Trong thư phòng nhỏ, trà hương lượn lờ.
“Lão Đàm, tôi thấy đưa Thư Ngọc đi ra ngoài cũng không phải chuyện xấu.” Tạ Tri Viễn nhấp một ngụm trà tử dương mao tiêm, chậm rãi nói, “Hiện nay phía Nam cũng rối loạn theo. Ông phải tọa trấn Bắc Bình, yên tâm để một mình nha đầu ở lại phía Nam sao?”
Đàm Phục nhíu mày, sảng giọng nói: “Thả một mình con bé đến địa bàn quỷ tây dương, ông và tôi có thể yên tâm sao?”
Tạ Tri Viễn nói: “Ai nói để con bé đi một mình, tôi đã sắp xếp người đi cùng nó rồi.”
“Ai?” Đàm Phục hơi kinh ngạc.
“Diêm Phong.” Tạ Tri Viễn cười cười, “Cậu ấy bộ dạng nhân phẩm đều tốt, đúng lúc mượn cơ hội này để bọn thanh niên trẻ tuổi ở cùng.”
Đàm Phục hơi do dự: “Tướng mạo cậu học trò của ông hơi lạnh lùng đấy.”
Tạ Tri Viễn buồn cười: “Tướng mạo của ông còn quê mùa hơn nữa, năm đó Hằng Nghi cũng không phải quyết một lòng theo ông sao?”
Đàm Phục lẩm bẩm mấy tiếng, không nói.
“Đứa nhỏ cuối cùng phải trưởng thành, cũng là lúc thả con bé ra ngoài rèn luyện qua thực tế.” Tạ Tri Viễn ôn hòa nói.
Đàm Phục hiếm khi không cự lại.
Qua hồi lâu, lão tư lệnh cả đời theo quân đội cuối cùng thở dài: “Thôi, chỉ cần nha đầu vui là được rồi.”
***
Thư Ngọc không ngờ, chỉ qua chưa đến hai ngày, ông nội và ông ngoại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, thế mà đồng ý với chuyến đi sang Anh của cô.
Cô vốn đã hạ quyết tâm, nếu hai ông không đồng ý, cô liền bỏ mặc lá thư trúng tuyển kia.
Ai ngờ lại xảy ra khúc khuỷu như vậy.
Đàm Phục vẫn tỏ ra không tình nguyện, xụ mặt giáo huấn cô: “Con nhóc con, đừng tưởng rằng ra bên ngoài rồi là có thể điên cuồng, nếu con dám mang về một thằng quỷ tây, xem ta có đánh gãy chân con không!”
Nhớ tới dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng của ông cụ, cô nhịn không được muốn cười.
Ông cụ chỉ thích lo nghĩ vớ vẩn, cho dù cô dẫn người trở về, cũng không thể là người nước ngoài.
Phi phi phi, cô căn bản không định dẫn người trở về.
Trong bước ngoặt to lớn này, chỉ có một chuyện khiến cô cảm thấy ưu sầu —— Tạ Tri Viễn quyết định để vị học trò tên là Diêm Phong kia cùng cô đi một chuyến tới Anh.
Cô chỉ nhìn thấy ảnh chụp của Diêm Phong, mặc dù từ tướng mạo mà suy đoán ra tính cách của người ta thì có phần hơi độc đoán, nhưng có một điểm có thể xác định, Diêm Phong tuyệt đối không phải cậu ấm mà cô có thể dễ dàng đối phó được.
Chàng thanh niên trẻ tuổi được Tạ Tri Viễn khen ngợi hết lời làm sao có thể là loại người thông thường? Bản lĩnh và kinh nghiệm đương nhiên hơn hẳn những công tử thế gia mà lúc trước cô từng gặp tại bữa tiệc của Đàm Phục.
Đặt một pho tượng băng lớn như vậy theo dõi bên cạnh cô, ngày tháng của cô sẽ trôi qua thế nào đây?
Không được, phải nghĩ cách thôi.
***
Thư Ngọc lên du thuyền viễn dương sớm đã định giữa tháng khởi hành, sau đó đổi lại cuối tháng. Đổi vé đi là ý của Đàm Phục, bởi vì giữa tháng ông phải tới Bắc Bình xử lý công vụ, đổi lại thời gian vừa lúc có thể để ông từ Bắc Bình gấp gáp trở về, tiễn đưa tiểu nha đầu trong nhà không cho người ta bớt lo kia.
Nhưng đợi khi Đàm Phục từ Bắc Bình trở về, bên trong phủ im ắng, chút tiếng người cũng không có.
“Nha đầu đâu?” Đàm Phục hỏi.
Người hầu đáp: “Nói là trở về trường làm thủ tục, rời khỏi phủ khoảng một tuần trước.”
Đàm Phục chẳng tin. Thủ tục gì làm một tuần rồi còn chưa ổn thỏa? Lúc này ông liền gọi điện cho Tạ Tri Viễn.
Nửa tháng nay Tạ Tri Viễn bận đến đầu óc choáng váng, khi nhận được điện thoại ông cũng sửng sốt: “Nha đầu không có đến chỗ tôi.”
Đàm Phục đen nửa khuôn mặt, căn dặn sĩ quan phụ tá: “Đi thăm dò vé tàu của nha đầu.”
Lần điều tra này quá tệ hại, tiểu nha đầu kia lại lén lút sửa vé tàu đã đổi trở lại ban đầu, hiện giờ e là đã lên thuyền đi từ lâu!
“Con nhóc này!”
Tạ Tri Viễn theo phản xạ cầm ống nghe bên tai xa một chút, để ngừa tiếng gào thét trong ống nghe làm tổn thương màng tai của ông.
Nói hết lời trấn an hồi lâu, Tạ Tri Viễn cuối cùng có thể cúp máy.
Ông thở dài một hơi, nói với chàng thanh niên bên cạnh: “Đứa cháu gái của ta là người không khiến người ta bớt lo, con bé gạt hai lão già chúng ta tự mình lên thuyền trước thời hạn. Như vậy xem ra trò không cần đồng hành cùng con bé.”
Chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục màu xám đậm, dáng người thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn. Giờ phút này, biểu tình trên mặt không có chút gợn sóng.
“Thưa thầy, Đàm tiểu thư một mình lên đường, thầy hẳn là lo lắng.” Anh ta nói, “Không bằng Diêm Phong đi máy bay tư nhân đến Luân Đôn trước, sau khi đón được cô ấy, dàn xếp ổn thỏa rồi trở về.”
Tạ Tri Viễn tỏ ý khen ngợi gật đầu: “Tốt lắm, cũng là trò suy nghĩ chu đáo. Cứ làm vậy đi, tất cả chi tiêu ghi vào sổ sách của ta, vất vả cho trò rồi.”
Diêm Phong nói: “Không sao ạ, chuyện của thầy chính là phận sự của trò, là việc nên làm.” Dứt lời anh ta đứng dậy tạm biệt.
Tạ Tri Viễn vô cùng hài lòng với học trò của mình, quả nhiên càng nhìn càng vừa ý, vì thế lại bổ sung một câu: “Nếu trò tới Luân Đôn rồi, cũng không cần vội vàng trở về, giúp ta săn sóc nha đầu kia nhiều một chút.”
Diêm Phong gật đầu: “Thầy yên tâm.”
Bên phía này, Thư Ngọc cũng không đi một mình, đồng hành cùng cô còn có Mary sinh viên trao đổi người Pháp gốc Anh của trường đại học nữ Kim Lăng.
Mary ngũ quan rõ rệt, dung mạo xinh đẹp, mạnh dạn nhiệt tình nhất, từ ngày đầu tiên tiến vào đại học Kim Lăng đã có thiện cảm đối với Thư Ngọc. Hai người sở thích hợp nhau, đều coi đối phương như bạn thân hiếm có. Lần này Thư Ngọc xin đến trường đại học Luân Đôn, cũng là do Mary thúc đẩy.
Trên du thuyền, trời xanh mây trắng, từng đợt gió biển thổi tới. Thư Ngọc híp mắt nhoài người trên lan can boong tàu, trò chuyện cùng Mary.
Mary rất hưng phấn: “Cậu không cần lo lắng về nơi ở, tớ đã giúp cậu tìm được chỗ tốt. Căn nhà nhỏ kia là do một đôi vợ chồng già người Hoa để lại, căn nhà riêng biệt bốn tầng, còn có một vườn hoa nhỏ, rất đẹp!”
Thư Ngọc tươi tắn mặt mày: “Tốt quá, cậu đã nói dọn qua ở cùng tớ, không thể nuốt lời đó.”
“Không đâu, hành lý của tớ đã gửi tới căn nhà kia rồi, muốn đổi ý cũng quá muộn.” Mary cười khanh khách không ngừng.
Bỗng nhiên, Mary tỏ vẻ thần bí chọc cánh tay Thư Ngọc: “Cậu xem kìa.”
Ánh mắt Thư Ngọc lướt qua, trông thấy trên boong tàu không biết khi nào có thêm ba anh chàng tóc vàng mắt xanh. Ba anh chàng kia mặc dù đang nói cười, nhưng ánh mắt vẫn như có như không liếc nhìn về phía các cô.
Có dụng ý khác.
Thư Ngọc nhoẻn miệng cười: “Cậu đi đi. Cơ mà nhớ đó, đêm nay phải về phòng của bọn mình. Tớ sợ cô đơn.”
Mary nhướn mày: “Sao lại một mình tớ đi, đương nhiên là cậu đi cùng tớ rồi. Bọn họ không có sức chống cự nhất đối với con gái phương Đông.”
Thư Ngọc bật cười: “Vậy thì đáng tiếc rồi, tớ lại có sức chống cự đối với bọn họ.”
Cô bỗng nhiên xoay vòng đồng tử đen láy: “Tớ thích đàn ông phương Đông, tóc đen mắt đen, tinh tế lịch lãm.”
Mary cáu giận liếc cô một cái, sau đó vén mái tóc vàng xoăn, yểu điệu thướt tha đi về phía ba anh chàng kia tại một chỗ khác trên boong tàu.
Thư Ngọc mỉm cười lắc đầu. Ánh mặt trời, biển rộng, chuyến đi một mình, dễ dàng nảy sinh lãng mạn nhất, huống chi loại lãng mạn này đã sớm khắc vào trong xương cốt Mary.
Ánh mắt Thư Ngọc lại thả về biển cả xanh biếc dập dờn. Đây là một con thuyền viễn dương chở dầu cắm cờ Anh Quốc, không đi tuyến đường vận chuyển, lần này xác nhận chạy ra hải phận Trung Quốc.
Gió biển phấp phới truyền vào mang tai cô, bên tai có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của Mary.
Phía cuối mặt nước bằng phẳng, loáng thoáng phác họa hình dáng phẳng phiu.
Tại đầu đó, cuộc sống hoàn toàn mới từ từ mở ra.
Mới mẻ, kích thích, lại mang theo mấy phần ngỡ ngàng không biết.
Lúc chập tối, du thuyền đi qua eo biển Malacca, đang hướng về một bến cảng nào đó của Sumatra cập bến để tìm kiếm nguồn tiếp tế.
Ráng chiều trên biển càng đẹp đẽ hơn, tựa như bức tranh trải rộng, chói lóa đến nỗi Thư Ngọc không thể mở mắt ra.
Thuyền đã cập bờ, tiếng động ầm ỹ trên bến cảng dần dần truyền đến. Mary kéo một anh chàng người Pháp trong đó xuống du thuyền, khi rời khỏi boong tàu còn không quên ném một cái hôn gió về phía Thư Ngọc.
Haiz. Xem ra đêm nay cô chỉ đành một mình trong phòng.
Đa số hành khách trên du thuyền đều xuống thuyền, hiếm khi trong chuyến đi dừng lại một thị trấn nước ngoài xa lạ, không tìm thú vui thì quả thật đã phụ thời gian tốt đẹp này.
Thư Ngọc nghĩ, người bảo thủ không thú vị như cô có lẽ chính là “phung phí của trời” “lãng phí tuổi xuân” trong miệng Mary rồi.
Đang lúc xuất thần, chỗ nối giữa boong tàu và cầu thang lại vang tiếng ồn ào. Thư Ngọc xoay đầu, trông thấy một đám người trẻ tuổi từ bến cảng bước lên du thuyền.
Những gương mặt mới tới đều xa lạ, hẳn là hành khách mới ở Sumatra bước lên tàu.
Những người trẻ tuổi mới lên tàu này khác với nhóm người thượng lưu ăn mặc danh giá trên thuyền, phần lớn bọn họ đều mặc đồ lao động, áo sơ mi quần dài giày boot, vô cùng đơn giản, nhưng tràn đầy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Nhóm người trẻ tuổi mang màu da khác nhau này có lẽ là bạn bè, trên đường lớn tiếng cười nói đi lên boong tàu.
Ánh mắt Thư Ngọc bỗng nhiên dừng ở trên một người Châu Á duy nhất trong bọn họ.
Đó là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, quần lao động màu kaki, dây đeo rũ xuống hai bên chân, trông vô ý nhưng không lôi thôi.
Thư Ngọc nheo mắt bắt đầu đánh giá người đàn ông kia.
Theo hành vi cử chỉ của anh thì không khó nhìn ra, đây là một người đàn ông nhận được sự giáo dục tốt, cho dù giờ phút này anh co gối ngồi trên boong tàu hút thuốc, lại hoàn toàn không hợp với nhóm bạn thô lỗ. Tựa như một quý tộc lười nhác ở giữa đám phàm phu tục tử, ôn hòa nhìn mọi người diễn ra những thăng trầm của cuộc sống.
Cách ánh nắng ấm áp của hoàng hôn, Thư Ngọc không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông, nhưng lại bất giác bị thu hút bởi khí chất toàn thân của anh.
Anh mở ra một chai rượu, nhấp nháp uống vài ngụm. Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc vẫn chưa dập tắt, làn khói xám nhạt dày đặc lan rộng, lồng trên ngũ quan của anh khiến anh càng trở nên mơ hồ hơn.
Giống như có một cọng cỏ đuôi chó gãi dưới đáy lòng, Thư Ngọc bỗng dưng rất muốn nhìn xem người đàn ông kia rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Bóng đêm gần đến làm cho cô tăng thêm dũng khí, cô bắt đầu nhớ lại kỹ xảo Mary hay dùng để bắt chuyện với người khác phái.
Đang lúc cô rục rịch, người đàn ông Châu Á trên boong tàu kia đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
Đôi mắt sắc bén chấn động đến mức đáy lòng cô run lên.
Đây là một người khá thận trọng, cho dù một ánh mắt tìm kiếm cũng không trốn thoát sự chú ý của anh. Vả lại đây cũng là một người giấu tài, cô nhìn anh chăm chú hồi lâu, anh lại coi như không biết, cuối cùng trong lúc tâm trạng cô hỗn loạn mà cho cô một ánh mắt uy phong.
Anh tựa như một con báo săn, tao nhã lười nhác, lại một kích trí mạng.
Có lẽ trông thấy người nhìn lén là một cô gái Châu Á, anh hơi ngẩn người, sau đó thu lại khí thế, hơi thở lười nhác lại lan tràn lần nữa.
Anh bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, giơ lên chai rượu, chào cô từ xa.
Biển cả nhuộm nắng chiều, gió biển nóng rực vô cớ nổi lên, cùng với chai rượu mang chất lỏng màu nâu đong đưa dưới hoàng hôn.
Trái tim Thư Ngọc bỗng dưng đập mạnh.
Lại chỉ vì một người xa lạ ngay cả dung mạo cũng không thấy rõ.