Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 240

Sau khi cục diện chính trị Nam Bắc ổn định, Diêm Phong tiếp nhận vị trí của Đàm công Tạ công, trở thành một nhân tài quyền thế cao nhất tại Bắc Bình. Trong kỷ nguyên mới này, đã không có Đàm công Tạ công, cũng không có Cô Mang Bắc Bình, chỉ có thiết diện diêm vương lưu lại, trở thành tin nóng của đầu đề báo chí.

Nhưng mà khiến phần lớn phóng viên lớn nhỏ đau đầu chính là, vị thiết diện diêm vương này xử sự lạnh lùng, hoàn toàn không có thời gian trống hẹn phỏng vấn. Tổng bí thư của tòa thị chính lần lượt khuyên từng phóng viên trở về, trong mùa đông lạnh lẽo lại bận đến chảy mồ hôi nóng.

Tiễn đi phóng viên cuối cùng, bí thư thở phào nhẹ nhõm. Phỏng vấn khẳng định không hẹn, bởi vì người lãnh đạo của anh ta giờ phút này căn bản không ở trong nước.

***

Hôm nay là đêm bình an, Diêm Phong đến Luân Đôn.

Anh ta dựa theo địa chỉ trên mảnh giấy đi tới một mảnh sân nhỏ nằm ở ngoại thành. Giữa sân xây một căn nhà bốn tầng, cạnh ngôi nhà trồng một gốc cây già. Đó là cây tây phủ hải đường không nở hoa.

Anh ta thật không ngờ, nhà in Hàm Phong điều tra được địa chỉ J lại nằm ở nơi này —— đây là căn nhà trọ Thư Ngọc từng ở khi du học tại Luân Đôn.

Trang hoàng bên trong sân vẫn giống như năm đó anh ta đã nhìn thấy. Lúc này, bông tuyết bay đầy sân, trên nhánh cây tây phủ hải đường treo cái chuông nhỏ Noel. Trong căn nhà lộ ra ánh đèn vàng ấm áp, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cây thông nhỏ trong nhà cùng với bong bóng đủ màu và đồ chơi trẻ con nằm lẫn lộn.

Diêm Phong hà một hơi trong lòng bàn tay, càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Anh ta im lặng đứng một hồi, cuối cùng đi qua mảnh sân, gõ cửa căn nhà.

Bên trong cánh cửa nhanh chóng vang lên một giọng nữ, thoáng có tiếng dép đi nhanh từ xa tới gần. Nhịp tim anh ta không thể khống chế bắt đầu đập nhanh.

Cánh cửa mở ra, mang theo làn gió ấm áp. Diêm Phong nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nếu anh ta nhớ không nhầm, người phụ nữ này từng là bạn cùng phòng của Thư Ngọc, Jane.

“Anh là…” Jane hơi kinh ngạc, “Anh họ của Đàm?”

Diêm Phong hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Là tôi.” Năm đó anh ta nhận lời mời đến nhà làm khách, nghĩ tới Thư Ngọc dùng thân phận anh họ để tiện giới thiệu anh ta với bạn cùng phòng.

“Đàm có khỏe không?” Hai gò má Jane đỏ bừng, vẫn mang vẻ ngây thơ hồi con gái, “Mời anh vào, hoan nghênh!”

Diêm Phong nhìn cô gái tươi đẹp trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác chua chát khôn kể. Nhiều năm như vậy, anh ta luôn phiền não làm sao giúp Gia Tuệ thoát khỏi bể khổ nghiệp chướng, nhưng không có lần nào nghi ngờ Gia Tuệ hoàn toàn không phải J.

Hiện giờ, J chân chính đứng trước mặt anh ta, anh ta lại bối rối chẳng biết làm sao.

Lòng ngưỡng mộ ẩn sâu nhiều năm đã sớm lên men, biến thành tình cảm anh ta không biết. Đến khi một lòng nhiệt huyết và cảm xúc mạnh mẽ dâng lên trong khoảnh khắc nhìn thấy Jane lại dần dần nguội lạnh.

J quen thuộc trong ký ức của anh ta, so với J của Jane, anh ta lại hoàn toàn xa lạ.

Gia Tuệ làm hao hết sự dũng cảm nhiệt tình không còn thừa nhiều lắm đối với tình cảm của anh ta, thậm chí làm tổn thương tự tôn của anh ta. Anh ta bắt đầu do dự, chùn chân —— người khổng lồ oai phong ở giới chính trị, ở trước mặt tình yêu trong nháy mắt co rút thành một người nhỏ bé, tất cả những gì chuẩn bị sẵn trong đầu đều bay lên chín tầng mây.

“Diêm tiên sinh?” Jane chậm chạp không chờ được lời đáp lại của Diêm Phong, chỉ đành lên tiếng hỏi.

Giống như một trận sấm sét đánh trúng trái tim Diêm Phong, anh ta bỗng dưng cầm chặt nắm tay. Thâm tình gửi sai nhiều năm hiện giờ rốt cuộc có cơ hội trở về quỹ đạo, anh ta không thể bỏ qua cơ hội này nữa.

Đang lúc anh ta muốn mở lời nói với Jane đầu đuôi chuyện bức thư năm đó, bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến âm thanh mềm mại của đứa bé.

“Mama.” Cậu bé ăn mặc như chú gấu bông từ trong phòng chạy ra, ôm lấy đùi Jane.

Jane híp mắt nở nụ cười, một tay bồng đứa bé lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cậu bé.

“Con trai tôi, Jimmy.” Jane cười nói với Diêm Phong, sau đó quay đầu nói với cậu bé, “Cục cưng, đây là chú Diêm. Con chào đi.”

Cậu bé ôm cổ mẹ, giọng đầy mùi sữa nói: “Merry Christmas, uncle Yan.”

Diêm Phong ngơ ngác nhìn vẻ vui sướng và tự hào lóe lên trong mắt Jane, anh ta nỗ lực nuốt về lời muốn nói.

Người đàn ông tóc vàng cao lớn từ bên trong đi ra, tươi cười bồng lấy cậu bé trong lòng Jane, ôn hòa nhìn sang Diêm Phong.

“Chồng tôi.” Hai má Jane ửng đỏ, “Chúng tôi là bạn hợp tác cùng một phòng thí nghiệm. Nói mới nhớ, hồi Đàm đi học cũng quen biết chồng tôi. Tiếc là chúng tôi tổ chức hôn lễ tại Zurich, không thể báo tin cho cậu ấy để đến dự lễ.”

Diêm Phong gật đầu, cười nói: “Cô ấy cũng thường xuyên nhắc tới cô với tôi. Chúc mừng.”

Anh ta tưởng rằng mình sẽ đau lòng không chịu nổi, nhưng trái tim chỉ nhói đau một cái liền nhanh chóng tĩnh tâm. Thất vọng quá nhiều lần rồi, trái tim đã sớm tê dại. Hiện giờ anh ta chỉ hận lúc trước gần kề lại nhút nhát, chỉ yêu cầu nhà in Hàm Phong tìm địa chỉ kia.

Bỗng dưng anh ta không khỏi tự giễu —— có lẽ ông trời cũng hiểu được, thiết diện diêm vương không cần nhất chính là tình cảm.

Cái lạnh tê buốt gọi thần chí anh ta trở về. Khẩn trương tiêu tan, anh ta trở về quý ông lịch lãm lạnh nhạt kia. Đi theo Tạ Tri Viễn nhiều năm, anh ta đã sớm học được làm sao tươi cười thỏa đáng.

“Thư Ngọc rất thích món quà cô tặng, đây là quà đáp lễ.” Diêm Phong lấy ra túi quà tặng chuẩn bị từ trước, “Đêm bình an vui vẻ.”

Jane bất ngờ nhận lấy quà tặng: “Cám ơn.”

“Tôi còn có việc, đi trước.” Diêm Phong tươi cười gật đầu với hai vợ chồng, lúc này mới xoay người trở về trời tuyết.

Một mình anh ta đi ra sân, đi tới một ngã tư đường không có bóng người. Đây là ngày lễ gia đình đoàn tụ, ngay cả kẻ lang thang cũng không muốn lêu lổng ở đầu đường. Trên con đường vắng vẻ loáng thoáng truyền đến tiếng nhạc, trong nốt nhạc hân hoan giống như có thể ngửi được cây mộc hương được lò sưởi âm tường sưởi ấm.

Tuyết rơi rất nhiều, Diêm Phong hà ra hơi lạnh. Đêm bình an tại Luân Đôn năm nay hình như đặc biệt rét lạnh.

Anh ta tăng tốc bước chân, hướng về sân bay bị trận tuyết lớn bao trùm.

Tối nay lên đường về nước, có lẽ có thể tới kịp hôn lễ của Hạ Tử Trì và Khưu Bình Bình.



Tiểu kịch trường (cont.)

Tiểu Hồng giật mình nhìn thấy em gái một mình lần mò tìm được tới trường.

“Sao em lại tới đây?” Tiểu Hồng sợ tới mức bồng em gái lên, “Ba mẹ biết không?”

Tiểu Giác lắc đầu: “Yên tâm, ba mẹ còn chưa biết đâu.” Cô bé sẽ tuyệt đối không nói với ba mẹ, anh trai yêu sớm.

Tiểu Hồng không hiểu từ “yên tâm” này rốt cuộc có ý gì, nhưng cậu chẳng có lòng dạ nào quan tâm: “Anh đưa em về nhà.”

“Em không về!” Tiểu Giác ôm chặt cổ anh trai, “Anh thích con gái khác thì sẽ không cần em sao?”

Tiểu Hồng phát run: “Anh thích ai?”

Tiểu Giác lục lọi trong ba lô, lấy ra bằng chứng phạm tội đặt trước mặt Tiểu Hồng.

“7988 là ai? Tiểu nãi âm là ai?”

Tiểu Hồng lắng nghe em gái miệng còn hơi sữa nói ra hai cái tên này, bỗng dưng cảm thấy hơi huyền diệu.

Cậu ôm em gái ngồi trên ghế dài, từ trong cặp sách lấy ra một tờ báo cũ, trên đầu đề tờ báo là một tấm ảnh nhân vật mơ hồ: “Em xem, đây là số 7988, đao khách lợi hại nhất từng ở đao trường đánh cuộc tại Luân Đôn.”

“Anh muốn trở thành đao khách lợi hại giống như 7988.” Tiểu Hồng đầy hào hứng.

Tiểu Giác khụt khịt cái mũi: “Vậy tiểu nãi âm thì sao?”

Tiểu Hồng cười hì hì xoa mái tóc ngắn mềm mại của em gái: “Em nói đi? Trong nhà chúng ta ai nói chuyện giống như mèo con hả?” Tiểu Giác ngẩn ngơ.

“Tiểu nãi âm à, chờ anh trở nên lợi hại giống như 7988, có thể bảo vệ em, không cho bất cứ ai bắt nạt em hết.”

Tiểu Giác lại ngây người cả buổi, đột nhiên ôm lấy cổ Tiểu Hồng, hôn một cái trên mặt cậu.

“Đi, anh dẫn em về nhà.” Tiểu Hồng cõng em gái trên lưng.

Cậu bé cõng em gái giống như mèo con, mau chóng trở về.

Bỗng nhiên, cậu chậm bước chân. Suỵt, em gái trên lưng đang ngủ say.
Bình Luận (0)
Comment