Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 220

“Đàm, cậu suy nghĩ gì đó?” Jane chọc chọc cánh tay Thư Ngọc.

Thư Ngọc giật mình một cái, quyển sách trong tay cùng tài liệu viết tay rơi xoạt xuống dưới bàn.

Phản ứng này quá khích, nhìn sao cũng giống trong lòng có mờ ám. Jane xoay tròn con ngươi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói một câu: “À, Cô cũng đến thư viện kìa.”

Bộp một tiếng, ngay cả cây bút trong tay Thư Ngọc cũng rơi xuống đất.

Thư Ngọc mau chóng nhìn xung quanh một vòng, quanh cô đều là sinh viên học viện đang cúi đầu đọc sách, đâu có bóng dáng của Cô?

“Jane!” Thư Ngọc thấp giọng bực tức nói.

Jane che miệng cười trộm: “Đàm, cậu xem dáng vẻ chột dạ của cậu kìa. Nghĩ tới Cô hả?”

Cô tức tối nhặt lên đồ đạc rơi dưới đất: “Nói vớ vẩn.” Nói xong, cô quả thật cảm thấy chột dạ, vừa rồi đúng là cô nghĩ tới Cô Mang.

Nghĩ tới lời mời do anh đề nghị. Tối thứ tư này, tại công viên nhỏ trên đường Charing Cross, cuộc hẹn hò đầu tiên của họ.

Cảnh đẹp tây phủ hải đường nở hoa khiến đầu óc cô choáng váng, theo bản năng đáp ứng yêu cầu hẹn hò của anh.

Đợi khi cô tỉnh táo lại mới cảm thấy mình hơi tùy tiện, thế là bổ sung nói: “Lúc trước em nói, nếu tây phủ hải đường nở hoa em sẽ suy nghĩ ở bên anh. Hiện giờ em đang suy nghĩ, anh vẫn còn đang ở trong thời kỳ thử thách.”

Đến nay cô vẫn còn nhớ nụ cười xấu xa của anh.

Trong ánh mắt chứa ý cười của anh còn mang theo mấy phần tinh nghịch và nuông chiều, cơn sóng trong mắt cũng có thể dìm chết người ta bởi sự dịu dàng: “Được, nghe lời em. Còn có thử thách gì, anh đều chấp nhận.”

Vì thế, cô lại chẳng có tiến bộ mà đỏ mặt.

Jane làm như bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Đàm, chẳng lẽ cậu không biết, cho dù tây phủ hải đường không nở hoa, hai cậu cũng đã sớm là một đôi rồi sao?” Khi ánh mắt Đàm và Cô chạm vào nhau, bất giác lộ ra tình cảm ngọt ngào ngay cả đồ ngốc cũng nhìn ra được, vậy mà hai nhân vật chính còn muốn giày vò vớ vẩn như vậy.

Thư Ngọc vùi đầu vào chồng sách, trong nháy mắt hóa thành đà điểu.

“Ồ, Cô của cậu tới rồi.” Jane nói bên tai cô.

Thư Ngọc hừ nhẹ: “Cậu đã dùng chiêu nay rồi.”

Vừa dứt lời, cô nghe thấy chỗ trống bên cạnh truyền tới tiếng vang nhỏ ghế bị kéo ra. Có người ngồi bên cạnh cô.

Trong cánh mũi cô phút chốc ngập tràn mùi hương quen thuộc.

Mùi hương đó, bình thản khiến người ta yên tâm, hiện giờ lại khiến nhịp tim cô đập như sấm.

“Lần này là thật.” Jane che miệng cười, “Hai cậu ở cùng vui vẻ, tớ đi trước.” Dứt lời cô bạn cầm ba lô chuồn mất.

Cô bạn trốn thoát bất ngờ không kịp đề phòng, ngay cả lời giữ lại Thư Ngọc còn chưa kịp thốt ra.

“Này, đã nói mời anh ta tới nhà em tham quan, bây giờ định nuốt lời à?” Âm thanh lười nhác của Cô Mang truyền đến bên tai.

Thư Ngọc ngẩng đầu, hai má ửng đỏ: “Ai định nuốt lời chứ, anh lựa chọn thời gian đi, em sao cũng được.”

“Vậy hôm nay đi.” Anh nhíu mày, “Đúng lúc anh đã làm xong thí nghiệm của tổ, giờ học của em cũng đã xong.”

Cô ngẩn ngơ, cảm thấy mình không thể thua khí thế: “Được thôi.”

Anh cúi đầu nhoẻn miệng cười, xoay người bắt đầu xem báo cáo thí nghiệm.

Vậy là xong rồi? Cô trừng mắt, giống như chuẩn bị một bụng phương pháp đối phó với kẻ địch, kết quả đối phương chỉ thả một cái đạn tín hiệu.

Anh nghiêm trang gập ngón tay gõ nhẹ mặt bàn của cô: “Chăm chỉ học hành, chuyên tâm.”

Cô: “…” Rất muốn lật bàn làm sao đây?

Thời gian buổi sáng nhanh chóng qua đi, Thư Ngọc và Cô Mang dùng bữa trưa tại hội trường nhỏ của học viện văn học lịch sử, sau đó chuẩn bị dắt người tới nhà.

“Nhớ kỹ, tới chỗ của em rồi, anh không được nói bậy bạ với bạn cùng phòng của em.” Đi trên con đường nhỏ dưới bóng cây, Thư Ngọc căn dặn đâu ra đấy.

Hai tay Cô Mang đút túi, tỏ vẻ hiền lành gật đầu: “Được.”

“Bạn cùng phòng của em là…” Cô đang chuẩn bị giới thiệu một chút trước cho anh biết.

“Anh biết, tên họ và tình hình của các cô ấy anh đều biết rất rõ.” Anh ngắt lời, “Chuyện này em đừng lo lắng.”

Cô nghẹn lời. Sao cô lại quên mất, anh chàng bên cạnh này từ lâu thừa dịp cô còn chưa chuẩn bị, nắm bắt hoàn toàn nhóm bạn thân của cô.

“Còn nữa…” Cô cằn nhằn không ngừng.

Anh buồn cười, nhưng rất yêu thích dáng vẻ nghiêm túc thế này của cô. Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây tại ven đường rọi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, mạ một lớp vàng nhạt nhu hòa trên khuôn mặt cô, anh không nhịn được duỗi cánh tay ôm cô vào lòng.

“Này, anh làm gì đó!” Bên tai cô ửng đỏ.

Anh nhìn cô gái cáu kỉnh trong lòng, cảm thấy thú vị: “Tây phủ hải đường đã nở hoa rồi, dù sao anh cũng phải đòi một chút lợi tức chứ.”

Cô do dự một lúc lâu, sau đó cảm thấy cái ôm vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận: “Ôm một cái cũng được, nhưng mà cái khác thì không được.”

Anh cười ha ha: “Cái khác chỉ cái gì? Em đưa ra một ví dụ đi?”

Cô thẹn quá hóa giận, đẩy lồng ngực anh: “Tránh ra, ôm cũng không được!”

Anh lại ôm cô chặt hơn, cười càng thoải mái hơn.

Hai người dính một chỗ, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, giống như trong chớp mắt đã đến nhà trọ của cô. Tại hàng rào cách sân, cô đã có thể nhìn thấy tây phủ hải đường tựa như ráng chiều trong sân.

Trong sân, Ann đang cắt tỉa cây cảnh, nhìn thấy Thư Ngọc và Cô Mang, cô ấy cười về phía này chào hỏi.

Thư Ngọc phát hiện trong sân còn có một người. Người kia mặc áo khoác ngoài thẳng thớm, trên đầu đội mũ dạ, sau khi nghe được tiếng động tại cửa sân anh ta xoay người lại.

Là Diêm Phong.

Trong đáy lòng Thư Ngọc hơi kinh hãi. Đoạn hồi ức không thoải mái kia sắp bị cô quên mất lại xuất hiện.

“Diêm tiên sinh?” Ngữ khí của cô hơi lạnh nhạt, “Ngài làm sao tìm tới nơi này?”

Mi tâm Diêm Phong nhíu lại, anh ta nắm bắt được sự xa cách và chống cự của cô gái. Rõ ràng lần trước chia tay, bọn họ còn trò chuyện vui vẻ, trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì anh ta không biết?

Bỗng nhiên, ánh mắt anh ta dừng lại trên người đàn ông ôm vai cô gái. Sự thân mật và tự nhiên lộ rõ giữa hai người trẻ tuổi, khiến anh ta không nhịn được nhíu mày.

“Vị này là?” Diêm Phong nhìn về phía Cô Mang.

Lúc này Thư Ngọc mới nhận ra, bên hông mình còn có một móng vuốt sói vòng qua. Thế là cô đỏ mặt muốn lấy tay Cô Mang ra, thế nhưng lòng bàn tay anh càng ôm chặt hơn.

Hai người đàn ông không nói lời nào, đều đang đợi câu trả lời của cô.

Trong mắt Diêm Phong đều là vẻ dò xét kiểu gia trưởng, giống như đáp sai một chữ, anh sẽ gọi điện mách lẻo với Tạ Tri Viễn.

Trong con ngươi Cô Mang bình tĩnh không gợn sóng, nhưng một tia u ám ở đáy mắt rõ ràng đang chờ cô cho một danh phận.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc vốn linh hoạt tại khoảnh khắc này liền dừng hoạt động.

“Anh ấy là người trong lòng của tôi.” Cô thốt ra.

Không phải người theo đuổi, không phải người yêu, là người trong lòng của cô.

Cô Mang nhoẻn miệng cười, tia u ám trong mắt tan đi sạch sẽ.

Mặt mày Diêm Phong nhăn nhíu càng sâu hơn: “Ông nội và ông ngoại cô có biết không?”

Thư Ngọc cúi đầu, vô cớ hơi chột dạ: “Còn chưa kịp nói với bọn họ.”

“Anh ta làm nghề gì?” Diêm Phong hỏi.

“Anh ấy là bạn học của tôi…” Thư Ngọc cảm thấy đứng trước mắt là một Tạ Tri Viễn phiên bản thanh niên.

“Quen biết thế nào?”

Thư Ngọc đột nhiên cáu kỉnh: “Liên quan gì tới anh?”

Diêm Phong nghẹn lời. Cô Mang lại nhịn không được nhoẻn miệng cười.

Thư Ngọc chẳng cảm thấy có gì bất ổn, Diêm Phong làm hại cô rơi vào cạm bẫy tại khu phố Tam Giác Đen, vả lại người bên cạnh anh ta còn muốn lấy mạng cô. Lúc này cô không đuổi anh ta ra khỏi sân, đã là sự kiềm chế mà cô tôi luyện nhiều năm.

“Diêm tiên sinh, nếu ngài đã xem qua chỗ ở của tôi, vậy thì mời trở về.” Thư Ngọc lạnh lùng nói, “Tôi ở đây tốt lắm, không phiền ngài lo lắng. Ngược lại ngài có thể dùng nhiều tâm tư hơn chăm sóc vị trong nhà ngài ấy, để tránh cô ta chỉ lầm đường cho người khác, hại đến tính mạng người vô tội.”

Diêm Phong sửng sốt. Đàm Thư Ngọc đã gặp Gia Tuệ? Anh ta bỗng dưng hơi khẩn trương, anh ta không nghĩ Gia Tuệ bị bại lộ nhanh như vậy. Anh ta theo bản năng cho rằng Gia Tuệ bị ép chỉnh thành bộ dáng của Đàm Thư Ngọc nhất định có nỗi khổ tâm của cô ta, trước khi biết rõ nguyên nhân hậu quả, anh ta muốn cho Gia Tuệ một chỗ lánh nạn.

Cô Mang cau mày lắng nghe Thư Ngọc nói những lời này, anh nhạy bén nắm giữ mấy điểm mấu chốt trong lời nói.

“Diêm tiên sinh.” Cô Mang bỗng nhiên cười cười, “Thư Ngọc của chúng tôi thời gian trước bị kẻ xấu dẫn tới khu phố Tam Giác Đen, cách nơi ở của ngài không xa.”

Thư Ngọc kinh động. Sao Cô Mang vạch trần việc này cho Diêm Phong biết? Nếu Diêm Phong trở về nói với ông nội và ông ngoại, khiến cho hai ông cụ lo lắng thì sao?

Diêm Phong lại sửng sốt: “Có việc này?”

“Ngày ấy Thư Ngọc vốn muốn đến chỗ ở của anh đưa thiệp mời dự tiệc tại nhà trọ, đúng lúc anh vắng mặt.” Cô Mang hờ hững nói, “Vì thế cô giúp việc trong nhà anh chỉ đường cho Thư Ngọc, nói anh ở Tam Giác Đen.”

“Cô giúp việc?” Sắc mặt Diêm Phong hơi khó coi, “Tôi không có người giúp việc.”

Sắc mặt Cô Mang nhất thời trở nên suy ngẫm: “Vậy thì xem trong nhà Diêm tiên sinh còn cất giấu người bên cạnh nào.”

Sắc mặt Diêm Phong trắng bệch, làm như nghĩ tới gì đó.

Cô Mang bình tĩnh quan sát sắc mặt Diêm Phong. Hiện giờ anh có thể khẳng định, người phụ nữ có khuôn mặt giống như Thư Ngọc kia trốn tại nơi ở của vị Diêm tiên sinh này, mà anh ta e rằng hiểu rõ tình hình.

Chỉ là anh không rõ lắm Diêm Phong là người thế nào của Thư Ngọc, tùy tiện nói ra suy đoán, e rằng phá hoại quan hệ giữa bọn họ.

Cơ mà chuyện này không quan trọng, chỉ cần cho anh biết nơi náu thân của người phụ nữ kia, anh có thể âm thầm lấy tính mạng của cô ta. Người phụ nữ độc địa hãm hại người trong lòng của anh, anh không vui nhìn thấy cô ta còn tồn tại trên đời này.

“Tôi…tôi trở về điều tra.” Diêm Phong ổn định tinh thần, “Nhất định cho cô một câu trả lời hài lòng.”

Thư Ngọc chẳng có hứng thú. Hứa hẹn kiểu máy móc thế này, khi cô đi theo bên cạnh Đàm Phục và Tạ Tri Viễn đã thấy nhiều rồi.

“Hôm nay tôi còn có việc, cáo từ trước.” Diêm Phong nói.

Thư Ngọc thấy bóng lưng Diêm Phong vội vã bỏ đi, cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cuộc em được tự do rồi.”

Cô Mang kéo cô gái trong lòng sát thêm mấy phần: “Anh ta là gì của em?”

Cô chớp mắt nhìn: “Học trò của ông ngoại em. Ông ngoại bảo anh ta đến Luân Đôn chăm sóc em.”

Anh nhướn mày: “Học trò?”

“Phải,” cô bỗng nhiên mỉm cười, nhìn lên anh, “Em đã quên nói, ông ngoại và ông nội em luôn muốn tác hợp em ở cùng anh ta.”

Cô Mang sửng sốt. Có điều ngay sau đó, âm u giữa lông mày của anh trở thành hư không.

“Anh không khẩn trương sao?” Cô nghiêng đầu quan sát kỹ càng biểu cảm trên mặt anh, muốn từ trong đó tìm ra một chút manh mối.

Anh cụp mắt nhìn cô gái trong lòng: “Không sợ. Nếu em đã thích anh, thì làm sao cũng thích anh ta chứ?”

Dõng dạc rõ ràng. Cô quả thật phải khuất phục khuôn mặt dày vô sỉ của anh.

“À, vậy em thử ở cùng anh ta xem.” Cô không để anh được như ý.

“Không cho phép.”

Cô không biết nên khóc hay cười: “Tự tin ban nãy của anh chạy đi đâu rồi?”

“Cho dù anh biết em không thích anh ta, cũng không cho phép em mắt đi mày lại với anh ta.” Anh biếng nhác nói, “Anh đã đặt dấu trên người em từ lâu. Cô bé à, em trốn không thoát đâu.”

Anh cười nhìn cô cáu kỉnh lần nữa, tâm tình của anh giống như lúc này trời trong ngàn dặm không mây, sáng sủa mà tươi đẹp.

Cái người đàn ông họ Diêm kia thật là không đáng gây ra sợ hãi: một người đàn ông chôn vùi tâm sự không cho ai biết, làm việc không quả quyết, tiến thoái lưỡng nan, người như vậy làm sao có thể chiếm một chỗ trong trái tim cô?

Anh không biết vị Diêm tiên sinh kia hành xử thế nào trong những chuyện khác, nhưng ở mặt tình cảm, người đàn ông kia e là hiếm nhận được kết quả tốt.

***

Khi Diêm Phong bước vào nhà, tâm trạng phức tạp lại nặng trĩu.

Một tháng trước Gia Tuệ toàn thân bị thương trở về nhà trọ, nói là khi làm việc bị bắt nạt, may mà dựa vào chút khôn vặt trốn thoát. Khi đó Diêm Phong nghiêm khắc quở trách cô ta một trận, từ đó cấm cô ta ra ngoài làm công nữa.

Mà đúng vào một tháng trước, Đàm Thư Ngọc gặp nguy hiểm tại Tam Giác Đen. Hai bên có liên quan gì sao?

Anh ta mím môi, gõ cửa phòng ngủ của Gia Tuệ.

“Mời vào.” Bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh dịu dàng của Gia Tuệ.
Bình Luận (0)
Comment