Nam Thê Xung Hỉ Biết Sinh Con

Chương 3

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Lâm Tử Mặc nằm ở trên giường êm ngủ cả đêm, nét mặt toả sáng, so sánh thì giường này thoải mái hơn ván giường cứng rất nhiều, hơn nữa còn có băng lạnh, không chảy mồ hôi, đầu xuân ngủ vừa thích, còn thoải mái so với đệm Simmons y mua ở hiện đại.

Xem ra Diệp phủ này quả thực rất có tiền đấy, một khách nhân như y cũng có thể ngủ trên cái giường tốt như vậy. Lâm Tử Mặc cảm thán, nhưng không biết dưới chăn và đệm này do Diệp Nhiên Tiêu cố ý sai Diệp Hoa đưa băng tới trải lên.

Diệp Hoa vừa nghe Diệp Nhiên Tiêu ra lệnh như vậy, biết hắn đã có ý với Lâm Tử Mặc. Chẳng qua nếu để ý, tại sao còn muốn đi điều tra y, điểm này Diệp Hoa nghĩ mãi không thông.

Lâm Tử Mặc mới vừa tỉnh không lâu, Diệp Nhiên Tiêu đã được Diệp Hoa đẩy tới gõ cửa: "Tử Mặc, dậy chưa?"

"Dậy rồi!" Lâm Tử Mặc mở cửa ra, cái đầu tiên nhìn thấy không phải là Diệp Nhiên Tiêu, mà là thức ăn trong tay Diệp Hoa.

Trong lòng Diệp Nhiên Tiêu thầm than, bản thân còn không hấp dẫn bằng điểm tâm.

Sau khi Lâm Tử Mặc ăn uống no đủ, Diệp Nhiên Tiêu cũng yên tâm, nói: "Ta đi chuẩn bị chuyện sính lễ, ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ ta trở về."

Lâm Tử Mặc đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Tử Mặc ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài ngẩn người, đột nhiên hai con chim mập mạp bay tới.

Thân thể hai con chim tròn vo quả thật buồn cười, Lâm Tử Mặc không khỏi nhìn vào trên thân hai con chim.

Là hai con chim tương tư mỏ đỏ, lông chim diễm lệ, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Lâm Tử Mặc cảm thán, đã thấy chim mập, nhưng chưa từng thấy qua con nào mập như vậy, vốn cổ đã ngắn, ngay cả cổ của hai con hàng mập này cũng không nhìn thấy luôn rồi.

Hai con chim mập bay trên nhánh cây cách đó không xa, cũng chú ý tới Lâm Tử Mặc, loài chim rất bát quái, nhất thời hai con chim bắt đầu líu ríu nói.

"Này Béo, thằng ngốc phía dưới kia đang nhìn chúng ta đấy?"

"À, hắn á hả, tiểu tức phụ Diệp gia."

Tiểu tức phụ? Lâm Tử Mặc nghe rất rõ ràng lời nói của hai con chim, vẻ mặt hắc tuyến.

"Ngươi biết hắn hả?"

"Không hẳn, ta là ai chứ?! Ta là con chim tương tư có kiến thức nhất và có duyên nhất trong thành Trường An đấy! Có gì mà ta không biết!" Con chim được gọi là Béo kia chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo.

Một con chim tương tư khác có hình thể hơi nhỏ hơn tên là Nhị Béo, thân thể mập mạp như hiểu rõ, vẻ mặt sùng bái nhìn Béo.

"Béo, ngươi thật là lợi hại đấy!"

"Ta nghe chim khác nói, nam nhân ngồi xe lăn kia sẽ cưới hắn ngay lập tức đấy."

"Hắn trông quá khô gầy, nếu là ta thì ta nhất định không muốn cưới." Nhị Béo ghét bỏ nói, đôi mắt nhỏ miệt thị nhìn Lâm Tử Mặc.

Ta khinh?! Khô gầy! Mẹ nó ta đây gọi vóc người đẹp! Nếu béo phì như hai ngươi thì mới đáng vỗ tay tán thưởng à?!

Lâm Tử Mặc yên lặng nuốt một hớp máu xuống, tiếp tục nghe, xem hai con chim mập này còn có thể nói gì.

"Chẳng qua vào đây hắn cũng rất thảm rồi, dù sao gia chủ nhà này trông có vẻ không giống người tốt."

"Nói qua nói lại mà đã đói bụng rồi, này Béo, ta muốn ăn thóc rồi." Nhị béo run cánh, lại bắt đầu thèm ăn rồi.

Béo im lặng nhìn Nhị Béo, đột nhiên cảm giác mình cũng đói bụng rồi, vì vậy nói: "Chúng ta đến phòng bếp trộm một chút thức ăn đi."

"Ha, hai vị đại huynh đệ, muốn ăn gạo ngon mỹ vị à?" Lâm Tử Mặc cất giọng gọi, bắt đầu đáp lời Béo và Nhị Béo.

Ban đầu Béo và Nhị Béo không phản ứng kịp, nghĩ rằng Lâm Tử Mặc đang nói chuyện với người khác, nhìn quanh khắp nơi.

Lâm Tử Mặc nói tiếp: "Đừng nhìn nữa, nói hai tên các ngươi đấy."

Béo và Nhị Béo hai mặt nhìn nhau, rất không thể tưởng tượng nổi, vẫn là Béo chững chạc hơn, hỏi Lâm Tử Mặc: "Ngươi có thể hiểu được tiếng chúng ta sao?"

"Không sai, ta có thể hiểu được."

Lần đầu tiên Béo và Nhị Béo có thể gặp được con người nghe hiểu tiếng bọn chúng, cũng tò mò bay lại gần nhìn, đậu trên cửa sổ, cố gắng ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Mặc.

Béo bay một vòng quanh Lâm Tử Mặc, muốn cẩn thận quan sát người này xem có phải là chim thành tinh hay không, nếu không sao có thể hiểu được tiếng của nó.

Nhị Béo nhảy lên đầu Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc chụp một cái, Nhị Béo sử xụng Lăng ba vi bộ, thành công thoát khỏi ma trảo của Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc thấy hai con chim đáng yêu, xòe bàn tay ra, hai chim hiểu ý, một trước một sau đậu lên.

Nhưng tay Lâm Tử Mặc chỉ có thể chứa được một con chim, dù sao hai con chim này mập như vậy.

Hai chim bắt đầu xù lông, muốn đẩy con kia xuống, Lâm Tử Mặc tách hai con chim ra, dùng ngón tay sờ đầu chúng.

Béo và Nhị Béo nhẹ mổ vào mu bàn tay Lâm Tử Mặc, đòi hỏi ngắn gọn: "Con người, mới vừa rồi ngươi đã sờ chúng ta, nên thưởng cho chúng ta chứ."

"Muốn gì?"

"Gạo! Gạo mới!" Béo và Nhị Béo cùng kêu lên.

Hai con hàng tham ăn, trong lòng Lâm Tử Mặc phun tào, nhưng vì mục đích của mình, không thể không thỏa hiệp: "Ở đây chờ ta, ta đi lấy cho các ngươi."

"Oa! Thật tốt quá!"

Lâm Tử Mặc đến phòng bếp trộm mấy nhúm gạo lớn vẩy vào cửa sổ, Béo và Nhị Béo ăn vô cùng vui sướng, vừa ăn vừa vểnh mông lên lắc lắc, đắc ý không chịu được.

Lâm Tử Mặc nhân cơ hội nói: "Sau này vẫn muốn ăn gạo nữa chứ?"

"Muốn!"

"Chúng ta làm giao dịch đi, các ngươi nói cho ta mọi thông tin có liên quan tới Diệp phủ, mỗi ngày ta sẽ cho các ngươi ăn gạo được không?"

Béo suy tư một chút, Nhị Béo giơ vuốt đá Béo: "Đồng ý, đồng ý đi chứ!"

"Ta đồng ý, nhưng ngươi phải nhớ kỹ gạo của chúng ta."

"Đương nhiên sẽ nhớ." Lâm Tử Mặc cười híp mắt, vô cùng phúc hắc.

Sau khi Diệp Nhiên Tiêu trở về, thấy Lâm Tử Mặc đang chơi rất vui vẻ với hai con chim mập, chẳng những hai con chim không sợ Lâm Tử Mặc, còn thân mật cọ vào tay y.

"Mua nhiều thức ăn cho chim, ngũ cốc linh tinh gì đó đưa tới." Diệp Nhiên Tiêu thản nhiên nói.

Diệp Hoa đã thấy nhưng không thể nói gì, đồng ý.

"Tử Mặc." Diệp Nhiên Tiêu gọi: "Ngươi đang nuôi chim sao?"

Lâm Tử Mặc quay đầu cười: "Đúng vậy, hai con chim mập mạp này thật đáng yêu."

Béo và Nhị Béo rối rít mổ ngón tay Lâm Tử Mặc, nói ai mập thế hả? Nói ai mập hử?

Sau khi Béo và Nhị Béo ăn xong thì bay đi, Lâm Tử Mặc cũng biết hôm nay không hỏi được gì, chuẩn bị ngày mai tiếp tục.

"Diệp Nhiên Tiêu, khi nào hai ta thành thân? Ta có cần chuẩn bị gì không?" Lâm Tử Mặc tò mò, mặc dù y chẳng có gì.

Diệp Nhiên Tiêu nghe vậy cười thành tiếng: "Ngươi gả cho ta vốn đã chịu nhiều tủi thân, ngươi không cần chuẩn bị bất kỳ thứ gì."

"Không tủi không tủi!" Lâm Tử Mặc xấu hổ, thế mà còn tủi thân gì, gả tới đây ăn xong rồi uống mà còn tủi thân cái nỗi gì.

Diệp Nhiên Tiêu cười không nói: "Về phần ngày thành thân, đã sắp xếp xong xuôi, năm ngày sau ta sẽ thú ngươi vào cửa. Thời gian hơi vội, nhưng ta nhất định sẽ làm xong hết mọi chuyện."

Lâm Tử Mặc vừa nghe vậy, hôn lễ này còn phải làm lớn tới đâu vậy? Vội vàng nói: "Giản lược là được."

Diệp Nhiên Tiêu gật đầu: "Lần này sẽ giản lược, thiệt thòi cho ngươi, lần sau..."

Giọng Diệp Nhiên Tiêu càng ngày càng nhỏ, Lâm Tử Mặc không nghe thấy cụm từ lần sau, nếu không còn có thể sớm đoán ra được một âm mưu phúc hắc.

Mấy ngày nay Diệp Nhiên Tiêu bề bộn nhiều việc, cho dù Diệp Nhiên Tiêu không được sủng ái, Diệp Minh vì mặt mũi của mình, cũng sẽ không làm hôn lễ qua loa, chẳng qua sẽ không cho nhiều hơn nữa, muốn phong quang là không thể nào.

Đương nhiên Diệp Nhiên Tiêu không yên lòng để đại phu nhân làm việc, mọi việc tự thân vận động, bận tối mày tối mặt.

Trong lúc đó, có hai người tới đo áo cho Lâm Tử Mặc rồi đi về.

Lâm Tử Mặc biết để làm giá y cho mình, hơi bối rối một chút, nhưng ngàn vạn lần đừng là loại y phục gì kỳ quặc, dù sao y cũng là người đã trưởng thành rồi.

Ngoài ra Lâm Tử Mặc chẳng còn chuyện gì, ngày ngày ở trong phòng ngủ ăn rồi chọc chim.

Mỗi ngày Béo và Nhị Béo đều tìm đến Lâm Tử Mặc tán gẫu, không chỉ vì thóc gạo, hai con chim mập rất thích Lâm Tử Mặc, chủ yếu là để tranh thủ tình cảm.

Lâm Tử Mặc lấy hai con chim bằng gỗ Diệp Nhiên Tiêu đã mua cho y đặt bên cạnh bọn chúng, Lâm Tử Mặc cười ha ha, quả nhiên không chỉ là hình thể, cả vóc dáng cũng giống như đúc.

"Con người, đây là vật gì! Dáng vóc y hết bọn này!" Nhị Béo không biết, hỏi.

Béo đạp Nhị Béo một đạp: "Cái này được làm từ gỗ, để cho tiểu hài tử chơi!"

"Tiểu hài tử? Con người như ngươi đã lớn rồi mà còn chơi!" Nhị Béo lại khinh bỉ Lâm Tử Mặc: "Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!"

Lâm Tử Mặc ‘ba’ một tiếng búng vào trán Nhị Béo: "Nói chuyện khách khí một chút, ta là áo cơm cha mẹ của các ngươi!"

Nhị Béo đánh không lại Lâm Tử Mặc, chỉ có thể khi dễ này hai con chim gỗ, vừa mổ vừa đạp, Béo cũng cảm thấy hai con chim này quá xấu, làm tổn hại hình tượng của nó, cũng bay lên giúp Nhị Béo đánh.

Diệp Hoa rất nhanh đã mua thức ăn cho chim và gạo đến, đưa vào phòng Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc nhìn nhiều đồ như vậy, cũng biết do Diệp Nhiên Tiêu sai bảo. Rất cảm động, không ngờ Diệp Nhiên Tiêu có lòng như vậy.

Lâm Tử Mặc từ Béo và Nhị Béo biết không ít về Diệp gia, về Diệp Nhiên Tiêu.

Mẫu thân Tiêu Mẫn của Diệp Nhiên Tiêu trước kia là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, người theo đuổi đạp đổ cả cửa. Lúc năm 18, Tiêu Mẫn gặp được Diệp Minh đang nghị sự ở Giang Nam.

Hai người rất nhanh rơi vào bể tình, Tiêu Mẫn đến Diệp gia, khi đó Diệp gia còn chưa có tiền như bây giờ.

Một năm sau, Diệp Nhiên Tiêu ra đời. Lúc Tiêu Mẫn mang thai, Diệp Minh cưới Nhị phu nhân và Tam phu nhân.

Tiêu Mẫn vẫn nghĩ trong lòng Diệp Minh chỉ có một mình bà, nhưng không ngờ lúc bà mang thai đã không chịu được rồi.

Lúc Diệp Nhiên Tiêu được vài tháng, Tiêu Mẫn vẫn buồn bực không vui, đến cuối cùng hương tiêu ngọc nát.

Sau khi Tiêu Mẫn chết không bao lâu, Diệp Minh đã cưới chính thất khác, cũng chính là đại phu nhân bây giờ, mẫu thân của Diệp Lâm.

Diệp Nhiên Tiêu vẫn do tỳ nữ của Tiêu Mẫn nuôi, lúc sáu tuổi, Diệp Nhiên Tiêu ăn trúng đồ độc, khiến hai chân không thể đi lại, hoàn toàn bị phế.

Diệp Minh vốn cũng không thích đứa con trai trầm mặc ít nói này, hơn nữa đại phu nhân thổi gió bên gối, Diệp Minh sai người đưa Diệp Nhiên Tiêu đến Tự miếu trong núi, giải thích là để hắn ở đó tĩnh dưỡng, nhưng thật ra là hoàn toàn vứt bỏ.

Vốn nghĩ Diệp Nhiên Tiêu rất nhanh sẽ chết, không ngờ mặc dù chân Diệp Nhiên Tiêu vẫn không tốt lên, nhưng vẫn an toàn sống mười lăm năm.

Lâm Tử Mặc vừa nghe ăn nhầm đồ độc đã muốn chửi má nó, nhầm gì mà có thể khiến Diệp Nhiên Tiêu bị tàn phế, rõ ràng có người cố ý hãm hại!

Hơn nữa người này nhất định là phu nhân của một trong ba phòng, Diệp Nhiên Tiêu là trưởng tử, nhất định là cái đinh trong mắt các nàng.

Quả thật độc nhất là lòng dạ đàn bà, Lâm Tử Mặc hận đến nghiến răng, vì tư lợi của bản thân, mà biến một người sống sờ sờ thành kẻ chân bị tàn phế.

Lâm Tử Mặc vốn nghĩ Diệp Nhiên Tiêu sinh ra đã bị thế, không ngờ còn có chuyện như vậy à.

Béo và Nhị Béo cũng không thích người của Diệp gia, bởi vì có một lần có một con chim đến phòng bếp trộm ăn, bị đánh đến chết.

Lâm Tử Mặc vừa nghe càng tức giận hơn: "Sau này muốn ăn tới tìm ta!" Dù sao chỗ ta có một bó lớn thóc gạo mà Diệp Nhiên Tiêu đưa tới!

Béo và Nhị Béo gật đầu liên tục: "Chúng ta có thể dẫn bằng hữu tới đây không? Tất cả bọn nó đều là chim tốt! Ta bảo đảm!"

"Dĩ nhiên có thể." Lâm Tử Mặc sờ đầu của Béo và Nhị Béo.

Diệp Minh cố ý nhân lúc Diệp Nhiên Tiêu không có ở đây, đi tìm Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc thấy lão đầu tử này tới, có chút căng thẳng, ai biết đời trước tấm thân thể này có giao dịch bẩn thỉu gì đó với lão ta không chứ.

"Sao ông lại tới đây?" Lâm Tử Mặc cười khan hai tiếng.

Diệp Minh đưa mắt nhìn vào phòng, xác nhận không có ai: "Đi vào rồi nói."

Lâm Tử Mặc nháy mắt với Béo và Nhị Béo, ý là nếu lão đầu tử này làm chuyện gì đó với ta, không cần do dự, dùng sức mổ vào mặt lão!

Béo và Nhị Béo lại hiểu nhầm, cho rằng ở đây quấy rầy Lâm Tử Mặc, vỗ cánh bay đi mất.

Lâm Tử Mặc: "..."

Khốn các ngươi bay đi hết!!! Ăn thóc gạo của ta lại còn vong ân phụ nghĩa như vậy!

Diệp Minh vờ như không nhìn ra Lâm Tử Mặc không tình nguyện, chen đi vào, tìm chỗ ngồi xuống, nhìn bốn phía, nhẹ nhàng nói: "Xem ra Diệp Nhiên Tiêu đối với ngươi rất tốt."

Điểm này Lâm Tử Mặc dĩ nhiên không phủ nhận, những ngày qua mặc dù Diệp Nhiên Tiêu bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều đến chỗ y ăn cơm, lúc buổi chiều còn có thể mang đến cho y một chút điểm tâm, còn luôn mua một ít đồ chơi mặc dù không bao nhiêu tiền nhưng chơi rất vui cho Lâm Tử Mặc.

Hai con chim nhỏ Béo và Nhị Béo phiên bản gỗ này, chính là do Diệp Nhiên Tiêu thấy y thích, cố ý sai người làm ra.

Mấy ngày nay đồ đạc hơi nhiều, nhưng Lâm Tử Mặc không nỡ ném đi, vì vậy cũng bày ra bàn, treo trên tường, cả gian phòng sống động hơn rất nhiều.

Lâm Tử Mặc gật đầu, nói: "Ông tìm ta có việc sao?"

"Đương nhiên có chuyện." Diệp Minh nhìn Lâm Tử Mặc một cái thật sâu: "Ngươi đừng quên ước định của ta và ngươi."

Ước định? Khốn, quả nhiên giữa hai người này có quỷ!

Lâm Tử Mặc giả vờ bình tĩnh, nói: "À."

Diệp Minh nói: "Sau khi chuyện thành công, đương nhiên ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn. Mặc dù giữa chúng ta không có ý đồ hợp tác lâu dài, nhưng ngày hôm qua ngươi ra tay làm tổn thương con ta có phải hơi quá đáng rồi không!"

Một cái nồi lớn từ trên trời giáng xuống, đánh vào đầu Lâm Tử Mặc, ngày hôm qua y ra tay? Bà nó có lầm không vậy, thân thể bé xíu này của y sẽ có võ công chó má gì đó à.

"Cho dù võ nghệ ngươi cao cường hơn nữa, chọc giận ta, cũng sẽ không tốt cho ngươi đâu."

Lão là cao thủ à? Ta sợ lão cái quỷ đấy.

Lâm Tử Mặc bắt đầu giả ngu, mặc dù trái tim cuồng loạn, trên mặt cũng không hề biểu hiện ra, nghiêm mặt nói: "Ông cũng đừng quên cam kết của ông."

"Cái này ngươi yên tâm, Diệp mỗ nói được làm được. Trước mắt xem ra, Diệp Nhiên Tiêu rất để ý đến ngươi, ngươi làm không tệ, từng bước nắm lấy trái tim nó." Diệp Minh cam kết.

Lâm Tử Mặc gật đầu, chỉ muốn nhanh đá Diệp Minh ra ngoài: "Ta nhớ rồi, hắn sắp về, ngươi có thể đi."

Diệp Minh không nghi ngờ, không nói gì đi ngay.

Lâm Tử Mặc sờ cằm của mình, có cảm giác mình đã biết bí mật gì đó không nên biết. Chủ nhân trước của thân thể này đã từng hợp tác với Diệp Minh? Chẳng qua hai người bọn họ có thể hợp mưu làm ra chuyện gì? Sao lại có liên quan đến Diệp Nhiên Tiêu?

Lâm Tử Mặc quyết định sau này tìm cơ hội moi từ lão đầu tử kia, nhưng Lâm Tử Mặc không dám chủ động đi tìm Diệp Minh, sợ lỡ như bại lộ, y sẽ chết rất thảm đấy.

Lâm Tử Mặc không biết, hôm nay Diệp Nhiên Tiêu trở về, lại mang cho y bánh đậu xanh, quế hoa cao, còn có các loại đồ chơi nhỏ.

Nhưng mà đột nhiên nhìn thấy Diệp Minh đi vào phòng Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu im lặng trốn trong góc, bắt đầu nghe lén.

Sau khi Diệp Minh đi, hồi lâu sau Diệp Nhiên Tiêu không vào nhà, cúi đầu, thân thể run rẩy, lúc ngẩng lên thì gương mặt Diệp Nhiên Tiêu kìm nén đến đỏ hồng, buồn cười nhưng không dám cười ra tiếng.

Biểu diễn không tệ đâu, Diệp Minh khôn khéo như vậy cũng có thể bị hù dọa.
Bình Luận (0)
Comment