Cô Mang mang theo bản vẽ gấp hoa mai thái cực đồ thong thả đi về sương phòng, trông thấy vợ yêu ngồi ngay ngắn trên ghế dài, hiển nhiên đã ngóng chờ anh rất lâu.
Được ánh mắt óng ánh tha thiết ngắm nhìn, anh lập tức bỏ đi khí thế lạnh lùng đối với bên ngoài. Anh tùy tiện cởi ra áo khoác ngoài, người dựa lên ghế, duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng.
Cơ thể mềm mại trong lòng, anh không khỏi thở ra một tiếng thoải mái dưới đáy lòng, chờ đợi vợ yêu gợi lên lòng hiếu kỳ hỏi anh ở đáy hồ Điểm mai tiểu trúc rốt cuộc có gì kỳ quái.
Quả nhiên vợ anh mở miệng liền đặt câu hỏi. Nhưng mà, vấn đề hỏi tới không nằm trong dự tính của anh.
“Anh có anh em nào có tướng mạo giống anh không?” Thư Ngọc gấp gáp hỏi, “Hoặc là, trong gia phả nhà anh có tổ tiên nào trông giống anh không?”
Cô Mang rất hoang mang, không hiểu rõ phương hướng đề tài lúc này là sao.
“Tổ tiên anh có từng làm vương gia không? Hoặc là phụ tá của vương gia, cái loại có thể cầm đao xuất trận giết địch ấy?” Thư Ngọc lại hỏi.
Cô Mang nghĩ ngợi, nghiêm túc đáp: “Trong thành viên Cô gia quả thật có con trai cùng lứa với anh, nhưng chưa từng thấy ai có bộ dáng tương tự với anh. Mẹ anh cũng chỉ sinh một mình anh, đương nhiên không tồn tại anh em sinh đôi. Về phần tổ tiên nào có tướng mạo như anh không, anh tách khỏi Cô gia nhiều năm, chỉ đại khái còn nhớ bức họa của tổ tông tại từ đường Cô gia đều xấu đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng, chắc là không có loại tướng mạo anh tuấn như anh.”
“Tổ tiên Cô gia từng có vương gia hay không, điều này anh quả thật không rõ lắm.”
Anh vừa ngắm nghía mái tóc dài của cô, vừa thờ ơ hỏi han: “Sao em lại cảm thấy hứng thú đối với gia phả Cô gia thế?”
Cô nghiêng người, lần mò trên đầu ghế hồi lâu, lấy ra tờ giấy cũ kỹ ố vàng đưa tới trước mặt anh: “Nhẹ tay một chút, đừng làm rách.”
Mắt anh lướt qua, trông thấy bức tranh nhỏ kia, không khỏi sờ cằm: “Bức tranh này có vài phần tương tự với anh, nhưng hiển nhiên không khôi ngô bằng anh.”
Cô trừng mắt liếc anh một cái: “Tranh này có lẽ chính là vị Di Thuận vương gia kia.”
Anh nhướn mày: “Ồ?”
“Anh và Lễ Cung Tú Minh kia, nói không chừng có lẽ là thân thích đó…” Thư Ngọc bừng tỉnh, “Duyên phận này có phải rất kỳ diệu không?”
Đột nhiên, cô nghĩ tới một chuyện rất khủng bố: “Anh có thể bị ma cốt không?!”
Cô Mang chẳng biết nên khóc hay cười: “Từ bé anh đã trông thế này, ma cốt gì chứ?”
Lúc này cô mới bình tĩnh lại. Đúng rồi, cô từng xem ảnh chụp của anh qua mỗi giai đoạn tuổi tác khác nhau, quả thật không có dấu vết ma cốt.
“Vậy cái này là sao?” Mi tâm của cô nhăn nhíu lại.
Anh lại làm như chuyện người khác, thảnh thơi đọc đoạn tiểu sử ngắn về Di Thuận vương gia. Người này khi còn sống chẳng có gì quá đặc biệt, đại khái là một kỳ tài quân sự hiếm thấy, trưởng thành trên lưng ngựa, chém giết trên chiến trường, còn trẻ đã lập chiến công hiển hách, cuối cùng hy sinh nơi chiến trường, viên mãn làm tướng quân chinh chiến cả đời.
Thư Ngọc cũng đọc xong đoạn tiểu sử ngắn kia, hoài nghi nói: “Vị Di Thuận vương gia này qua đời khi còn rất trẻ, chưa lấy vợ cũng không có con, thế thì hậu nhân của ông ấy từ đâu mà ra?” Nếu không có con nối dõi, Lễ Cung Tú Minh từ đâu tới? Thật sự hơi khó hiểu.
Cô Mang mất hứng thú: “Trong loại tiểu sử nghiêm chỉnh này có thể có cái gì giá trị chứ? Trong sổ sách tổ tiên đều là viết cho hậu nhân xem. Nếu em đổi thành lời đồn đại hoặc là bí mật cung đình, có lẽ sẽ phát hiện, vị tiểu vương gia trẻ tuổi kia hồng nhan tri kỷ khắp nơi, con riêng đầy sân.”
“Hay là, một vị tổ tiên nào đó của anh chính là một trong những người con riêng?” Trong đầu Thư Ngọc chợt lóe sáng.
Cô Mang rất bất đắc dĩ: “Trong thiên hạ này, nhiều người có bộ dạng tương tự… người trông giống cổ nhân, cũng không ít.”
“Anh thấy những chuyện trong tiểu sử này, mười phần thì có tám phần là giả.” Anh chậm rãi nói, “Chỗ này có nói Di Thuận vương gia gặp mai phục ở Thất Sương Hà, toàn quân bị diệt, không giữ được hài cốt, nhưng ngày nay thi thể của vị tiểu vương gia kia lại chôn cất ổn thỏa trong lăng mộ Thái A Sơn.”
“Theo sổ tay của Lưu Linh Thuận, năm đó Triệu Nghi Thanh dẫn quân xuất chinh, nơi mất tích cũng ở ranh giới của Thất Sương Hà. Một lần hai lần toàn quân đều bị diệt cùng một nơi, lẽ nào có chuyện trùng hợp đến vậy? Theo anh thấy, mảnh đất núi sông này đã sớm bị vị hoàng đế năm đó mê tín tin lời tiên tri lấy làm lăng mộ, hết đám tướng sĩ này tới đám khác phái đi về phía này có lẽ để tăng cường lăng mộ hoàng gia. Trong tiểu sử ghi lại Di Thuận vương gia ‘hy sinh nơi chiến trường’ anh dũng hiến thân, chắc là đều giả hết, nhằm che dấu chân tướng chết oan của vị vương gia kia.”
Anh thong thả kết luận: “Thế nên, tính chân thật của loại tiểu sử này không đủ để khảo chứng cho bức tranh trong đó, khẳng định chỉ là vẽ đại thôi. Có lẽ tướng mạo của anh ở thời đại đó rất được phổ biến, là điển hình của mỹ nam lúc ấy, bởi vậy khi họa sĩ điểm tô hình tượng Di Thuận vương gia đã chọn bộ dạng như anh.”
“Nếu phải cho một lời kết luận, thì đó chính là tướng mạo khôi ngô như anh từ xưa đến nay đều là hạng nhất, thế nên con chúng ta khẳng định xinh đẹp.”
Thư Ngọc bị lời thổi phồng của anh làm sửng sốt, đi theo tư duy của anh một vòng lớn còn chưa trở về vị trí cũ.
Cô Mang thừa lúc vợ yêu ngây người, anh ôm lấy eo cô, đầu kề sát bụng cô: “Quan tâm những thứ nhàm chán đó làm gì, mau cho anh nghe con chúng ta đang làm gì trong bụng em.”
Em bé ngủ say trong tử cung chẳng qua chỉ bằng hạt đậu, sao có thể có động tĩnh gì?
Thư Ngọc bị làm rối một trận, lo âu chồng chất trong lòng trở thành hư không, cô chỉ mũi anh cười nói: “Sau này anh làm ba, có lẽ là một đồ ngốc.”
Cô Mang thấy mỹ nhân trong lòng rốt cuộc nở nụ cười, thế là anh ung dung ném tờ giấy tiểu sử của Di Thuận vương gia ra phía sau, tiếp tục nói đề tài khác: “Em nhìn xem thứ vẽ trên này là cái gì, đáy hồ Điểm mai tiểu trúc vẽ một hoa văn như vậy.”
Sự chú ý của Thư Ngọc lập tức bị bản vẽ thu hút: “Ồ, hình âm dương này rất thú vị, lại mang theo vật tổ của một số bộ lạc ở phía Nam.”
Cô chỉ vào đường cong không theo quy tắc ngoằn ngoèo trên hình vẽ nói: “Anh nhìn xem, cái này gọi là dung sinh tuyến, đại diện cho sinh sản. Bên cạnh là phù âm tuyến, đại diện cho tử vong. Hai đường cong quấn lấy nhau, đại diện cho sinh sản không ngừng. Vật tổ như vậy cộng thêm hình âm dương song ngư của nhà Hàn, bên trong ẩn chứa sinh cơ rất mãnh liệt.”
Cô Mang tiến lại gần, không khỏi thổn thức. Anh và Hàn Kình đều đặt tất cả chú ý trên hình hoa mai bên ngoài thái cực đồ, chẳng hề phát hiện ra những đường cong lộn xộn này. Quả nhiên người ngoài nghề chỉ có thể xem náo nhiệt.
“Hoa mai?” Thư Ngọc nhìn đóa mai vàng đơn giản khảm ngoài hình vẽ song ngư, “Đây hẳn là ký hiệu của người vẽ, có lẽ trong tên người kia có chữ mai.”
“Nếu Hạ Tử Huân nói lối vào lăng mộ nằm ngay tại đáy hồ, mấu chốt mở ra lối vào kia hẳn là ở trên hình vẽ này.” Thư Ngọc chống cằm, “Em có thể thử một lần, nhưng không thể cam đoan hiểu rõ cơ quan bên trong. Hôm khác em lại tra xét điển tịch có liên quan đến Nam Vực, thế thì đáng tin cậy hơn.”
Cô Mang xua tay: “Em không cần tốn sức tìm tòi, dù sao chúng ta không dự định mở cửa lăng mộ. Chỉ cần cửa lăng mở ra không có tác dụng phụ kỳ quái gì ảnh hưởng đến kế hoạch, những hoa văn cơ quan này thích thế nào thì thế đó.”
Thư Ngọc vừa nghe kế hoạch làm nổ lăng mộ, cô biết biện pháp đơn giản thô bạo này khẳng định đến từ Hàn Kình, không khỏi nhíu mày nói: “Lăng mộ chiếm diện tích rộng lớn như vậy, cho dù phần lớn nằm ở đồng hoang, nếu muốn phá nổ cũng sẽ ảnh hưởng đến Hàn gia chứ?” Dù sao lối vào lăng mộ nằm ngay trong Hàn gia.
Cô Mang hờ hững nói: “Tội nghiệt của Hàn gia không chỉ một hai việc, nếu thật sự bị ảnh hưởng, vậy cũng nên là quả báo.”
***
“Đại nhân.”
Lễ Cung Tú Minh đứng dưới mái hiên hành lang ở biệt uyển thẫn thờ, quay đầu liền thấy Mục Nhã Bác cung kính đứng phía sau.
“Thế nào?” Lễ Cung Tú Minh hỏi, “Trinh thám chỉ định ở Hàn gia có trả lời?”
Mục Nhã Bác gật đầu: “Trinh thám lãnh viện trả lời, đã mượn tay Hàn tam gia và Cô tiên sinh đem các môn đồ tùy tiện bồi dưỡng dược nhân trong Hàn phủ thanh lý sạch sẽ. Có điều người cầm đầu là Hàn đại tiểu thư, có Hàn lão thái gia che chở, người của Hàn tam gia không động đến.”
“Không sao.” Lễ Cung Tú Minh nói, “Chẳng qua là một tiểu tốt chỉ vì cái lợi trước mắt.”
“Nhưng mà, lối vào lăng mộ đã bại lộ.” Mục Nhã Bác nhíu mày.
“Bại lộ thì bại lộ thôi.” Lễ Cung Tú Minh chẳng hề để ý, “Ngoài ta ra, không ai có thể mở ra lăng mộ.”
“Cũng sắp rồi, đón Gia Tuệ sang đây đi. Ta tính toán, thời gian mở cửa lăng mộ vào mấy hôm nữa.”
Mục Nhã Bác cụp mắt: “Dạ.”
“Nếu lần này Gia Tuệ còn cáu kỉnh, ngươi đừng nuông chiều cô ta nữa. Trên đường Gia Tuệ gây ra không ít lỗi lầm, ta đã khuyên răn cô ta quá nhiều lần, Đàm Thư Ngọc còn có chỗ hữu dụng đối với ta, Gia Tuệ lại khăng khăng muốn lấy mạng Đàm Thư Ngọc.” Lễ Cung Tú Minh đẩy nhánh cây liễu rũ xuống mái hiên hành lang.
“Gia Tuệ cô ấy…còn trẻ, hành sự vẫn chưa đủ thận trọng.” Mục Nhã Bác đắn đo câu chữ, “Nhưng trong lòng cô ấy luôn hướng về ngài.”
Lễ Cung Tú Minh khoát tay, những lời biện bạch này đã là lời nhàm tai, tính tình Gia Tuệ thế nào, hắn hiểu rất rõ.
“Còn có một chuyện.” Lễ Cung Tú Minh nói, “Ngươi không cần tìm người làm cái bóng của ta nữa, ta đã tìm được người có sẵn.”
Mục Nhã Bách sửng sốt.
“Người kia ngươi cũng biết.” Lễ Cung Tú Minh tỏ vẻ ôn hòa nói, “Hắn nhạy bén, quả quyết, bản lĩnh phi thường, thủ đoạn nham hiểm nhưng có điểm giới hạn. Hắn giỏi dùng đao như ta, thể chất cũng không kém ta bao nhiêu. Mấy hôm nay ta sai người điều tra lai lịch của hắn, thế mà phát hiện hắn và ta có lẽ còn có ngọn nguồn sâu xa hơn. Tuy rằng rất nhiều then chốt bên trong ta cũng không muốn biết, nhưng không thể phủ nhận, hắn quả thật hoàn mỹ đến mức tựa như…”
Lễ Cung Tú Minh hơi nhíu mày, dường như đang tìm từ thích hợp.
“Hắn hoàn mỹ đến mức tựa như một ta khác.”