Năm Tháng Trường Ninh

Chương 20

Sau khi đọc xong hai cuốn sách, ăn hai bữa cơm hộp, cuối cùng cũng có điện lại trước khi trời kịp tối.

Khoảnh khắc đèn sáng lên, hai người đều cảm giác lần nữa được tái sinh làm người.

Thẩm Trường Ninh đi tắm, Trương Hoàn chuẩn bị làm sạch tai cho Đại Ninh Ninh.

Chuyện làm sạch tai là một loại tra tấn với mèo, mà đối với con người cũng hệt như vậy.

Trương Hoàn vừa phải cẩn thận lấy dịch tai vừa đề phòng Đại Ninh Ninh giãy dụa cào trúng mình, dịch tai Đại Ninh Ninh hơi ướt, lấy xong còn phải dùng bông gòn làm sạch.

Cũng không biết có phải dạo gần đây mập lên hay không, lần này tự dưng giãy giụa rất mạnh, Trương Hoàn rất khó để giữ nó lại.

Thẩm Trường Ninh đi ra nhìn thấy, quay về phòng cầm một chiếc khăn tắm đưa cho anh, “Bọc nó lại thử xem?”

Trương Hoàn hoài nghi làm thử, sau đó ngạc nhiên phát hiện thật thần kỳ.

Bốn chân Đại Ninh Ninh bị khóa chặt trong khăn tắm, chỉ lộ ra cái đầu, uốn éo như sâu lông.

Trương Hoàn chưa từng thấy nó ngoan ngoãn như này, vừa làm sạch tai vừa nhịn không được mà bật cười.

Chỉ có Đại Ninh Ninh vẫn bối rối không hiểu gì.

Trước khi ngủ Trương Hoàn lên mạng tìm phòng cho thuê, đánh dấu vài chỗ chờ có thời gian đi xem thử.

Nhưng kế hoạch vĩnh viễn sẽ không bao giờ đuổi kịp biến hóa, sáng ngày hôm sau, Thẩm Trường Ninh mãi đến 10 rồi vẫn chưa dậy, Trương Hoàn mới đầu còn tưởng hắn ngủ quên, nhưng sắp 12 giờ rồi mà vẫn không thấy hắn ra khỏi phòng.

Gõ cửa cũng không ai đáp, Trương Hoàn trực tiếp vặn khóa đi vào, thấy Thẩm Trường Ninh nằm trên giường, môi tróc da, mặt đỏ bừng khác thường, sờ một cái, quả nhiên là phát sốt.

Trương Hoàn đỡ hắn dậy đút nước ấm, sau đó lại mặc quần áo cho hắn, Thẩm Trường Ninh không còn chút sức lực nào, chờ khi Trương Hoàn giúp hắn mặc xong đồ, áo sơ mi anh đã bị mồ hôi thấm ướt.

Mất mười mấy phút Trương Hoàn mới đỡ được Thẩm Trường Ninh nằm úp sấp lên lưng mình, anh không ngờ Thẩm Trường Ninh lại nặng như vậy, đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã vùi xuống sàn, anh kiên trì lê từng bước chân, cõng Thẩm Trường Ninh xuống bãi đỗ xe.

Thẩm Trường Ninh bị sốt đến mơ màng, chỉ biết rầm rì, “Tôi khó chịu.”

Trương Hoàn vừa gắng sức bước từng bước vừa cố nhẹ giọng an ủi hắn, nói, “Chịu khó một chút, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay.”

Sau đó, Thẩm Trường Ninh lại đổi thành, “Trương Hoàn, tôi khó chịu.”

Trương Hoàn nghe mà lồng ngực cũng phát đau, hận không thể bị sốt thay hắn.

Anh càng thêm ý thức được, chỉ cần người trên lưng không sao, chỉ cần hắn có thể không bệnh không tai an ổn qua một đời, thì bản thân anh thế nào cũng được.

Chờ đến khi Thẩm Trường Ninh nằm yên ổn trên giường bệnh, Trương Hoàn gần như không đứng thẳng nổi, anh chỉ có thể vịn vào tường miễn cưỡng đứng dậy.

Thật ra Thẩm Trường Ninh chỉ là bị cảm lạnh bình thường, bởi vì lâu lắm không sinh bệnh, hơn nữa khoảng thời gian trước quá mệt mỏi, cho nên bệnh mới có vẻ nặng như vậy.

Bác sĩ tiêm cho hắn một mũi, lại kê đơn thuốc, chờ hắn tỉnh táo lại, lại dặn dò một câu “Uống nhiều nước ấm ngủ nhiều chút’, sau đó cho bọn họ ra về.

Bệnh cảm không đủ để ở lại bệnh viện.

Trên đường trở về Thẩm Trường Ninh để Trương Hoàn dìu mình đi, chờ đến khi dìu hắn về nhà đặt xuống giường ngay ngắn, Trương Hoàn mới đi ra ngoài mua đồ ăn.

Mặc dù tuyết không rơi nữa nhưng tuyết đọng dưới đất vẫn còn rất dày, chờ anh mua được đồ ăn về đã là một tiếng đồng hồ sau.

Thẩm Trường Ninh bị bệnh thì hóa thành em bé to xác, lúc nãy một mình còn đỡ, vừa thấy Trương Hoàn về lại bắt đầu rên rỉ, “Trương Hoàn tôi khó chịu.”

Trương Hoàn đau lòng không thôi, chỉ biết liên tục an ủi, “Không sao không sao, rất nhanh sẽ khỏe thôi.”

Trương Hoàn nấu cháo gà với canh gừng, để hết lên bàn nhỏ vừa mới mua, Thẩm Trường Ninh ngồi ở trên giường chậm rãi ăn, mặt mày ủ ê, nói: “Không có mùi vị gì.”

Thật ra là có mùi vị, Trương Hoàn vừa mới thử, chỉ là Thẩm Trường Ninh bị cảm nên không nếm ra, anh chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ, “Bác sĩ nói ăn thanh đạm một chút thì sẽ nhanh khỏi.”

Thẩm Trường Ninh ấm ức lại bắt đầu ăn.

Một tiếng sau Trương Hoàn lại lấy canh gừng mình nấu đưa cho Thẩm Trường Ninh uống, uống xong chốc lát hắn lại thiếp đi, Trương Hoàn cứ cách một lúc lại lấy khăn ấm lau mồ hồi cho Thẩm Trường Ninh, để hắn được thoải mái mà ngủ.

Buổi tối trước khi đi  ngủ, Trương Hoàn nấu nước ấm đưa vào phòng Thẩm Trường Ninh để hắn ngâm chân.

Không biết có phải vì sinh bệnh nên yếu ớt hay không, Thẩm Trường Ninh nhìn dáng vẻ tất bật chăm sóc mình của Trương Hoàn, còn tốt hơn cả mẹ mình, hốc mắt nóng lên, hắn nói: “Trương Hoàn, cậu thật tốt.”

Trương Hoàn cong khóe miệng muốn cười, nhưng không hiểu sao làm cách nào cũng không cười nổi.

Thẩm Trường Ninh vốn khỏe mạnh, ba bốn ngày sau đã lại như trước, làm một người đàn ông mạnh mẽ.

Trương Hoàn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tranh thủ những buổi trưa ngày đi làm, Trương Hoàn đi xem phòng ở mà mình tìm trước đó, cuối cùng quyết định thuê một chỗ gần đơn vị nhưng cách xa chỗ ở hiện nay.

Ký hợp đồng, thanh toán tiền thuê, nhưng anh vẫn chậm chạp không chuyển đi.

Mấy lần anh muốn mở miệng nói với Thẩm Trường Ninh nhưng lại không thể dứt khoát thành tiếng, hôm nay nghĩ ngày mai lại nói, đến ngày mai lại nghĩ thôi cứ qua tuần này đã.

Cứ như vậy kéo dài đến tết nguyên đán.

Hôm nay lúc đang ăn cơm tối, Thẩm Trường Ninh nói: “Năm nay chúng ta lái xe về nhà đi, đồ nhiều quá, chạy xe cho tiện.”

Thẩm Trường Ninh trước đó hoàn toàn không tính về quê ăn tết, nếu có về thì anh ở chỗ nào đây.

Nhưng mà đề nghị này của Thẩm Trường Ninh lại khiến anh động lòng, từ đây lái xe đến nhà ít nhất cũng phải mười mấy tiếng, nói cách khác anh có thể chen chúc trong không gian nhỏ hẹp của xe ô tô với Thẩm Trường Ninh suốt nhiều giờ liền.

Đề nghị này thật sự quá mức hấp dẫn với Trương Hoàn.

Cho dù trong đầu anh đang có vô vàn âm thanh kêu gào, mười mấy tiếng đồng hồ thì sao chứ? Có thể thay đổi được cái gì đây? Nhưng anh vẫn không kìm lòng được mà vẫn mở miệng đồng ý, “Được.”

Cuối cùng anh chỉ đành cam chịu mà thuyết phục bản thân, thôi thì coi như là món quà chia tay.

Hành trình mười mấy giờ đi đường hai người chia nhau lái, Trương Hoàn tham luyến hô hấp của Thẩm Trường Ninh trong không khí, mặc dù cũng chẳng có mùi gì rõ ràng.

Có những lúc anh thật sự muốn bây giờ là tận thế thì thật tốt, để anh với Thẩm Trường Ninh được chôn vùi cùng nhau.

Nhưng đó cũng chỉ là muốn mà thôi.

Thẩm Trường Ninh chở Trương Hoàn về đến cửa tiểu khu mới đi, hắn còn đặc biệt suy xét về tình huống gia đình Trương Hoàn, chuẩn bị hai phần quà riêng biệt.

Trương Hoàn đi vào trong tiểu khu, tính toán Thẩm Trường Ninh đã lái xe đi rồi mới quay ra, căn nhà kia trước đó anh đã bán đi, cũng không muốn đến nhà của ba hay mẹ ở, cho nên anh đặt khách sạn trước, bây giờ xách bao lớn bao nhỏ đến khách sạn.

Trương Hoàn ru rú trong khách sạn liên tiếp 5 ngày, ban ngày đọc sách mình mang theo, buổi tối 9 giờ thì lên giường, cũng mặc kệ có ngủ được hay không.

Thành phố này vốn nhỏ, anh lại không có hứng thú bắt chuyện với ai.

Đêm 30, 8 giờ tối Thẩm Trường Ninh gọi điện thoại cho anh, chúc năm mới vui vẻ, còn khó hiểu mà hỏi, “Sao chỗ cậu yên ắng vậy?”

Trương Hoàn nhất thời nghẹn lời, ngập ngừng một chút mới đáp: “Tôi đang ở trong phòng, bên ngoài ồn quá.”

Thẩm Trường Ninh bật cười, hắn tự nhận mình hiểu tính Trương Hoàn, nói một câu, “Cậu thật là…” rồi không nghĩ thêm nữa mà mời Trương Hoàn mồng hai đến nhà mình chơi.

Trương Hoàn đứng ở trước cửa sổ khách sạn, nhìn thành phố nơi mình sinh ra và sống mười mấy năm, tay phải cuộn thành nắm đấm, đầu ngón tay như muốn khảm vào trong da thịt, cuối cùng mới đè lại xúc động muốn đồng ý.

“Không được, mẹ tôi muốn dẫn tôi đi thăm họ hàng.”

“Được, vậy để lần sau đi, mùng sáu tôi đến đón cậu.”

Cúp máy một lúc lâu Trương Hoàn vẫn không nhúc nhích, anh nhớ đến năm ngoái, rõ ràng đã quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng những ngày tháng qua chính anh đã đảo lộn hết mọi thứ.

Mồng sáu hai người lái xe về, về đến nhà Trương Hoàn bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, anh có hai cái vali từ khi đến đây vẫn chưa từng mở ra, có lẽ vì trong tiềm thức anh luôn biết, mình sẽ không thể ở lại chỗ này lâu được.

Nhưng vận mệnh là thứ chó chết, cứ thích gây chuyện không biết mệt.

Lúc Trương Hoàn đang dọn sách đột nhiên có muốn cuốn bị rớt xuống phía sau tủ, khoảng cách chật hẹp không thể với tay lấy mà cần phải dịch tủ ra, anh không thể làm một mình được, đành phải nhờ Thẩm Trường Ninh giúp đỡ.

Mọi chuyện xảy ra một cách bất ngờ.

Theo lý thuyết hai người dời tủ sách rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại bị trượt tay tủ sách nghiêng sang làm đổ bàn.

Cái ngăn kéo kia anh vẫn luôn khóa chặt, nhưng ngày đó lấy đồ nên quên không khóa lại.

Lúc nâng bàn lên, mấy thứ trong ngăn kéo đều bị rớt hết ra ngoài, nằm rải rác trên sàn nhà.

Mặt Trương Hoàn lập tức tái đi, lỗ tai ong ong không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Thẩm Trường Ninh ngồi xổm xuống dọn giúp anh, đột nhiên nhìn thấy một tấm thẻ quen thuộc, buột miệng thốt ra: “A? Này không phải là thẻ cấp ba của…”

Nhưng lời tiếp theo bị giữ lại trong miệng.
Bình Luận (0)
Comment