúng túng: “Tiên sinh, Điểm mai tiểu trúc trước mắt xảy ra chút chuyện, không quá thích hợp cho người ở. Tôi đã sai người sắp xếp một phần sân khác, mời nhóm người tiên sinh ở tạm một khoảng thời gian.”

Lễ Cung Tú Minh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thế à, vậy mời Hàn tiểu thư dẫn đường.”

Hàn Tinh Xu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà vị Lễ Cung tiên sinh này tính tình ôn hòa, dễ nói chuyện.

Một mảnh sân khác cũng là một biệt uyển xinh đẹp, cho dù là vị trí hay trang hoàng cũng không kém Điểm mai tiểu trúc. Hàn Tinh Xu đã sai người chuẩn bị từ sớm, lúc này nhìn lại mảnh sân kia, còn thoải mái hợp ý hơn Điểm mai tiểu trúc.

Đợi mọi người thu xếp ổn thỏa, Hàn Tinh Xu cũng không rời khỏi. Thế lực của vị này sâu không lường được, nếu có thể mượn cơ hội kết thân quan hệ, sau này cho dù là Hàn gia hay là bên ngoài, cô ta cũng có một chỗ dựa.

Cô ta đang suy nghĩ nên làm thế nào mở đề tài, chợt nghe Lễ Cung Tú Minh ngồi trên ghế chủ tọa thản nhiên nói: “Không biết gần đây Điểm mai tiểu trúc xảy ra chuyện gì, mà ngay cả người cũng không ở được?”

Hàn Tinh Xu đã nghĩ ra đáp án từ lâu: “Khoảng thời gian trước người anh trong tộc tôi dẫn theo mấy vị khách trở về, muốn vào ở Điểm mai tiểu trúc. Anh trai đã được ngầm quyết định làm gia chủ kế nhiệm, anh ấy đã căn dặn tôi cũng không có cách từ chối.” Nói ra trôi chảy, thuận tiện gắn tội cho Hàn Kình.

Lễ Cung Tú Minh gật đầu: “Chỉ là một mảnh sân, không sao cả.”

Hàn Tinh Xu nghẹn lời. Vị tiên sinh này, sao lại dễ dãi thế.

“Ta muốn hỏi một câu, trong tộc ta có một vị tiểu bối gần đây ở nhờ Hàn gia, không biết cô ta ổn chứ?” Lễ Cung Tú Minh chậm rãi nói.

Vừa dứt lời, sống lưng Mục Nhã Bác cứng đờ.

Tiểu bối? Hàn Tinh Xu nhớ lại khách trong phủ một lần, hiện nay ngoài khách do Hàn Kình dẫn về phủ, chỉ có một vị đang dưỡng thai tại tiểu viện của y dược phòng, hay là…

“Vị phu nhân kia mấy hôm trước bị thương nhẹ, hiện giờ chắc cũng gần như khỏi hẳn rồi.” Hàn Tinh Xu cân nhắc câu chữ, “Cô ấy và thai nhi trong bụng đều khỏe mạnh.”

Trong lòng cô ta lo sợ, lúc trước xúi giục Gia Tuệ ra tay với Đàm Thư Ngọc, không biết Gia Tuệ kia có bình yên vô sự hay không. Có điều, chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận. Vị trước mặt này mặc dù trông điềm đạm ôn hòa, ai biết dưới lớp mặt ôn hòa kia che giấu cái gì?

“Nhã Bác, ở đây ta không còn chuyện gì nữa.” Lễ Cung Tú Minh quay đầu nói với người thanh niên bên cạnh, “Ngươi đi xem Gia Tuệ đi.”

Mục Nhã Bác do dự một lúc, cúi đầu nói: “Chuyện lúc trước tôi chỉ vì tình nghĩa không muốn để cô ấy mất mạng. Hiện giờ cô ấy mạnh khỏe, mục đích của tôi đã đạt được, tùy tiện đi qua như vậy sẽ khiến cô ấy nghĩ ngợi lung tung.”

Lễ Cung Tú Minh hơi gật đầu, biểu tình trên mặt không thay đổi: “Ngươi đã nói vậy, ta cũng không ép ngươi.” Hắn quay đầu hòa nhã nói với Hàn Tinh Xu, “Gia Tuệ đứa nhỏ kia, làm phiền Hàn tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.”

Hàn Tinh Xu nghe hai người nói chuyện khó hiểu hồi lâu, cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn, cô ta gật đầu đáp ứng: “Chuyện tiên sinh dặn dò, Tinh Xu nhất định sẽ làm tốt.”

Trông thấy Lễ Cung Tú Minh lộ ra sắc mặt hài lòng, lúc này Hàn Tinh Xu mới nói ra mục đích đến quan trọng nhất của ngày hôm nay: “Tiên sinh đường xa đến đây, không thể mang theo hạ nhân bên người. Tinh Xu lo lắng tiếp đãi không chu toàn, vì thế cố ý huấn luyện vài tôi tớ, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của tiên sinh.”

Lễ Cung Tú Minh nhíu mày, cũng không có ý phản đối. Ngay sau đó Hàn Tinh Xu vỗ tay, có tôi tớ dẫn hai đứa trẻ vào phòng.

Mục Nhã Bác hơi sửng sốt. Anh ta tưởng rằng Hàn đại tiểu thư cũng không ngoại lệ, nhất định sắp đặt mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp, để hầu hạ đại nhân cùng vài người tâm phúc đi cùng. Ai ngờ, để hầu hạ lại là đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Anh ta một mặt cảm thấy xấu hổ, mặc khác lại tò mò Hàn đại tiểu thư rốt cuộc muốn làm gì.

Hai đứa trẻ được đưa tới trước mặt, sợ sệt nhìn Lễ Cung Tú Minh.

Lễ Cung Tú Minh nhìn hai đứa trẻ kia, mi tâm hơi nhíu lại: “Hàn tiểu thư, hai tôi tớ này của cô là người si khờ sao?”

Lúc này Mục Nhã Bác mới để ý tới, ánh mắt của hai đứa trẻ kia đờ đẫn, tứ chi cứng ngắc, phản ứng rất chậm. Trông sắc mặt xanh xao của bọn họ, thế nào cũng không giống đứa trẻ khỏe mạnh.

“Tiên sinh đừng lo lắng, bọn chúng đang trong giai đoạn đầu đào tạo, phản ứng chậm một chút là bình thường.” Hàn Tinh Xu đáp, “Những đứa trẻ này thể chất đặc biệt, vừa có thể làm hộ vệ của đại nhân, còn có thể bảo đảm trung thành không nhiều lời.”

“Ồ?” Lễ Cung Tú Minh dường như có hứng thú, nâng cằm của một đứa trẻ, quan sát trái phải.

“Nghe nói những năm gần đây tiên sinh luôn muốn tìm người thích hợp làm cái bóng của mình.” Hàn Tinh Xu thận trọng nói, “Những đứa nhỏ này đã trải qua đào tạo đặc biệt, về mặt thể chất khẳng định phù hợp điều kiện làm cái bóng của đại nhân.”

“Bọn chúng mặc dù trông còn nhỏ, nhưng sức tấn công không hề thấp hơn người trưởng thành. Bồi dưỡng thêm mấy năm nữa, thể lực và tâm trí đều có thể tăng lên mấy bậc, không người thường có thể ngang sức. Vả lại trẻ con còn nhỏ, hiệu quả ma cốt mới tốt nhất, ngài nói có phải không?”

Vừa dứt lời, trong lòng Hàn Tinh Xu hơi bất an. Hành động này của cô ta thật sự cả gan, nhưng không nỡ nuôi không những đứa nhỏ sói con này, phía Bắc Bình có thể mượn sức đã định kết cục, nếu có thể đem vị Lễ Cung Tú Minh thân phận bí ẩn thực lực hùng hậu này kéo về phe của cô ta, sự giúp đỡ của cô ta tất nhiên có thể vượt trội đứa con riêng Hàn Kình kia.

Cho dù thành bại, dù sao cũng phải để cô ta thử một lần mới có thể yên tâm.

“Hàn tiểu thư.”

Hàn Tinh Xu nhanh chóng hoàn hồn: “Không biết tiên sinh có hài lòng không?” Trái tim cô ta đập thình thịch. Thật ra đào tạo thành công nhất chính là đứa con của Phù Phương. Đứa trẻ kia xương cốt đặc thù, vả lại tiêm vào đủ loại dược vật độ chịu đựng cực cao, đáng tiếc hạt giống tốt nhất lại dễ xiêu vẹo, một khi không quan sát liền trở thành sói con không thuần phục ai cả.

Vốn muốn lấy mẹ ruột của nó ra uy hiếp, ai ngờ người phụ nữ kia thà bị tạo thành dược nhân cũng không muốn nghe lời cô ta.

“Xem ra trước đó Hàn tiểu thư làm không ít bài vở, rất hiểu biết về kế hoạch và hành trình của ta.” Lễ Cung Tú Minh thản nhiên nói, “Nhưng không biết Hàn tiểu thư có bỏ sót bài vở nào không.”

Trong lòng Hàn Tinh Xu căng thẳng: “Xin tiên sinh chỉ bảo.”

“Lão tổ tông Hàn gia chẳng lẽ đã quên nói với hậu nhân các người, trong tộc chúng ta chuyện kiêng kị nhất chính là người ngoài nhúng tay vào sao?” Lễ Cung Tú Minh nói, “Cho dù là bồi dưỡng Ảnh Tử hay ma cốt, đều được trong tộc quy định nghiêm khắc mới có thể làm, không được tùy tiện qua loa.”

“Hàn tiểu thư tùy ý chế tạo dược nhân, nói vậy thất bại chiếm đa số. Thứ phẩm khiếm khuyết đưa ra ngoài, còn mang theo bí mật của tộc ta, cô nói ta nên quản giáo sao đây?” Sắc mặt Lễ Cung Tú Minh hơi nghiêm nghị, “Cũng hy vọng Hàn tiểu thư đừng tự cho mình thông minh nữa, tránh khỏi gây ra sai lầm lớn, ngay cả vị thái gia kia của Hàn gia cũng không bảo vệ được cô.”

Hàn Tinh Xu cảm thấy sấm sét giữa trời quang, sợ hãi lan tràn trong lồng ngực, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Lễ Cung Tú Minh nói tiếp: “Ảnh Tử và thuật ma cốt là bí truyền của tộc ta, Hàn tiểu thư dễ dàng biết được, điều này khiến ta có phải nên cân nhắc việc quét sạch hay không.”

“Tiên sinh thứ tội!” Hàn Tinh Xu hoảng loạn nói năng lộn xộn, “Tôi nhất định chôn bí mật này trong lòng, sẽ không có ai biết được. Những dược nhân này tôi cũng sẽ xử lý tốt, xin tiên sinh đừng lo lắng. Tuyệt đối sẽ không đưa bọn chúng ra ngoài.”

“Xử lý thế nào? Giết sạch hết sao?” Lễ Cung Tú Minh bỗng nhiên mỉm cười, “Những dược nhân kia, nhất là những đứa trẻ này, thật ra là con nối dõi của Hàn gia phải không?”

Hàn Tinh Xu không biết câu hỏi này của Lễ Cung Tú Minh ẩn chứa ý sâu xa gì, cô ta không dám tiếp lời, chỉ đành im miệng không nói.

“Tộc ta sở dĩ bố trí Ảnh Tử, luyện thuật ma cốt, đều là vì bảo vệ con nối dõi trong tộc. Hàn tiểu thư ngược lại rất thú vị, coi anh em cùng họ như không, nói giết liền giết, thật là rất quyết đoán.”

Hàn Tinh Xu nhịn không được hơi phát run.

Lễ Cung Tú Minh vẫn cười ấm áp: “Cơ mà thật đáng tiếc, đời ta hận nhất cũng là người cùng dòng họ trơ tráo.”

“Hiện giờ Hàn gia con đàn cháu đống, đáng tiếc tố chất con nối dõi lại không có khả năng nắm quyền. Hàn tiểu thư, phiền cô chuyển lời với thái gia của các người, con nối dõi cần chăm sóc cẩn thận, đừng đợi đến khi suy yếu, lúc không có người dùng được lại ăn năn không kịp.”

***

Khi Thư Ngọc trở lại nơi ở của mình, tâm tình vẫn chưa ổn định. Giang Nam tiễn cô tới cửa sân, rồi lịch sự cáo từ. Abel hưng phấn bởi vì tìm được Khuê có thể chất khác người thường, anh ta líu ríu suốt dọc đường, nắm Thư Ngọc không chịu buông.

“Anh có thể đừng ồn ào nữa không?” Thư Ngọc rất phiền.

Abel cười hì hì: “Vậy tôi có thể đưa thằng bé này về phòng tôi không?”

Khuê cảnh giác liếc nhìn Abel một cái, ôm chặt đùi Thư Ngọc.

Thư Ngọc cúi đầu nhìn cử chỉ của đứa trẻ kia, đáy lòng chợt chua xót, cảm xúc dao động, nhưng làm thế nào cũng không ổn định được.

“Thư Ngọc!” Đột nhiên cửa sân trước mặt bị một người kéo ra, Hạ Tử Trì ló đầu vào, “Anh tôi tỉnh rồi! Anh tôi tỉnh rồi!”

Thư Ngọc kinh động, vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy thật là quá tốt rồi…” Đột nhiên lồng ngực khó thở, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng căng ra, cơ thể mềm nhũn mất đi ý thức.

“Thư Ngọc?!”

Bước chân Cô Mang từ xa đến gần: “La hét cái gì? Sao lại thế này?”
Bình Luận (0)
Comment