Nam Thành Có Mưa

Chương 15

Mốc dịch

Cầu thang trải tấm thảm thêu hoa màu đỏ sậm, giẫm chân lên không hề phát ra tiếng động, từng bậc kéo dài lên phía trên, nơi đèn đuốc sáng trưng ở đầu kia loáng thoáng vọng ra tiếng cười nói.

Sau lưng có người gọi, Tống Uyển dừng chân quay người lại, Tống Giới sải bước lớn vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô vồn vã hỏi: “Chị, mấy bữa nay chị chạy đâu thế?”

“Mày quan tâm làm chi?”

Tống Giới liếc mắt về phía phòng riêng ở đầu bên kia, đè thấp giọng xuống: “Em nghe nói chị về liền lập tức qua đây tìm chị. Có phải chị cãi nhau với Đường Kiển Khiêm không? Dạo này ông ta cặp kè với cô bồ khác, bây giờ chị đừng lên đó chuốc bực vào người.”

Tống Uyển cười khẩy, “Sợ chị tự chuốc bực vào người, hay sợ chị làm Đường Kiển Khiêm mất hứng?”

“Chị,” Tống Giới đè bả vai cô lại định dẫn cô xuống, “Nghe lời em đi. Gần đây mấy đối tác làm ăn ở phòng làm việc của em đều sắp bỏ cả rồi, em cũng nghe tin đồn nói Đường Kiển Khiêm đang tìm niềm vui khác. Bây giờ chị đừng làm mình làm mẩy với người ta nữa, trước tiên tỏ ra hối lỗi đã.”

Tống Uyển rút phắt cánh tay mình ra: “Đồ hèn! Mày còn có mặt mũi chê chị xấu xí hả?”

Tống Giới ngượng ngùng lúng túng: “Nói cho cùng bây giờ em vẫn có thể kiếm được mấy đồng tiền, trừ chi tiêu hàng ngày cũng dành dụm được một ít cho sau này. Sớm hay muộn gì chị cũng rời khỏi Đường Kiển Khiêm, chẳng lẽ sau này ba người chúng ta hít gió tây bắc mà sống sao? Chị hiếm khi lấy tiền từ Đường Kiển Khiêm, nhưng chưa chắc ông ta đã cảm động phẩm chất cao thượng của chị.”

“Chị,” Tống Giới bước đến gần hơn, “Dù sao cũng đã thế này rồi, nhún nhường một chút sẽ đỡ khổ hơn, nếu muốn bay cũng phải chờ cánh cứng cáp đã. Đường Kiển Khiêm chỉ thích thế, nếu không em chỉ mong sao được làm cá trên thớt thay chị.”

“Mày nói linh tinh gì thế,” Tống Uyển tức đến nổ phổi, “Bây giờ chị phải lên trên đó, hoặc mày đi cùng chị, hoặc mày xéo đi cho khuất mắt.” Nói xong cô quay người đi thẳng lên trên.

Tống Uyển vò đầu lưỡng lự trong giây lát, cuối cùng vẫn đi theo.

Cuộc chơi của Đường Kiển Khiêm chưa bao giờ thiếu những nhân vật nổi tiếng, hôm nay nơi này không cho phép người ngoài tham gia, chỉ những người ông ta quen mới được vào... đây là sàn đấu võ tư nhân, khán đài cao cao vây xung quanh võ đài, nơi cao nhất là phòng riêng bằng kính, tầm mắt được mở rộng tối đa.

Trên võ đài có hai võ sĩ không mặc bất cứ đồ bảo hộ nào, đánh thật máu thật, trận đấu đang đến hồi gay cấn, những người nổi tiếng ngồi trên khán đài vây xung quanh hò hét chói tai, đẩy bầu không khí cuồng nhiệt đến tột cùng.

Bàn cược được mở, khí thế sôi nổi ồn ào, mỗi lần vung tiền là con số khổng lồ. Ứng cử viên hôm nay là võ sĩ mà Đường Kiển Khiêm tốn cả đống tiền của công sức để đào tạo, không ai biết tên tuổi của y, đều gọi y là A Tuyền. Tỉ lệ đặt cược giữa đối thủ và A Tuyến vô cùng ngạc nhiên, là 30:1. Chỉ đêm nay, số tiền ở nơi này đã tới hàng triệu, thậm chí lên tới hàng trăm triệu.

Người có địa vị như Đường Kiển Khiêm không cần thiết phải kiếm sống bằng cái nghề phi pháp này, đây chỉ là sở thích của ông ta... như những vị vua thích thoắt ẩn thoắt hiện trong đấu trường La Mã cổ đại, nhìn những người đàn ông cường tráng cúi đầu khuất phục trước tiền tài và quyền lực, cảm thấy khoái trá khát máu khi nắm trong tay số mệnh người khác.

Tống Uyển và Tống Giới lặng lẽ vào phòng riêng, không quấy rầy đến ai.

Ở bên dưới, A Tuyền không thể cục cựa được bỗng nhiên vùng lên lần nữa, vung một nắm đấm lên tấn công đối thủ, trong tiếng hét chói tai, y ngồi lên ngực đối thủ, giáng từng nắm đấm vào đầu anh ta.

Trọng tài cũng không can thiệp, chỉ có một vài nhân viên chuyên nghiệp đang chờ lúc thích hợp thì đưa tay ngăn lại, đảm bảo không xảy ra án mạng. Người trên khán đài đều đã kí hợp đồng, chỉ cần A Tuyền tấn công liên tục hơn mười phút thì có thể lấy được món tiền khổng lồ, thời gian càng lâu tiền càng nhiều, con số không giới hạn; nếu đánh bại được A Tuyền, Đường Kiển Khiêm sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu nào chỉ cần trong khả năng của mình. Quy định này từ lúc đặt ra cho tới nay, chưa ai hạ gục được A Tuyền, mà chỉ có vô số người bị khiêng ra ngoài.

Hòa cùng với tiếng hò reo của đám đông, Tống Uyển cũng phụ họa theo. Người trong phòng riêng đều quen với khung cảnh này, không giống những người trên khán đài bên ngoài, họ đều thưởng thức rượu ngon nói chuyện nghe nhạc cổ điển, không khác gì tham gia một bữa tiệc rượu bình thường.

Trong bầu không khí yên tĩnh nhường ấy, tiếng cổ vũ của Tống Uyển trở nên vô cùng khác biệt.

Mọi người lập tức đưa mắt sang nhìn... hai chị em đang đứng tựa vào tường kính. Cậu em mặc vest đứng thẳng tắp khí chất phóng khoáng, cô chị mặc chiếc váy đỏ hở lưng, bên dưới chất liệu vải tơ tằm là đường cong uyển chuyển, mái tóc đen nhánh xõa trên lưng, trang điểm ăn mặc theo lối phục cổ.

Ánh mắt Đường Kiển Khiêm hơi trầm xuống, ông ta hơi khựng lại, rồi chống cây ba toong chầm chậm đi về phía họ.

Tống Uyển ngoảnh đầu sang, trong mắt phản chiếu ánh đèn lấp lánh, cười như không cười.

Đi đến trước mặt cô, Đường Kiển Khiêm đưa tay ra ôm lấy eo cô, siết thật chặt, quay người lại cười nói: “A Uyển không hiểu lễ nghĩa, làm mọi người mất hứng rồi.”

Lại có người đùa giỡn a dua nịnh hót. Đường Kiển Khiêm cúi đầu ghé sát tai cô thì thầm, “Về cũng không nói một tiếng, tôi bảo người đến đón em.”

“Ông bận trăm công ngàn việc, không cần phải phiền thế.”

Đường Kiển Khiêm nhìn cô rất lâu bằng ánh mắt sâu xa phức tạp, cuối cùng chỉ cười đáp: “Sau này phải nghe lời đấy.”

Bạn gái đến, Đường Kiển Khiêm sai người đến, đích thân ông ta đưa Tống Uyển về đường Phù Dung.

Trận đấu tối nay kết thúc, A Tuyền giữ vững được thành tích bất bại của mình, còn đối thủ được thưởng ba mươi triệu tệ, lúc khiêng ra ngoài vẫn còn nôn ra máu.

Màn đêm ở Nam Thành sạch sẽ đến vô tội, dường như hoàn toàn không biết đến tất cả máu tanh và tội ác.

Tống Uyển ngồi ghế sau xe ô tô, đôi mắt nhắm nghiền, đèn đường xuyên qua mí mắt để lại chùm sáng trên con ngươi, từng tia sáng nhanh chóng vụt qua.

Căn nhà được quét dọn sạch sẽ, bà vú kiêu ngạo trước kia tiếp tục đi tới phục vụ như người không có việc gì làm.

Tắm rửa xong thì Tống Uyển thay đồ ngủ, ngồi trước gương trang điểm xoa sữa dưỡng thể.

Bóng người trong gương lay động, Đường Uyển ngước mắt lên, không quay người lại. Đường Kiển Khiêm đến gần đứng cạnh cô. Chân ông ta bất tiện, bước đi rất chậm, nhưng không một ai dám tỏ bất cứ thái độ mất kiên nhẫn nào.

“A Uyển,” Đường Kiển Khiêm giơ tay vuốt ve mái tóc xõa trên vai cô, động tác rất đỗi dịu dàng, “Tôi không nỡ phạt em, nhưng lại sợ em không nhớ. Em vẫn còn nhỏ, làm việc rất dễ mất bình tĩnh, nếu ở nhà có gì làm em phật lòng, cũng chưa đến nỗi em làm việc mà không cần nhìn trước ngó sau như thế.”

“Không!” Tống Uyển đứng phắt dậy, cánh tay vô tình gạt cái chai chưa đóng nắp xuống đất, chai thủy tinh lăn lông lốc trên sàn gỗ.

Tống Uyển tiến tới một bước nắm chặt cánh tay Đường Kiển Khiêm, “Đường... chú Đường, ngoài việc này ra, việc gì tôi cũng đồng ý với ông.”

“Lần trước tôi đã nói rồi, chỉ cần sinh con xong tôi sẽ lấy em, tôi không sợ người ta chê cười, tôi đường đường chính chính lấy em. Nhưng A Uyển à, em đã làm gì vậy? Em không hỏi ý kiến của tôi, tự mình...” Đường Kiển Khiêm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đáy mắt vẫn ẩn chứa tức giận, “Đừng ỷ vào việc tôi chiều em mà muốn làm gì thì làm. Tôi đã cho em cơ hội, lần này không thể chiều theo ý em nữa.”

“Nhưng ông mới là người nuốt lời trước, ông đã đồng ý tuyệt đối không ép tôi sinh con cho ông... nhiều phụ nữ thế, ai cũng được mà... chú Đường, tôi xin ông...” Giọng van nài của cô như chưa từng hèn mọn nhường ấy.

Đường Kiển Khiêm không hề nhúc nhích, ánh mắt ông ta nhìn Tống Uyển có cả thương hại, như đang nhìn đứa bé ngốc nghếch bất trị, “A Uyển, tại sao em cảm thấy bây giờ mình vẫn còn tư cách ra điều kiện với tôi?” Ông ta thở dài, “Sau này em muốn đi đâu, trước tiên phải có sự đồng ý của tôi. Bây giờ muốn tuyển một người hợp ý mình khó lắm, thêm nhiều tiền cũng chẳng ăn thua, mất rất nhiều thời gian mới tuyển được... ngày mai lái xe mới sẽ đến, em phải phối hợp với công việc của anh ta.”

Sống lưng Tống Uyển cứng đờ, trong phút chốc cổ họng nghẹn cứng lại, không thể nào thốt được một chữ.

Đêm nay dài đằng đẵng, như cô vừa đi lại con đường trong tám năm qua, bên kia đoạn đường là thời gian trôi nhanh như thoi đưa qua con phố Thanh Thủy, còn bên này...

Bên này chỉ có tối tăm không nhìn thấy điểm cuối.
Bình Luận (0)
Comment