Giống như có một ngọn lửa thiêu đốt trong mạch máu, nỗi đau tựa như hàng vạn con kiến cắn xé trái tim từ trái tim lan tràn đến tứ chi trăm cốt. Ý thức tan đi dần tụ lại, vất vả lắm mới hội tụ một chút thần chí, nhưng chỉ một giây đã bị đau đớn đánh tan, tuần hoàn như vậy lặp đi lặp lại.
Không biết qua bao lâu, ngọn lửa trong mạch máu lụi tàn, ý thức trôi nổi rốt cuộc rơi xuống một chỗ.
Cô Mang đột nhiên mở mắt.
Lọt vào tầm mắt chính là một mảnh tối đen hỗn độn, bầu không khí ngột ngạt khiến người ta buồn nôn. Nơi này không phải phòng thí nghiệm của Mr. X, ngược lại càng giống như là…nhà xác.
Ánh mắt Cô Mang lướt qua phần chân tay đứt đoạn chồng chất trên mặt đất. Đây hẳn là nơi Mr. X dùng để dự trữ tàn thứ phẩm thất bại của thí nghiệm. Anh nên vui mừng, cái nhà khoa học quái nhân kia còn chưa chia cắt anh.
Anh đứng dậy, đi vòng quanh căn phòng kín mít, ngay sau đó ghi nhớ bố cục bên trong căn phòng này. Anh lập tức tới cạnh cửa, chuẩn bị dùng sức cạy khóa cửa sắt. Ai ngờ anh chỉ cầm nắm cửa một cái, rắc một tiếng, cánh cửa được anh dễ dàng kéo ra.
Anh sửng sốt, thử đóng lại khe cửa, dùng sức kéo vào trong, sau đó hoảng hốt nhìn cánh cửa sắt nặng nề cứ vậy bị anh tay không mở ra.
Một nỗi bất an mãnh liệt lan tràn trong đáy lòng anh. Từ khi tỉnh lại, anh đã cảm thấy bất thường —— anh có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bày biện bên trong phòng trong bóng tối, thậm chí ngay cả rác rưởi trên nền nhà và trên đống cơ thể người cũng thấy rõ ràng.
Mà hiện tại, anh chẳng hề tốn sức dùng tay không mở ra cánh cửa sắt.
Vi trùng sống rèn thể chất của anh, trao cho anh sức mạnh người thường không thể có được. Nhưng anh sáng suốt nhận ra, cùng với việc đạt được sức mạnh này, nhất định sẽ có sự trả giá tương ứng, chỉ là anh còn chưa phát hiện.
Bên ngoài nhà xác là một mảnh đất trống, hoang tàn vắng vẻ.
Anh lấy đồng hồ bỏ túi ra xem, lúc này đã gần nửa đêm, cách giờ hẹn đã vượt quá năm tiếng.
Cô gái của anh chắc là đã thất vọng bỏ đi rồi.
Đột nhiên, huyệt thái dương của anh đập mạnh, nhiệt độ còn sót lại trong mạch máu lại nóng lên. Anh âm thầm kinh hãi, tác dụng phụ tới vừa nhanh lại mạnh, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt thần chí của anh, đau đến mức ứa ra mồ hôi lạnh. Càng khiến anh kinh hoàng hơn là, giờ phút này trong đầu có một âm thanh đang gào thét, thúc giục anh hướng tới gần thi thể bên trong.
Máu tươi, phần chân tay đứt đoạn khơi dậy sự thèm muốn của anh, giống như chỉ có giết chóc mới có thể dập tắt ngọn lửa độc thô bạo trong mạch máu.
Không được…phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhân lúc anh còn có thể duy trì sự tỉnh táo.
Anh cắn răng phá vỡ cửa sắt đằng sau, sau khi phân rõ phương hướng, lảo đảo chạy gấp gáp về phía phòng thí nghiệm Hoàng Gia.
Đêm khuya tại phòng thí nghiệm Hoàng Gia, Abel đầu đổ đầy mồ hôi đang bận rộn trong phòng thí nghiệm cá nhân.
Trên mặt đất đặt đầy hàng cấm anh ta giữ riêng xưa nay, mỗi một loại thuốc hóa học đều đưa người ta vào chỗ chết. Anh ta lấy một phần của những thứ này bỏ vào túi vải, đang chuẩn bị lao ra ngoài, đi được hai bước thì quay ngược trở về, cầm lấy bút máy ghi lại lời nhắn trên bản ghi chép.
Nếu anh ta và Cô không may chết trong phòng thí nghiệm ngầm của Mr. X, ít nhất có người biết hung thủ là ai, cùng với việc hung thủ đang nghiên cứu loại vi trùng nguy hiểm thế nào.
Con mắt anh ta đỏ ngầu, đang muốn mở ra cửa phòng thí nghiệm, nhưng đột ngột bị sức mạnh ngoài cửa dội trở về. Một bóng người tại cạnh cửa chen vào, thở hổn hển ngước mắt nhìn Abel.
“Cô!” Abel suýt nữa thất thanh gào lên, nhưng bị màu sắc đỏ tươi trong đáy mắt Cô Mang làm hết hồn dừng lại.
Cô Mang đâm vào phòng thí nghiệm giống như dùng hết sức lực, ngã lăn xuống đất, tứ chi không ngừng run rẩy, trong cổ họng anh phát ra tiếng gầm nhẹ đè nén.
Abel ném đi túi vải bố, ngồi xổm xuống đỡ lấy thân thể Cô Mang, bàn tay cảm nhận được một mảng thấm ướt. Mồ hôi lạnh tuôn trào ra đã thấm ướt áo sơmi của Cô Mang, sự co giật cực độ kèm theo sự thở gấp liên tục rất có khả năng khiến cho ngạt thở.
Tình huống trước mắt của Cô Mang giống y như phản ứng của chuột bạch bị tiêm vi trùng sống sau khi trải qua thời kỳ bài xích thứ hai. Sắc mặt Abel hết sức khó coi.
“Cô, cậu kiên trì một chút.” Trong mắt Abel đầy tơ máu.
Anh ta chạy tới trước cái tủ, sột soạt tìm kiếm một trận, rốt cuộc ở chỗ sâu trong ngăn tủ tìm được ống máu dự trữ hồi trước.
Đó là máu của Thư Ngọc.
Abel kéo ống tiêm, sau khi hút ra huyết thanh trong chai thủy tinh thì tiêm thẳng vào tĩnh mạch của Cô Mang. Thao tác táo bạo muốn mạng người này khiến hai tay Abel phát run, thời kỳ bài xích thứ hai ngắn ngủi lại càng nguy hiểm hơn, chỉ cần chậm một bước, Cô Mang chính là một khối thi thể sống. Cho dù chỉ có một đường cơ hội sống, anh ta cũng phải thử.
Máu còn lại không nhiều lắm, Abel trực tiếp đổ máu còn dư vào trong miệng Cô Mang: “Cô, nuốt xuống đi! Đừng nhổ ra, nuốt xuống…”
Cô Mang thở hổn hển, ép chính mình nuốt xuống toàn bộ máu tươi.
Trong phòng thí nghiệm cá nhân nhỏ hẹp, chỉ có thể nghe được tiếng gào trầm thấp đau đớn cùng tiếng thở hổn hển nặng nhọc của Cô Mang. Abel ôm chặt Cô Mang, sợ anh không kiềm chế được bắt đầu tự mình hại mình.
Kim giây chạy qua thời gian từng chút một, dần trôi qua nửa đêm.
Tiếng gào nhẹ dần, tiếng thở hổn hển cũng từ từ biến mất. Toàn thân Abel thấm đầy mồ hôi, rã rời ngửa mặt ngã trên mặt đất: “Thằng nhóc cậu, mạng lớn…”
Cô Mang ngọ ngoạy ngồi dậy, ngước mắt nhìn bạn cùng phòng: “Mấy giờ rồi?”
Abel sửng sốt: “Sắp qua mười hai rưỡi, thế nào?”
Cô Mang vịn cái tủ đứng lên, đi tới bồn nước bên cạnh rửa mặt: “Tôi phải ra ngoài một chuyến.”
“Cậu thế này còn đi đâu hả?” Abel trừng mắt, “Không muốn sống nữa ư? Nếu lại có thời kỳ bài xích thứ ba thì làm sao đây?”
Cô Mang lắc đầu: “Không có bài xích.”
Abel: “Cậu…”
Cô Mang thuận tay cầm lấy áo khoác dự phòng để lại trong phòng thí nghiệm, mau chóng khoác lên người, vặn mở cửa phòng chạy ra ngoài, bỏ mặc tiếng gào inh ỏi của Abel ở đằng sau.
Ngã tư đường Luân Đôn sau nửa đêm cực kỳ tĩnh lặng, thỉnh thoảng có xe ngựa chạy qua, phá vỡ sự vắng lặng của bóng đêm.
Quẹo qua chỗ ngoặt này, chính là con phố Charing Cross. Trái tim anh đập thình thịch. Cô…còn có thể ở đó không?
Cho dù trong lòng anh hiểu rõ, đã qua sáu tiếng đồng hồ, cô sẽ không chờ ở đó, nhưng khát vọng trong lòng anh vẫn đang kêu gào.
Cô gái mà anh dồn hết tâm tư theo đuổi, có lẽ thật sự sẽ rời khỏi anh.
Nhưng anh không cam lòng. Không cam lòng.
Bỗng nhiên bước chân anh chậm lại. Đèn đường sáng tỏ chiếu trên hàng ghế dài, trên chiếc ghế dài luôn có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường phố Luân Đôn có một bóng dáng yếu ớt đang ngồi.
Bóng dáng kia hình như hơi lạnh, rụt bàn tay về hà hơi làm ấm.
Hốc mắt anh nhất thời đỏ lên.
Cô gái yêu dấu của anh vẫn đang chờ tại chỗ.
***
Thư Ngọc rụt vai, hà hơi trong lòng bàn tay, nỗi lo lắng trong lòng càng nhiều hơn. Đợi thêm chút nữa, nếu qua một giờ sáng, anh còn chưa xuất hiện, cô sẽ báo cảnh sát. Cho dù cuối cùng chỉ là một vụ nhầm lẫn, cô cũng chấp nhận.
Sự an toàn của anh tuyệt đối không thể có một chút sơ xuất.
Bỗng nhiên, ngọn đèn trên đầu tối sầm, cô cau mày ngẩng đầu, thình lình thấy được người mà tối nay lúc nào mình cũng nghĩ tới.
Anh mặc chiếc áo khoác cũ, đứng dưới ánh đèn trắng mờ, mái tóc bị gió thổi rối loạn, áo sơmi cũng đầy nếp nhăn, hình như long đong mỏi mệt một trận rồi mới tới chỗ hẹn.
Trái tim cô treo cao cả buổi tối rốt cuộc rơi xuống. Thật tốt quá, anh không có chuyện.
Yên tâm qua đi, sau đó là oán giận. Trong quá trình chờ đợi lâu dài, cô nghĩ ngợi một bụng từ ngữ quở trách, ví dụ như:
“Sao anh không biết xấu hổ để con gái chờ lâu như vậy?” “Anh rốt cuộc có thành ý hay không hả? Nếu anh không để chuyện hẹn hò trong lòng, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Nhưng khi thật sự gặp được anh, cô lại chẳng nhớ ra lời thoại nào.
Cô hà hơi, tản ra không khí trắng bên miệng: “Anh đã tới rồi à.” Trong giọng nói làm sao cũng không giấu được vẻ tủi thân.
Anh cảm thấy hết sức đau lòng: “Anh xin lỗi, anh đã tới muộn.” Nhưng anh không nhắc tới chữ nào về việc chấn động xảy ra tối nay, anh sợ cô lo lắng.
“Tới muộn như vậy, có phải đã hối hận ở bên em rồi không?” Cô trừng mắt, khóe mắt vương một giọt lệ, “Hay là nói, anh đang thử thách em?”
“Không có.” Anh không nhịn được nhoẻn miệng cười, “Anh đâu dám thử thách em.” Anh hận không thể khóa cô bên cạnh, sợ dọa cô chạy mất, đâu dám nói tới thử thách?
“Hay là anh cho rằng, em không chịu nổi thử thách?” Cô bị đông lạnh đến mức logic lộn xộn.
Anh lại gần hai bước, một tay ôm cô vào lòng, thở dài: “Cô gái ngốc.”
Vòng tay ấm áp xua tan rét lạnh toàn thân cô, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ trong lồng ngực anh truyền đến.
“Em ngốc chỗ nào?!” Quá đáng lắm rồi, để người ta chờ lâu như vậy thì thôi, lại còn dám nói cô ngốc!
“Được, em không ngốc, là anh ngốc.”
“Anh thái độ này thật là…” Cô còn chưa kịp nói hết lời, bờ môi bị thứ gì đó mềm mại đè lên, mềm mại đến mức suýt nữa khiến nhịp tim cô ngừng đập.
Anh dịu dàng hôn lên môi cô, khẽ cười: “Chuyên tâm vào.”
Cô ngớ ra, đang muốn cãi lại thì nào ngờ hàm răng mở ra để anh có cơ hội xâm nhập, lưỡi anh không hề báo trước luồn vào, trong nháy mắt cướp lấy toàn bộ hô hấp của cô.
Âm thanh xung quanh biến mất, cô chỉ nghe được nhịp tim mãnh liệt của mình.
Hóa ra…hôn môi với người mình thích, là cảm giác như vậy à.
Tựa như cơ thể bay trên mây, trái tim rơi xuống một chỗ. Theo đuổi, dây dưa, lưu luyến, dịu dàng, cuối cùng trao hết yêu thương.
Anh lùi lại thế tấn công, lưu luyến gặm cắn bờ môi hơi sưng đỏ của cô. Dường như là chuyện mong muốn rất lâu, rốt cuộc mượn lòng can đảm để làm.
“Thư Ngọc.” Anh còn chưa thấy đủ, tiếp tục hôn lên gò má ửng đỏ của cô.
“Hửm?” Mi mắt cô khẽ run.
“Anh thích em.” Anh nhìn ánh mắt cô, “Ở bên anh, được không?”
“…” Cô đang do dự, lại nghe anh khẽ cười một tiếng.
“Anh coi như em ngầm chấp nhận. Không được đổi ý.”