Thư Ngọc một mình trốn trong phòng sám hối khóc thoải mái, những tích tụ trong lòng tan đi không ít.
Cô không vội vã đi ra, lẳng lặng ở bên trong chờ đợi tâm trạng hoàn toàn hồi phục, lúc này mới khẽ khàng mở cửa đi ra. Bên trong vẫn im ắng không có người. Cô sụt sùi, chuẩn bị ra ngoài tìm Jane.
Đợi cô đi ra được một lúc, cánh cửa ở gian ngăn cách bên kia mở ra. Hàn Kình từ trong cửa đi ra, trong tay cầm một cây thánh giá Thư Ngọc bỏ quên tại chỗ cửa sổ nhỏ giữa tấm ngăn.
Anh ta đầy hứng thú ngắm nhìn cây thánh giá kim loại màu đồng thiếc kia, cất vào trong túi lách mình đi ra phòng sám hối.
Tiếng hát của dàn xướng ca vẫn vờn quanh trên mái vòm, Thư Ngọc tìm được Jane ở hàng ghế sau.
“Cậu đi đâu thế?” Jane nhẹ giọng hỏi, “Tớ còn tưởng cậu đi lạc rồi.”
Thư Ngọc hơi ngượng ngùng: “Tớ đến phòng sám hối.”
Jane cười khanh khách: “Sám hối xong cảm thấy thế nào?”
“Cũng khá tốt.” Thư Ngọc tươi tắn mặt mày, “Xem ra tớ nên đây sám hối nhiều hơn, tẩy rửa linh hồn một chút.”
Hai người ở lại giáo đường cho đến hoàng hôn. Tà dương ngả về phía Tây, nắng chiều vẩy xuống cái bóng đỏ vàng trên mảnh đất nông thôn nhỏ này.
Thư Ngọc tựa trên lưng ghế hàng ghế phía sau giáo đường, híp mắt ngắm ánh chiều tà ngoài cửa sổ. Cô không bỏ được Cô Mang, cũng không bỏ được hai cụ trong nhà, thế nên vô cùng rối rắm.
Nhưng chuyện đã đến bây giờ, cô nên quý trọng thời gian trước mắt —— quý trọng thời gian anh và cô ở bên nhau.
Nếu có một ngày bọn họ phải xa nhau, ít nhất cô trôi qua từng phút từng giây đáng giá với anh.
Trên đường trở về, Thư Ngọc liếc mắt một cái là thấy được Cô Mang đang đứng chờ ngoài sân vườn của nhà trọ.
Anh mặc áo sơmi trắng đơn giản, bên ngoài choàng một chiếc áo khoác dài, rất thảnh thơi chờ tại đó, giống như chờ đợi là một chuyện hết sức tuyệt vời.
Jane vỗ vai Thư Ngọc, nhẹ giọng nói: “Cho dù hai cậu có mâu thuẫn gì, nói ra là được rồi, cậu đừng rầu rĩ trong lòng.”
“Hai cậu đều yêu thích đối phương, đừng bởi vì hiểu lầm mà vuột mất đó.”
Thư Ngọc nghiêng người ôm cô bạn cùng phòng đáng yêu: “Bạn yêu, yên tâm đi.”
Jane tung tăng chạy vào sân, để lại một mình Thư Ngọc đối diện Cô Mang ngoài mảnh sân.
“Hôm nay em đi đâu?” Anh đi tới, vén lên sợi tóc lưa thưa trên trán cô.
Cô cười đi qua, vòng tay ôm thắt lưng anh: “Cùng Jane đến giáo đường, anh chờ lâu rồi à?”
Anh nhoẻn miệng cười: “Không lâu.” Chỉ cần là chờ cô, bao lâu anh cũng bằng lòng.
“Tìm em có chuyện gì?” Cô ngẩng đầu hỏi.
“Rảnh rỗi không có việc, muốn đến nhìn em.” Anh nói. Từ phòng thí nghiệm Hoàng Gia đi ra, trên đường đi anh bất giác bước tới cửa sân nhà cô, anh rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.
“Cô Mang.” Bỗng nhiên cô gọi tên anh, “Lúc trước em chỉ nghĩ tới muốn người nhà em cho phép chấp nhận anh, nhưng em chưa từng nghĩ tới, nếu người nhà của anh không chấp nhận em thì sao?”
Cô gia trung thổ là một gia tộc kín đáo, gia sản hùng hậu, làm việc thần bí. Quan trọng nhất là, Cô gia và Đàm Phục đứng ở phía đối lập. Nếu Cô Mang và Cô gia gắn bó không thể tách ra, có lẽ bọn họ thật sự không thể đi tới cùng.
Cô Mang sửng sốt. Anh nhạy bén nắm bắt được cảm xúc thoáng qua của người trong lòng.
“Em suy nghĩ vớ vẩn gì đó?” Anh cúi đầu hôn mí mắt cô, “Mặc dù anh từng là thành viên của Cô gia, nhưng anh đã tách khỏi gia phả từ lâu. Cuộc sống của anh, anh quyết định, không ai có thể chi phối sự lựa chọn của anh.”
“Chỉ cần em bằng lòng ở bên anh, thì không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản anh hướng tới gần em.”
Thư Ngọc hơi ngơ ngác, thốt ra: “Tại sao anh không nói cho em biết, anh từng thay mặt Cô gia tiến vào giới chính trị?”
Trong mắt Cô Mang hiện lên một tia kinh ngạc: “Anh từng muốn giúp mẹ anh đòi lại một danh phận chính thức, vì thế làm việc cho Cô gia, nhưng đây đã là chuyện rất lâu hồi trước. Hiện giờ mẹ anh đã qua đời, bà cũng không cần danh phận của Cô gia, chỉ hy vọng anh sống đúng với lương tâm, đừng bị Cô gia quản chế, vì vậy anh rời khỏi.”
“Thư Ngọc, em đang lo lắng chuyện gì?” Mi tâm anh nhíu lại, “Em không thích chính khách ư? Vậy thì dễ thôi, sau này anh tuyệt đối không theo giới chính trị.”
Cô cụp mắt, không biết nên làm sao nói ra sự phức tạp rắc rối bên trong chuyện này.
“Hay là nói, trưởng bối trong nhà em không thích đoạn quá khứ theo chính trị kia của anh?” Anh lại hỏi.
Trong lòng cô căng thẳng, không ngờ anh lại đoán trúng.
Anh nhìn sắc mặt của cô, lúc này hiểu rõ: “Ông nội và ông ngoại em không thích anh?”
Hốc mắt cô cay xè.
Anh lại nói: “Bọn họ không muốn chúng ta ở bên nhau?”
Cô cúi đầu không nói lời nào.
Anh bỗng dưng nhoẻn miệng cười: “Cô gái ngốc.” Anh kéo cô vào lòng khẽ hôn lên đỉnh đầu mềm mại của cô.
“Em vì chuyện này mà rầu rĩ sao?” Anh cúi đầu mỉm cười, “Việc lấy lòng trưởng bối nên để anh bận tâm, em chỉ cần yên tâm ở bên cạnh anh làm chuyện em muốn làm thôi.”
Cô tì trán lên ngực anh, phiền muộn trong lòng tản đi mấy phần. Nhưng cô không dám nói với anh, ông nội và ông ngoại cô là Đàm Phục và Tạ Tri Viễn. Cô sợ anh nghe xong tên của bọn họ thì sẽ lùi bước.
Nghĩ lại lúc ban đầu, cô kiêu ngạo thử thách tính dẻo dai của anh, yêu cầu anh có tính kiên trì mới hứa ở bên anh. Nhưng hiện giờ tình cảm của cô đối với anh đã xâm nhập cốt tủy, dù rằng anh lùi bước, cô cũng không muốn buông tay.
Đang khi do dự, cô nghe được trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói thản nhiên của anh: “Anh đã lường trước gia thế của em hẳn là không tầm thường, cũng đoán trước người nhà em sẽ can dự vào cuộc sống tình cảm của em. Nhưng em hãy yên tâm, anh không dễ dàng bị đánh đổ. Anh sẽ không để em đưa ra lựa chọn khó khăn giữa người nhà và người yêu, anh sẽ khiến bọn họ chấp nhận anh.”
Lời hứa của anh vững vàng mà đơn giản, vô cớ khiến cô yên tâm.
“Thế nên, em đừng cau mày nữa.” Anh cười vuốt ve mi tâm nhíu lên của cô, “Còn nhăn nhíu nữa, sẽ biến dạng đó.”
Cô vội che trán, buồn bực nói: “Anh đừng nhìn.”
Anh bật cười ha ha, thuận thế hôn lên bàn tay che trán cô: “Ngày mai anh cùng giáo sư Beverly đi Berlin một chuyến, chuyến đi chừng một tuần, em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Cô chớp mắt nhìn: “Tuần sau?” Nếu cô không nhớ nhầm, tuần sau đúng lúc là lễ tình nhân tại địa phương.
Anh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Anh không ở cạnh em, em đừng tiếp xúc lung tung với đàn ông, nghe hiểu không?”
Dừng một chút, anh cảm thấy không ổn, lại bổ sung nói: “Đừng ra ngoài cùng nam sinh, bạn học cũng không được.” Cô gái của anh rất được yêu thích, anh sợ bất cẩn không để ý sẽ bị người khác cuỗm đi mất.
Cô buồn cười: “Cho dù em ra ngoài với bọn họ, anh cũng không biết.”
Anh nhíu mày: “Thực ra anh muốn xin phép giáo sư Beverly, xem thử công tác lần này có thể mang người nhà đi cùng không…”
“Không được!” Cô chợt đỏ mặt. Năm ngoái trong học viện cũng có tiền lệ dẫn theo người nhà, nhưng người ta là vợ chồng hợp pháp, chỉ đặt một gian phòng. Nếu cô đi theo anh, thật là rất ngại ngùng.
Anh nhíu mày: “Vậy nên em lựa chọn đi, cùng anh đi Berlin, hay là ngoan ngoãn đợi ở nhà.”
“Em không đi.” Cô rướn cổ, “Em ở nhà trọ.”
“Anh vắng mặt, em có cùng nam sinh khác ra ngoài không?” Anh vươn cánh tay chặn cô ở góc tường.
“Em cứ…ô…” Cô còn chưa kịp phản bác, thình lình bị anh ngăn chặn bờ môi.
Kỹ năng hôn môi của anh ngày càng điêu luyện, bản lĩnh trêu ghẹo người ta cũng cao minh hơn. Cô không thể chống cự, chỉ cảm thấy tức tối bất bình —— những kỹ xảo của anh đều luyện ra từ trên người cô, cuối cùng dùng lại trên người cô.
“Nghe lời, hay là thêm lần nữa?” Anh cười xấu xa, một tay đỡ thắt lưng cô, nhìn cô yếu ớt tựa trong lòng anh.
Cô ngước mắt trừng anh một cái: “Anh tới Berlin rồi, cũng không được nói chuyện với những cô gái xinh đẹp.”
Anh khẽ cười ra tiếng, hài lòng hôn lên mí mắt cô: “Yên tâm, con gái khắp thiên hạ cũng không xinh đẹp bằng cô gái nhà anh.”
“Thật sự phải đi một tuần sao?” Cô có phần không nỡ.
“Nhớ anh à?” Anh cong khóe miệng.
“Ai nhớ anh.” Cô hừ nhẹ.
“Nhưng anh sẽ nhớ em đó.” Anh nói.
Cô không nói lời nào, lông mi khẽ run.
“Một tuần rất dài.” Anh bỗng nhiên thở dài, “Không bằng trước khi đi anh lấy trước phần của một tuần này đi.”
“A…”
Trong sân, Jane âm thầm trốn sau cây hải đường, lén nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi hôn say đắm thấp thoáng dưới bóng cây. Ánh chiều tà cuối cùng phác họa hình dáng hai người gắn bó ấm áp mà triền miên.
Một đôi bích nhân, thật đẹp.
Jane rốt cuộc yên lòng, tựa lưng vào tây phủ hải đường, hai tay chắp lại, nhắm mắt cúi đầu cầu nguyện ——
Chúa nhân từ, mong ngài phù hộ Đàm và Cô vĩnh viễn ở bên nhau, người có tình bên nhau mãi mãi không hề phân ly.
***
Hàn Kình hình thành một thói quen khó hiểu. Mỗi ngày đều đến lân cận giáo đường tại phía Tây ngoại thành dạo quanh một vòng, vả lại thường vòng quanh tại chỗ phòng sám hối. Tiếc là anh ta vẫn chưa gặp lại cô gái kia.
Lại là một ngày cuối tuần, anh ta chui vào căn phòng nhỏ bịt kín kia lần nữa, buồn chán dựa vào tấm ngăn ngắm nghía cây thánh giá màu đồng thiếc.
Chậc. Sao lâu như vậy, cô còn chưa đến nhỉ? Xem ra tín ngưỡng của cô không đủ thành kính rồi…
Đang lúc oán thầm, đột nhiên phía sau tấm ngăn có tiếng động. Anh ta chợt giật mình, vội vàng nín thở, liếc nhìn qua khe hở của cánh cửa sổ nhỏ.
Lọt vào trong tầm mắt chính là cô gái kia mang nét mặt tươi cười.
Haiz, lần này cô không khóc rồi, chiếc khăn sạch sẽ thơm phức anh ta cất giữ đã chờ mấy hôm.
Cô gái thầm thì với cánh cửa sổ nhỏ, giọng nói êm ái tựa như một sợi lông vũ, lướt qua lướt lại trong trái tim Hàn Kình.
Lần này tâm trạng cô hiển nhiên rất tốt, hình như mâu thuẫn với người yêu đã được hòa giải. Nhưng cô lại sinh ra nỗi u sầu mới, người yêu cô phải đi Berlin đến một tuần, đúng lúc tuần đó lại là lễ tình nhân.
Hàn Kình nhất thời có hứng thú. Đi rất tốt! Là thời điểm Hàn tam anh ta đến nạy chân tường.
Lễ tình nhân ư? Là sở trường của anh ta, đến lúc đó anh ta lặng lẽ đến bên cạnh cô, cho cô một sự bất ngờ đầy lãng mạn, đảm bảo khiến cô quên đi kẻ bạc tình đã để cô rơi lệ.