Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 173

Dòng khí trong vòng xoáy rít gào khiến màng tai Thư Ngọc căng phồng.

Tiếng gió, tiếng ma sát vách đá cùng với âm thanh xa xăm bốn phía không biết từ đâu truyền tới vang lên khiến đầu óc Thư Ngọc nhức nhối.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng gió dừng lại, tiếng ma sát cũng tan đi.

Chỉ còn tiếng vọng lại xa xăm xé tan bóng đêm như có như không.

Thư Ngọc mở mắt ra, trông thấy bốn phía đều là vách đá, có một tia sáng theo khe hở vách đá chiếu vào, tụ thành vết lốm đốm nhỏ bé trên mặt đất gồ ghề.

Tia sáng màu trắng ngà tựa như tàn ảnh của ánh trăng, Thư Ngọc không thể xác định giờ phút này bên ngoài đã có ánh mặt trời hay chưa.

Khuê theo sát bên người Thư Ngọc, bàn tay nhỏ bé níu lấy góc áo của cô, lo sợ sẽ tách khỏi cô trong lúc hỗn loạn.

Hàn Kình vuốt mặt, lau sạch bụi bặm trên đầu và mặt: “Cái nơi quỷ quái này chính là lăng mộ mà lão quái vật bất lão bất tử kia luôn mong nhớ sao?” Lăng mộ của hoàng đế cũng quá lạnh lẽo sơ sài đi?

Thư Ngọc lắc đầu: “Tôi đoán không phải.” Nơi này quả thật hơi đơn sơ, cho dù là Thanh Đế hay là Di Thuận vương gia, quan tài cũng không thể đặt ở chỗ thế này.

Ánh mắt cô từ trên đỉnh vách đá gập ghềnh chuyển xuống mặt đất. Trên mặt đất trải đá, cứ cách vài bước là khảm một thứ gì đó hình chữ nhật, thứ kia hình như làm bằng gỗ dày, dưới tia sáng nhỏ bé trông không bóng loáng.

Đây là loại gỗ lâu năm, thời xưa thường được dùng làm nắp quan tài.

Thư Ngọc nhìn quan tài khảm chi chít trên mặt đất, tim đập càng lúc càng nhanh. Nơi này rất giống mộ phần người sống của gia tộc Chử Khố Nhĩ —— cũng là hang đá làm mộ huyệt, cũng khảm vô số quan tài —— nếu cô không đoán sai, hang đá ở đây không chỉ một tầng.

Lễ Cung Tú Minh đã từng nói, lăng mộ ẩn giữa núi sông. Hiện giờ cô đã hiểu được, “núi” kia là Thái A Sơn, “sông” là Thất Sương Hà. Núi sông nối liền một thể, lăng mộ nằm dưới chúng nó.

Thư Ngọc bỗng nhớ tới lần gặp được Mr. X. Quái nhân khoa học điên cuồng kia từng bị nhốt trong mộ người sống của gia tộc Chử Khố Nhĩ hơn mười năm trời. Hắn ta nói với cô, tổng cộng có mười tầng hang đá, nhưng người bị nhốt bên trong không ai có thể đến tầng thứ mười.

Một số người điên loạn, số khác thì chết đi, mà Mr. X có hy vọng tiến vào tầng thứ mười nhất lại chạy thoát.

Hắn ta tìm được cơ hội, cạy mở quan tài khảm trên mặt đất, đội lên từng tầng cơ quan thoát khỏi mộ người sống.

Cũng bởi vì hành động trái ngược của hắn, Triệu Nghi Thanh nằm trong quan tài bị đánh thức, trở về nhân gian lần nữa.

Nghĩ đến đây, Thư Ngọc không khỏi nhìn quan tài trên mặt đất.

Triệu Nghi Thanh là một trong những người vô tội nằm trong hàng nghìn hàng vạn quan tài, thế thì những người vô tội còn lại có thân phận tương tự với Triệu Nghi Thanh.

Trong lăng mộ chứa đựng thiết kỵ dũng mãnh nhất của Đại Thanh đời thứ ba, trong những quan tài tầng tầng lớp lớp này e rằng đều là những tướng sĩ chết oan.

Mười tầng hầm mộ người sống, tựa như tầng lớp áo giáp bảo vệ xung quanh lăng mộ hoàng thành, thế thì ——

Lăng mộ chân chính nằm dưới hang đá tầng thứ mười kia.

Thư Ngọc thu hồi suy nghĩ, quay đầu nói với Hàn Kình: “Anh thấy quan tài nằm trên mặt đất không? Nơi này tổng cộng có mười tầng quan tài như vậy, dưới tầng thứ mười hẳn là lăng mộ theo như lời Lễ Cung Tú Minh.”

Hàn Kình hết sức kinh ngạc: “Cô đã từng tới đây ư? Sao quen thuộc giống như sân sau nhà cô thế?”

Thư Ngọc bất đắc dĩ liếc nhìn anh ta, dăm ba câu chỉ rõ huyền cơ nơi này cho Hàn Kình, cuối cùng không quên dặn dò: “Anh đừng lộn xộn đó, bên trong quan tài đều là thi thể sống, không thể nói chính xác vào lúc nào từ bên trong nhảy ra.”

Gáy Hàn Kình run rẩy: “Cho một trăm hai mươi lá gan, không ai rảnh động tới thứ này…”

Lời còn chưa dứt, anh ta lại nghĩ tới một chi tiết quan trọng hơn: “Cô nói mười tầng hang đá nối liền bởi thông đạo, bên trong thông đạo ẩn núp đủ loại vi trùng cắn người biến dị, thế thì tôi khẳng định không thể nào vượt qua thông đạo đi tới lăng mộ…”

Thư Ngọc ngẩn người, mau chóng hiểu ra ý tứ của Hàn Kình. Thông đạo này Hàn Kình không vượt qua được, như vậy chỉ có thể cạy mở nắp quan tài trên mặt đất, từng tầng một đi xuống lăng mộ.

Con đường này nguy hiểm không kém gì vi trùng ẩn trong thông đạo —— Hàn Kình phải tránh né cơ quan nằm khắp mọi nơi, còn cần phải cảnh giác thi thể sống chưa tỉnh lại trong quan tài.

Năm đó Mr. X đã từng có nghiên cứu cơ quan trong hang đá, khi thoát khỏi từng tầng một hắn ta cũng suýt chết, Hàn Kình lại làm thế nào có thể phá vỡ cơ quan suốt mười tầng chứ?

Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng.

“Anh…” Thư Ngọc đắn đo mở miệng nói.

Hàn Kình mất kiên nhẫn khoát tay: “Hầy, không phải mười tầng cơ quan thôi sao, đúng lúc để tôi hoạt động gân cốt, coi như làm nóng người để xuống lăng mộ.”

Thư Ngọc nhíu mày. Nói thì dễ lắm, cái gọi là “làm nóng người” e rằng sẽ lấy mạng Hàn Kình.

Hàn Kình đang muốn nói, trông thấy thứ gì đó nằm bên chân trông như cái bao rách nhúc nhích.

Gia Tuệ hít phải phấn hoa rơi vào ảo cảnh đang dần dần khôi phục thần chí, cô ta giãy dụa ngồi dậy trên mặt đất.

Cô ta lắc lắc cái đầu choáng váng, vừa thấy cảnh sắc xung quanh mình, lúc này khuôn mặt như tờ giấy trắng: “Các người thật sự đưa tôi vào đây rồi?!”

Hàn Kình mỉa mai nói: “Thế nào, còn phải hô một câu ‘hoan nghênh quang lâm’ với cô à?”

Khuôn mặt Gia Tuệ trắng bệch nghiêm nghị, âm thanh hơi run rẩy: “Vậy các người có biết, xuống lăng mộ là lấy mạng người không?”

Hàn Kình hừ lạnh một tiếng: “Vậy Gia Tuệ cách cách người dẫn đường đi?”

“Đàn ông lỗ mãng ngu xuẩn!” Gia Tuệ khó thở, “Không thể đi xuống nữa! Chúng ta chờ ở đây, Đàm Thư Ngọc cô mở ra cửa lăng mộ đi, tôi muốn đi ra ngoài…” Lời còn chưa dứt, sắc mặt cô ta càng trắng hơn.

“Không đúng…ra không được. Lối vào này chỉ có vào không ra, nếu muốn ra khỏi lăng mộ, phải xuyên qua mười tầng hang đá, từ một lối khác của lăng mộ ra ngoài…”

Đáy lòng Thư Ngọc trầm xuống, một là vây chết ở hang đá tầng thứ nhất, hai là xông qua mười tầng cơ quan lấy mạng người kia.

Thư Ngọc bỗng dưng hiện lên một ý nghĩ trong đầu, nếu bôi máu cô trên người Hàn Kình, thế thì Hàn Kình có thể nào cùng với cô vượt qua thông đạo đi tới lăng mộ?

Nghĩ vậy, cô rút ra con dao, định rạch vết thương đã kết vảy trên cổ tay.

Gia Tuệ lại cười lạnh một tiếng: “Ồ, chẳng lẽ cô muốn dùng máu mình che giấu mùi của Hàn Kình, để anh ta vượt qua thông đạo?”

“Đừng ngu xuẩn, cho dù bôi chút ít lên đầu tóc, lộ ra một chút mùi thôi, những con vi trùng cắn người này sẽ giống như con đĩa hút lấy chỗ hở, hút đến con người khô cạn.”

Hàn Kình nhíu mày: “Đừng lải nhải nữa, nếu chỉ còn một con đường, vậy tôi tùy tiện chọn một quan tài mở nắp ra.”

Dứt lời, anh ta thong thả bước đến một cỗ quan tài, sờ cằm: “Tôi thấy cái này không tệ, trong đen có đỏ, bằng phẳng vững chắc, mở cái này ra chắc là nhận được điềm lành.”

Thư Ngọc phớt lờ lời nói đùa của Hàn Kình, đột nhiên trong đầu hiện lên một tia sáng. Cô cởi áo khoác ra, từ trong áo ngủ sát người vẫy ra một chiếc khăn hình vuông.

Trên chiếc khăn nho nhỏ thêu bản đồ cơ quan rắc rối phức tạp.

Đây là bản sao chép từ sổ tay của Lưu Linh Thuận, cô thêu một tấm ngàn dặm thành tấc cho Cô Mang, cũng để lại một tấm cho mình.

Chỉ hy vọng bản đồ cơ quan do Lưu Linh Thuận để lại có thể giúp bọn họ đối phó với cơ quan trong mười tầng hang đá này.

Hàn Kình cầm lấy chiếc khăn, chép miệng nói: “Thứ tốt đây.”

Đôi mày nhíu chặt của Thư Ngọc vẫn chưa thả lỏng: “Đây là cơ quan trong lăng mộ, tôi cũng không biết có hữu dụng với mười tầng hang đá hay không.”

“Thử xem chẳng phải là biết rồi sao.” Hàn Kình hoàn toàn không để tâm, tay trái dùng sức một chút, kéo Gia Tuệ gần một tí, “Gia Tuệ cách cách, chúng ta đi thôi?”

Nhất thời khuôn mặt Gia Tuệ trở nên vàng vọt: “Anh không định thử nghiệm à? Nếu bản đồ này vô dụng đối với hang đá…” Thế thì bọn họ coi như chết chắc rồi.

Hàn Kình liếc xéo cô ta một cái: “Vậy nếu không cô ở lại đây, tự chúng tôi đi xuống?”

Gia Tuệ lập tức im bặt. Ở lại chỉ có thể chờ chết, xông qua mười tầng hang đá ngược lại còn có một cơ hội sống. Cô ta sẽ tính món nợ này.

Hàn Kình nói với Thư Ngọc: “Cô và nhóc sói con này đi qua thông đạo. Tôi phải mở quan tài.” Trước khi mở quan tài anh ta phải bảo đảm cô tiến vào thông đạo, để tránh lúc mở quan tài có cơ quan nào đó nhảy ra làm tổn thương cô.

Nói xong, anh ta lại cúi đầu nhìn Khuê ở bên cạnh Thư Ngọc: “Nhóc con, chị nhà nhóc giao cho nhóc đó.”

Khuê nhe răng trợn mắt với Hàn Kình, bất mãn anh ta làm việc thừa.

Thư Ngọc vuốt cái đầu bù xù của Khuê: “Chúng ta đi thôi.”

Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Hàn Kình, trong cổ họng nghẹn lại rất nhiều lời nói, cuối cùng chỉ hợp thành một câu: “Anh cẩn thận nhiều chút.”

Hàn Kình sửng sốt, sau đó cười nói: “Yên tâm, nếu thật sự không ổn tôi còn có tấm chắn thịt người này.” Dứt lời anh ta kéo Gia Tuệ bị dây thừng cột lấy.

Sắc mặt Gia Tuệ nhất thời đen như đáy nồi.

Thư Ngọc gật đầu, nắm tay Khuê, từng bước đi vào thông đạo màu đen.

Ánh sáng sau cơ thể cô biến mất, trước mắt dần dần rơi vào một màu đen ngưng đọng.

Âm thanh bên tai giống như lướt qua trong phút chốc, không còn dấu vết để tìm kiếm.

Thư Ngọc nắm chặt tay Khuê: “Khuê?”

“Chị, em ở đây.”

Tiếng trẻ con ngoan ngoãn khiến trái tim Thư Ngọc thoáng yên tâm mấy phần.

Cô đốt lên ống đánh lửa mà Hàn Kình đưa cho, bóng tối rốt cuộc bị ép lui vài phần, nội trong phạm vi hai mét rốt cuộc có ánh sáng.

Cô vừa đi về phía trước, vừa quan sát thông đạo bằng đá cắn nuốt mạng người từ miệng người khác.

Lần trước đi trong thông đạo của gia tộc Chử Khố Nhĩ, cô nóng lòng chạy trốn, vẫn chưa cẩn thận quan sát hình dáng của thông đạo bằng đá, hiện giờ cô giơ lên ống đánh lửa, nhìn kỹ càng.

Hai bên thông đạo đều là vách đá, trên vách đá gồ ghề có thể ẩn náu vi trùng biến dị ngầm hoạt động.

Khiến cô kinh ngạc là, càng đi đến giữa đoạn đường, trong khe hở vách đá càng khảm nhiều thứ trong suốt. Cô đưa ống đánh lửa đến gần nhìn, những thứ trong suốt này có hình thoi, hai đầu bén nhọn, chính giữa tròn vo, tựa như con thoi ghim trên vách đá.

Cô nhẹ nhàng hà một hơi vào thứ hình thoi trong suốt kia, trên thứ kia mau chóng đọng lại một lớp sương hơi mỏng.

Thứ này thoạt nhìn…như là bông tuyết.

Khuê tò mò ngắm nhìn đồ vật lóng lánh trên vách đá, đang muốn vươn tay kiểm tra lại bị Thư Ngọc thấp giọng hô lên ngăn cản: “Đừng chạm lung tung!”

Khuê rụt cổ, quyến luyến thu lại bàn tay.

Thư Ngọc không khỏi bật cười. Cô xoa đầu Khuê: “Khuê, em nên biết rằng, trên thế gian thứ càng xinh đẹp, thường thường độc tính càng cao. Cẩn thận một chút, không có gì không tốt.”

Đứa nhỏ gật đầu cái hiểu cái không.

Một lớn một nhỏ nắm tay nhau, im lặng đi qua thông đạo cắn người khiến người ta biến sắc.

Thông đạo yên tĩnh giống như lâm vào giấc ngủ say, không hiện ra một chút manh mối của nguy cơ, Thư Ngọc sáng suốt hiểu rõ, trong bóng tối có vô số sinh mệnh không xác định, ngửi mùi của bọn họ, chờ thời cơ hành động.

Thông đạo ngoằn ngoèo tựa như mê cung, người đi trên con đường này vĩnh viễn không biết chỗ rẽ tiếp theo sẽ gặp được cái gì.

Phía trước gặp một chỗ rẽ. Cô nhớ rõ ràng, trong thông đạo mộ người sống của gia tộc Chử Khố Nhĩ, tại chỗ rẽ cô phát hiện Mr. X quần áo tả tơi dính máu.

Thế thì tại chỗ rẽ này, lại có thứ gì đang chờ cô?

Trái tim cô treo cao, bàn tay nắm Khuê không khỏi tăng thêm mấy phần sức lực.

Loáng thoáng có tia sáng chiếu vào từ chỗ rẽ, có lẽ quẹo vào nơi này, chính là tầng hang đá thứ hai. Hỵ vọng Hàn Kình mọi việc thuận lợi, bọn họ mới có thể hội hợp ở tầng thứ hai.

Thư Ngọc ổn định tâm trạng, đi nhanh về phía chùm ánh sáng kia.

Trông thấy lối ra thông đạo càng ngày càng gần, Thư Ngọc chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhói. Hình như có thứ gì đó đâm vào lòng bàn tay cô.

Cô theo bản năng cúi đầu nhìn qua, thấy trong lòng bàn tay vốn nắm tay Khuê có thêm một móng vuốt thú màu xanh trắng.

Không thấy bàn tay Khuê đâu, đầu móng vuốt mang theo móc câu sắc nhọn, đâm thẳng vào lòng bàn tay Thư Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment