Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Chương 5

Điện thoại di động trên bàn có tin nhắn đến, bạn bè hỏi anh: [ Mấy giờ đến? Tôi đi đón cậu. ]

Tưởng Thịnh Hòa chậm rãi dời ánh mắt, nhắn lại bạn bè: [ Không cần, có xe rồi. Tối đi tìm cậu. ]

Nhắn lại xong, Tưởng Thịnh Hòa tháo kính râm xuống, thay một bộ mắt kính gọng nhỏ, kết nối máy tính với nguồn điện.

Cách chỗ ngồi bên cạnh một cái hành lang, Lạc Kỳ đứng lên, sau đó lại nhanh chóng ngồi xuống, anh không nhìn bên kia nữa mà mở máy đọc email.

Lạc Kỳ điều chỉnh ghế ngồi, chọn hai tấm ảnh vừa chụp gửi cho Bùi Thời Tiêu, nói với anh ta đã trên đường đi Thành phố Tô.

Cách nửa giờ, Bùi Thời Tiêu nhắn lại, chỉ có một câu: [ Không tồi, kỹ thuật chụp hình có tiến bộ. ]

Không hỏi cô tới nơi nào, đang làm gì giống như trước.

Cô hỏi: [ Anh vừa ngủ trưa dậy à? ]

Bùi Thời Tiêu: [ Hôm nay không ngủ, ở bên ngoài. ]

Lạc Kỳ cho rằng anh ta hẹn người ta bàn việc, [ Vậy anh làm việc đi. ]

Bùi Thời Tiêu: [ Ừ, buổi tối gọi điện thoại cho em. ]

Lạc Kỳ nhìn chằm chằm điện thoại di động như có điều suy nghĩ, không nhắn lại nữa mà tiếp tục xem bộ phim kia.

Theo nhạc kết vang lên, bất giác đã qua hơn hai tiếng.

Đóng máy tính xong, Lạc Kỳ vô thức nhìn sang bên phải một ánh mắt, nhìn thấy những người bên cạnh mới phản ứng lại đó là chỗ ngồi của ông chủ, cô vừa muốn quay đầu thì đã không kịp nữa, Tưởng Thịnh Hòa nghiêng đầu nhìn sang trước cô một bước.

Chỉ trong nháy mắt đối mặt với nhau, Lạc Kỳ hơi bất ngờ, cô chưa từng nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa đeo mắt kính cận thị bao giờ mà chỉ nghe nữ đồng nghiệp trong công ty si mê nói, ông chủ đeo mắt kính cấm dục cỡ nào.

Cô chỉ cảm thấy Tưởng Thịnh Hòa đeo mắt kiếng thì trong mắt không có một tia nhiệt độ nào, càng khó gần hơn bình thường.

Để xoa dịu sự lúng túng vì nhìn nhau, Tưởng Thịnh Hòa không hề thu lại tầm mắt mà hào phóng nhìn cô, phá vỡ sự im lặng trước: "Gọi tôi có chuyện gì? Vừa rồi không nghe rõ."

Lạc Kỳ: "..."

Lúc này không thể nói với ông chủ rằng: Tôi không gọi anh.

Cũng coi như là bình tĩnh, cô thuận theo lời nói của anh mà nói tiếp: "Là chuyện riêng. Khách sạn mà chúng ta check in cách nhà tôi không xa, buổi tối tôi muốn về nhà một chuyến, nên trước thời hạn báo cáo với ngài một chút ạ."

Cái Tưởng Thịnh Hòa không thích nhất chính là mỗi lần cô gọi anh là “ngài”, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp không để cho cô xưng hô như vậy.

Anh nói: "Tối nay và buổi sáng ngày mai là thời gian hoạt động tự do của các cô, không ảnh hưởng công việc thì không cần báo cáo."

"Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng."

Tưởng Thịnh Hòa không đáp lại, ánh mắt rơi về màn hình máy tính.

Lạc Kỳ chờ ông chủ xoay đi, lúc này mới vội vã dời tầm mắt.

Nhắc nhở bản thân rằng người ngồi bên phải là ông chủ, không có chuyện gì thì đừng xoay mặt!

Thời tiết một đường đi biến từ vạn dặm trời trong trở nên nhiều mây, đến Thành phố Tô đã thành ngày mưa âm u. Không khí ẩm ướt oi bức, mưa nhỏ liên tục rất lâu, mới tạnh cách đây hai giờ.

Gió thổi một cái, mảng lớn giọt nước rơi từ trên cây xuống.

Cho đến khi xuống xe, Tưởng Thịnh Hòa cũng không tháo mắt kính.

Tổng cộng có hai chiếc xe đến đón, một chiếc xe thương vụ, một chiếc xe SUV.

Tài xế lái xe SUV đi xuống, giao chìa khóa xe cho Tưởng Thịnh Hòa rồi tự ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế trong xe thương vụ.

Tưởng Thịnh Hòa không để cho bất cứ ai đi theo, tự mình lái xe rời khỏi trước.

Thư ký Cư đưa mắt nhìn xe SUV đã lái đi xa, nói với Lạc Kỳ: "Tổng giám đốc Tưởng đi gặp bạn, chúng ta tự do rồi."

"Sao mà ngay cả vệ sĩ cũng không mang chứ." Lạc Kỳ thuận miệng nói.

Thư ký Cư đã thành thói quen: "Mỗi lần đến Thành phố Tô thì Tổng giám đốc Tưởng đều là một mình lái xe đi gặp bạn bè." Ngay cả vệ sĩ cũng không cho đi theo, chắc hẳn là đi gặp một người bạn rất đặc biệt, còn có khả năng rất lớn là đi gặp một người bạn phái nữ.

Dĩ nhiên là đây đều là suy đoán của bản thân cô ấy, không có bất cứ căn cứ nào cả.

Cô ấy thích nhất đi dạo phố vào ngày mưa, dò hỏi Lạc Kỳ: "Đi đâu đi dạo trước đây?"

Lạc Kỳ hoạch định tuyến đường: "Đi chỗ gần nhà em check in trước, đến Thành phố Tô mà không tới nhà em bên kia thì không tính là thật sự đến Thành phố Tô, khung cảnh ban ngày và buổi tối có đặc sắc, đi dạo xong thì đi phố thức ăn ngon kiếm đồ ăn."

"Nghe theo em, em nói đi đâu thì đi đấy."

Hai người ăn nhịp với nhau.

Đến khách sạn nhận phòng xong, Lạc Kỳ tìm ra một chiếc váy lộ vai từ vali, thay quần dài và chiếc áo sơ mi trên người rồi lấy kính trang điểm ra dặm lại lớp trang điểm.

Thư ký Cư và cô ở chung một căn phòng, đi từ phòng vệ sinh ra thì cô đã ở bên trong dặm lại lớp trang điểm.

"Đi thôi, đi quẫy thôi nào." Thư ký Cư xách túi xách rồi kéo Lạc Kỳ ra cửa.

"Cô giáo, trước kia chị từng đến Thành phố Tô để công tác chưa? Không đi dạo khắp nơi sao?"

"Không. Đều là ở khu mới thôi, lần đầu tiên ở khu náo nhiệt đấy." Trước kia Tổng giám đốc Tưởng đi gặp bạn bè thì đều cho bọn họ nghỉ, chẳng qua là trong đoàn công việc chỉ có một mình cô ấy là nữ, lại không muốn chạy xa như vậy, nên sẽ ở lại trong phòng khách sạn, không phải xem phim thì chính là gọi video với con trai.

Đi từ khách sạn ra, trên con đường bên ngoài nhộn nhịp.

Trừ mấy ngày ăn tết, từ đầu năm đến cuối năm thì Thành phố Tô đều náo nhiệt chật chội, mùa du lịch thì càng đắt hàng hơn.

Hai người trò chuyện với nhau, trò chuyện được một chút thì hàn huyên tới Tưởng Thịnh Hòa.

"Cô giáo, ngày nào chị cũng cộng sự với Tổng giám đốc Tưởng, áp lực có lớn không?"

"Lớn chứ." Thư ký Cư cười cười, "Không nhìn thấy chị phản nghịch như vậy sao? Đều là hậu di chứng của ông chủ Tưởng đấy. Ai bảo tiền lương cao chứ, áp lực lớn hơn nữa thì cũng có thể chịu được. Chẳng qua là nói lời nói lương tâm thì Tổng giám đốc Tưởng đã coi như là tốt nhất trong số ông chủ rồi. Giống như hiện tại nè, hai ta có thể vui vẻ đi dạo phố."

Trong lúc trò chuyện, bọn họ đi tới con đường dành cho người đi bộ dọc theo con sông ở gần nhà Lạc Kỳ.

Quang cảnh vừa sáng đèn, sắc tối xanh đen và sắc đèn vàng đen cùng chiếu sáng nhau, điểm xuyết cho hai bên của con sông nhỏ.

Lạc Kỳ chỉ vào trước mặt, "Qua cây cầu đá này, ở trong hẻm đó là nhà em, ngôi nhà sát bờ sông ạ."

Thư ký Cư nhìn thấy ngôi nhà tường trắng ngói xanh, không ngừng hâm mộ, cô là người miền bắc, từ nhỏ đã có tình thơ ý hoạ với Giang Nam mưa bụi, đặc biệt là loại nhà được xây dựng ở cạnh sông, mở cửa sổ ra thấy ngay phong cảnh.

"Chờ em kết hôn thì đến nhà em chơi. Lúc nhỏ chị nằm mơ thì cũng mơ đến kiểu nhà này."

"Nhà này thích hợp check in khi đi du lịch, thật sự bảo chị sinh sống thì chị sống được hai ngày là không chịu nổi nữa rồi. Khí ẩm nhiều, đồ xài trong nhà đặc biệt dễ dàng bị mốc, tủ và bàn cũng phải kê cao. Chờ trời sắp lạnh thì chị đến nhà em ở mấy ngày nhé."

Lạc Kỳ lấy điện thoại ra, "Chỗ này chụp hình đẹp, chị sang đó đứng đi, em chụp giúp chị."

Hai người vừa đi dạo vừa chụp hình, đi chơi một vòng thì sắp tám giờ rưỡi.

Lúc này, cách ba cây số từ ngoài cổng trường cấp hai, Tưởng Thịnh Hòa đậu xe ở ven đường rồi chờ hơn một tiếng.

Lại qua mười mấy phút, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi từ trường học ra, trên quần màu đậm còn có hai vết phấn viết bảng chưa lau sạch.

Tưởng Thịnh Hòa hạ cửa sổ xe xuống, cười nhạo người tới: "Anh trét phấn viết bảng đầy người thì cũng không thể chứng minh được trình độ dạy học của anh cao bao nhiêu đâu."

Lục Bách Thanh ngồi vào ghế phụ, trở tay thắt dây an toàn, "Em và Tần Mặc Lĩnh đấy, miệng hai người đều thiếu đòn như vậy, sao ban đầu không bị giáo viên chủ nhiệm của các em đánh chết chứ."

Tưởng Thịnh Hòa cười, "Làm gương tốt cho người khác, anh ăn nói kiểu gì đấy." Anh cho xe chạy.

Vừa hòa vào dòng xe chạy thì bị kẹt lại đến mức không thể nhúc nhích được.

Tưởng Thịnh Hòa đặt tay trái lên trên cửa sổ xe, một tay vịn bánh lái, nghiêng đầu nhìn Lục Bách Thanh, "Không phải buổi tối tự học à? Sao còn phải dạy thế? Lại chiếm dụng thời gian tự học của học sinh để kiểm tra tiếng Anh à? Học sinh không mắng anh?"

Lục Bách Thanh: "... Sau này em đến Thành phố Tô thì đừng tìm anh nữa, anh muốn sống thêm mấy năm."

Tưởng Thịnh Hòa cười lên tiếng.

Lục Bách Thanh tìm khăn giấy ướt, khom người lau vết phấn trên đùi, "Sao đột nhiên đến Thành phố Tô thế?"

Tưởng Thịnh Hòa chống tay lên trán nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay người lại nói: "Ký hợp đồng thay cho cô."

"Sức khỏe của cô sao rồi?"

"Cố chịu đựng, không thể mệt nhọc thêm nữa."

Lục Bách Thanh ném khăn giấy ướt vào thùng rác trong xe, xoay mặt nhìn thấy mắt kính trên sống mũi của Tưởng Thịnh Hòa, vừa rồi cảm thấy không đúng chỗ nào đó, "Em đeo mắt kính làm gì."

"Buổi tối lái xe không đeo mắt kính thì nhìn không rõ lắm." Tưởng Thịnh Hòa hỏi tối ngày mốt Lục Bách Thanh có rảnh hay không, "Ngày mốt ký hợp đồng với công ty của Hạ Vạn Trình, buổi tối có bữa hẹn ăn cơm, anh đi cùng đi."

"Anh đi làm gì?"

"Lạc Kỳ cũng ở đó."

Trong xe đột nhiên an tĩnh.

Lục Bách Thanh nhìn Tưởng Thịnh Hòa, không biết nói từ đâu.

Tưởng Thịnh Hòa phá vỡ sự im lặng, "Đến lúc đó giới thiệu các anh quen biết nhau. Sang năm Lạc Kỳ đi Thượng Hải, mấy năm sau chắc chắc cô ấy vẫn quay về Thành phố Tô, người của nhà họ Bùi không dễ nói chuyện, cô ấy không nhất định qua loa với họ được."

Ở giữa lại là mấy giây yên lặng.

Anh nói: "Em không thể nào cả đời không kết hôn, kết hôn rồi em có người mà bản thân phải chăm sóc, còn nghĩ đến cô ấy thì không thích hợp. Anh và chị dâu chắc hẳn có thể tiếp xúc với cô ấy, cô ấy ở trong Thành phố Tô thì cũng có thêm hai người bạn thật tâm thật ý."

Lục Bách Thanh lớn hơn anh, đã định cư nhiều năm ở trong Thành phố Tô, chỉ có kỳ nghỉ hè thì mới dẫn con trai về Bắc Kinh ở một khoảng thời gian. Vợ của Lục Bách Thanh là người địa phương tại Thành phố Tô, ban đầu anh đã từ bỏ rất nhiều vì vợ con, giao công ty cho đoàn đội chuyên nghiệp quản lý, rồi đến Thành phố Tô để làm thầy giáo tiếng Anh của một trường cấp hai.

Lục Bách Thanh sảng khoái đồng ý: "Được, anh sang đó."

Nếu đã nhắc tới Lạc Kỳ, anh thuận tiện hỏi: "Nhà Lạc Kỳ thiếu tiền, trả hết nợ chưa?"

"Chưa."

Biết năm nay Lạc Kỳ muốn kết hôn, anh đã không để ý đến chuyện của cô và gia đình cô nữa.

Tham dự nhiều thì không tốt đối với cô.

Lục Bách Thanh chủ động đề xuất: "Nếu bên ba mẹ Lạc Kỳ còn cần anh âm thầm giúp thì em nói thẳng."

"Không cần nữa rồi. Sau này chuyện của nhà cô ấy là chuyện của Bùi Thời Tiêu. Em chỉ giới thiệu anh với Lạc Kỳ quen biết, sau này các anh chung đụng như thế nào thì không cần nói với em."

Tưởng Thịnh Hòa đổi chủ đề: "Đi đâu ăn đây?"

"Mời em ăn đồ nướng. Học trò anh bày sạp ở trong chợ đêm bên kia."

"Học sinh anh bao lớn rồi mà ra bày sạp?"

"Học sinh khóa thứ nhất đã tốt nghiệp đại học, sạp thịt nướng trong chợ đêm là cậu ấy và bạn học đại học cùng mở lúc đi học chung, buôn bán đắt, hiện tại kinh doanh xem như nghề tay trái. Anh thường đi sạp thịt nướng của cậu ấy ngồi một lát."

Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, nói câu: "Làm thầy giáo cũng không tồi."

"Không tồi thật." Lục Bách Thanh nói đùa: "Nếu không thì em cũng đến Thành phố Tô làm thầy giáo đi, em giỏi Toán học, em dạy lớp tăng cường Toán cấp 3 đi."

"Anh ở trong Thành phố Tô là bởi vì vợ anh ở đây."

Dừng lại mấy giây.

Tưởng Thịnh Hòa nhìn ra kính chắn gió của xe hơi, cười như không cười: "Em ở trong Thành phố Tô để làm gì? Nhìn cô ấy con cháu đầy đàn ư?"

Lục Bách Thanh bị nghẹn không nói nên lời.

Tưởng Thịnh Hòa nhàn nhạt cười một tiếng, hỏi: "Đường đi như thế nào?"

Lục Bách Thanh chỉ vào trước mặt, "Quẹo trái, nhìn thấy bãi đậu xe thì quẹo vào đi, chợ đêm bên kia không dễ dừng xe, phải đi qua đó."

Đậu xe xong, hai người đi sang bên kia.

Hôm nay thứ bảy, nhiều xe nhiều người.

Chợ đêm đầy người nhốn nháo, chen chúc không nhúc nhích được.

Sạp thịt nướng của học sinh Lục Bách Thanh nổi danh ở xa gần, trước sạp là một hàng thật dài.

Học sinh tinh mắt, người trong nhóm nhìn một ánh mắt đã nhìn thấy anh ấy, nên nhiệt tình gọi từ thật xa: "Thầy Lục! Vẫn như cũ sao?"

Lục Bách Thanh không lập tức trả lời, hỏi Tưởng Thịnh Hòa muốn ăn cái gì.

"Khách theo chủ."

"Hai phần như cũ."

Còn một lát nữa mới đến lượt, Lục Bách Thanh hỏi học sinh nơi đó lấy thuốc lá và bật lửa, cùng Tưởng Thịnh Hòa đi sang khu hút thuốc ở bên cạnh.

Lần trước Tưởng Thịnh Hòa muốn hút thuốc thì không có bật lửa, hôm nay rốt cuộc cũng hút được rồi.

Lục Bách Thanh chỉ đi ra hút thuốc với Tưởng Thịnh Hòa, hút mấy hớp tượng trưng rồi dập tắt, đi sang tiệm bên cạnh để mua bia, nhớ đến Tưởng Thịnh Hòa phải lái xe thì lại đổi bia của Tưởng Thịnh Hòa thành mấy lon nước ngọt có ga.

Chờ bọn họ quay về sạp thịt nướng thì đã có bàn trống.

Học sinh quay mặt nói: "Thầy Lục, lập tức nướng cho các thầy ạ."

"Không gấp." Lục Bách Thanh dọn dẹp chiếc bàn cho sạch sẽ.

Lạc Kỳ và Thư ký Cư đang xếp hàng chờ, Thư ký Cư bỗng nhiên lấy cùi chỏ đụng cô một chút, đè thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Tưởng cũng ở đây kìa. Sao anh ấy cũng ăn đồ nướng thế! Không biết có nhìn thấy bọn mình không nữa."

Lạc Kỳ không dám nhìn bậy, "Hướng nào?"

"Phía trước bên phải, chiếc bàn thứ hai."

"Gần vậy, chắc hẳn nhìn thấy rồi."

Ông chủ cách mấy thước thôi, không thể giả vờ không nhìn thấy được. Thư ký Cư đành phải rộng lượng nhìn sang, Tưởng Thịnh Hòa quả thật nhìn thấy bọn họ rồi, chẳng qua là cũng vừa nhìn thấy thôi.

Cô bảo Lạc Kỳ xếp hàng, bản thân bước nhanh sang đó, "Tổng giám đốc Tưởng, trùng hợp vậy."

Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, "Đi dạo phố với Trợ lý Lạc ư?"

"Ừ, một đường đi dạo đến đây, nghe nói đồ nướng nhà này ngon, qua đây nếm thử một chút."

Anh nói với Thư ký Cư: "Cùng nhau đi."

Lạc Kỳ đã gọi đồ nướng xong, qua chào hỏi với Tưởng Thịnh Hòa.

Vừa rồi Tưởng Thịnh Hòa suýt không nhận ra Lạc Kỳ, bình thường nhìn thấy cô đều là tình huống trong công việc, quần áo cô mặc không phải là quần áo lúc làm việc thì chính là công sở, phong cách của chiếc váy giống như tối nay, anh là lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc như vậy.

Anh giới thiệu Thư ký Cư với Lục Bách Thanh, lại giới thiệu Lạc Kỳ.

Rồi giới thiệu Lục Bách Thanh với hai người bọn họ: "Người bạn từ nhỏ đến lớn của tôi, Lục Bách Thanh, làm giáo viên dạy tiếng Anh tại trung học số một của Thành phố Tô."

Không chỉ có Lạc Kỳ, ngay cả Thư ký Cư cũng vừa mừng vừa lo vì được sủng ái, ông chủ thế mà chính thức giới thiệu bạn bè của mình cho bọn họ biết.

Hàn huyên vài câu xong, mấy người ngồi xuống.

Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa ngồi đối diện nhau, nhìn nhau mà không nói gì.

Thư ký Cư và Lục Bách Thanh trò chuyện cũng ổn, hai người đều có con, đề tài con cái chỉ trong nháy mắt đã kéo khoảng cách gần.

Tưởng Thịnh Hòa mở một lon thức uống, đẩy tới Thư ký Cư bên kia trước.

"Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng." Thư ký Cư vừa rồi chỉ lo trò chuyện với Lục Bách Thanh mà cân nhắc không chu toàn, không nên làm phiền ông chủ động thủ mở thức uống được, quả thực là không có ánh mắt.

Trước mặt ông chủ còn có mấy lon chưa mở, cô ấy vội vàng vươn tay, "Tổng giám đốc Tưởng, để tôi."

Lạc Kỳ cũng vươn tay dự định hỗ trợ.

Tưởng Thịnh Hòa không cho, "Các cô trò chuyện đi, không cần e dè. Lúc tan làm thì ở chỗ tôi không có nhiều quy tắc như vậy." Vừa nói xong, anh mở lon thứ hai rồi để ở trước mặt Lạc Kỳ.
Bình Luận (0)
Comment