Edit: Đào
Beta: An An
Sorry các nàng nhiều, dạo này deadline ngập mặt nên trễ hẹn rồi, mai bù lại hai chương cho nhé ️
_
Âm thanh này nũng nịu, mềm mại, cố tình khoe khoang giả tạo, cho dù Cố Minh Âm không cần nhìn mặt cũng biết là ai.
“Răng rắc” một tiếng.
Đũa dùng một lần ở trên tay Cố Minh Âm bị cô dùng lực tách thành hai nửa.
Cố Tịch Nguyệt giật mình, ánh mắt chuyển động chú ý tới Thẩm Dư Tri ngồi đối diện. Cô ta giả vờ kinh ngạc, che miệng ngạc nhiên: “Tri… Tri Tri cũng ở đây sao?”
(Màn đấu trí giữa bạch liên hoa và “trả xanh nhỏ” đến rồi đây ^^)
Cố Minh Âm có não và cô trăm phần trăm chắc rằng Cố Tịch Nguyệt đang diễn.
Nhớ tới bên trong cốt truyện ban đầu, Thẩm Dư Tri chính là do Cố Tịch Nguyệt tự mình từ nước ngoài gọi về đến, cô ta muốn lợi dụng Thẩm Dư Tri đối phó với nữ chính, chính mình thì đứng ngoài cuộc chờ thời làm ngư ông đắc lợi. Kết quả có thể tưởng tượng được, Thẩm Dư Tri ma cao một trượng, nào có thể không nhìn ra chút thủ đoạn nhỏ này của Cố Tịch Nguyệt.
Kết quả là nữ chính không loại bỏ được, cô ả ngược lại còn bị Thẩm Dư Tri đánh đến trở tay không kịp.
Trong tiểu thuyết Thẩm Dư Tri đối với Triệu Mặc Thần vô cùng cố chấp, căn cứ vào nội dung cốt truyện, Thẩm Dư Tri từ tiểu học đã thích Triệu Mặc Thần, nếu đây là sự thật, như vậy Thẩm Dư Tri sau khi nghe được lời nói này sẽ tránh không được thay đổi thái độ đối với cô.
Cố Minh Âm không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi Thẩm Dư Tri tỏ thái độ.
Nữ sinh trước mắt dáng người ưu nhã cầm thìa, ánh mắt so với cô ả còn kinh ngạc hơn: “Ôi trời, bạn học Cố Tịch Nguyệt vậy mà cũng ở đây sao?”
Cố Tịch Nguyệt liếc nhìn Minh Âm, gật gật đầu: “Ừ, tớ cùng bạn đến nhà ăn dùng cơm.”
Thẩm Dư Tri cười tủm tỉm, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Nếu vậy thì thật là đúng dịp, chúng ta vậy mà đều ăn cơm trưa ở canteen trường.”
Âm thanh không nóng không lạnh, có vài phần âm dương quái khí, rõ ràng đang châm chọc Cố Tịch Nguyệt.
Quả nhiên, biểu tình của Cố Tịch Nguyệt bỗng xảy ra biến hóa vi diệu.
Cố Minh Âm cúi đầu ăn cháo, lời nói của Thẩm Dư Tri không khỏi làm cô nở một nụ cười.
Cố Tịch Nguyệt vẫn ở nguyên tại chỗ chậm chạp bất động, Thẩm Dư Tri nhăn mày: “Bạn học Cố Tịch Nguyệt không phải muốn đến ăn cơm trưa sao? Làm sao vẫn chưa đi thế.”
Cố Tịch Nguyệt ngược lại có chút kinh sợ thái độ của đối phương, kiên trì nói, “Tớ, tớ có thể ngồi ở chỗ này không? Bởi vì tớ muốn cùng Minh Âm nói chuyện một lát ấy mà.”
Minh Âm ăn uống không nhiều, giờ cũng đã ăn no được lửng dạ rồi.
Cô rút ra khăn tay lau khóe miệng, ngửa đầu nhìn sang bên cạnh, giọng nói bình tĩnh tràn đầy xa cách: “Tôi nghĩ tôi và cô không có gì đáng nói cả.”
“Minh Âm, chị có phải còn đang trách em đúng không…” Cố Tịch Nguyệt cúi đầu, khóe mắt lướt qua đánh giá Thẩm Dư Tri ngồi bên cạnh, nói tiếp, “Nhưng chị đánh cũng đã đánh xong rồi, giận dỗi cũng nên hết, tối hôm nay mau về nhà đi ạ, đừng làm cho ba mẹ lo lắng nữa. Còn về anh Mặc Thần bên kia…” Cô nàng dường như hạ quyết tâm gì đó, hung hăng cắn môi dưới, “Chị nếu như thật sự rất thích anh ấy, em có thể…”
“Cố Tịch Nguyệt, cô cứ trái một câu anh Mặc Thần phải một câu anh Mặc Thần, quan hệ tốt như vậy mà việc hắn có tiền ăn cơm trưa hay không cũng không biết à?” Minh Âm đánh gãy lời nói tiếp theo, vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn.
Cố Tịch Nguyệt ngẩn người, ấp a ấp úng nói ra vài chữ: “Em… không biết.” Cô ta nói những lời này cũng là vì muốn kích động Thẩm Dư Tri. Cô ta kể từ lúc tan học đến bây giờ cũng chưa gặp Triệu Mặc Thần, chỉ là cô ta không nghĩ ra vì sao Thẩm Dư Tri ngồi chung một bàn cùng Minh Âm, càng không hiểu nổi đối phương vì sao nghe được những lời như thế này mà đối phương vẫn còn có thể thờ ơ như vậy.
“Nếu thế sao cô không mau đi đưa cơm cho hắn, đến chỗ tôi làm mấy điều vô bổ làm gì.”
Ánh mắt Cố Minh Âm lành lạnh, khiến Cố Tịch Nguyệt không tự giác rùng mình một cái.
Cô vừa rồi đem lời nên nói cũng nói xong rồi, nên diễn trò gì cũng đã diễn xong , tin tưởng Thẩm Dư Tri sau khi biết, tự nhiên có tính toán.
Nghĩ đến đây, Cố Tịch Nguyệt cũng không có dây dưa thêm nữa, xoay người cùng bạn học đến vị trí khác.
Cố Minh Âm thầm chế nhạo, cầm lấy thìa tiếp tục ăn nốt cháo còn dư lại.
Thẩm Dư Tri ngồi ở đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Ngũ quan “cô” thâm thúy, cho dù sở hữu một đôi mắt ướŧ áŧ trong veo, mắt đào hoa ẩn ẩn lộ ra ý cười, lúc không nói một lời vẫn như cũ lộ vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo, điều này chắc là do liên quan đến khí chất bẩm sinh của “cô”.
Cố Minh Âm gọi đó là khí chất của kẻ có tiền.
Cô Biết Thẩm Dư Tri nhất định muốn hỏi cô, liền dùng khăn giấy lau chùi khóe miệng, trực tiếp nói ra: “Nói thật, tôi đã từng theo đuổi Triệu Mặc Thần tận nửa năm.” Nguyên chủ sau khi được tìm trở về cả trái tim chỉ biết treo trên người của Triệu Mặc Thần, những lời này là sự thật.
Nếu trà xanh nhỏ bởi vậy mà đối với cô có khúc mắc, đó cũng là chuyện không có cách nào tránh.
“Từng?”
“Ừ.” Cố Minh Âm gật đầu, “Hắn không thích tôi, rất chán ghét tôi, cho nên tôi quyết định từ bỏ hắn. Từ giờ trở đi học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, nếu vào không được Thanh Hoa thì cũng phải đậu Bắc Đại.”
Nói lời này xong, ánh mắt trà xanh nhỏ nhìn về phía cô lộ ra ý thương xót, thậm chí còn tự nhiên cầm tay Minh Âm, dịu dàng trấn an nói: “Âm Âm đừng khổ sở, là do hắn không có mắt.”
Những lời này khiến Cố Minh Âm vô cùng ê răng, không khỏi hít hơi lạnh: “Cậu, cậu không tức giận sao?”
Vốn dĩ Thẩm Dư Tri phải yêu nam chính muốn chết đi sống lại, bất kỳ loại tiếp xúc với nam chính liên quan đến giới tính nữ đều sẽ bị cô ả nghĩ trăm phương ngàn kế xử lý toàn bộ. Lúc trước cô không biết quan hệ của bọn họ, hiện tại biết được chân tướng cũng không có bất kì dấu hiệu cho thấy tức giận?
Thanh mai trúc mã như đã nói đâu? Một trái tim chỉ treo trên người Triệu Mặc Thần như đã nói đâu??
Thẩm Dư Tri chớp mắt mấy cái, vừa vô tội vừa ngây thơ: “Âm Âm cậu thật kỳ quái, vì sao tớ phải tức giận chứ?”
Cố Minh Âm do dự vài giây, mở miệng nói: “Nghe nói cậu rất thích Triệu Mặc Thần…”
Thẩm Dư Tri phốc phốc cười mấy tiếng, khoát tay: “Âm Âm cậu hiểu lầm rồi. Chúng tớ là thanh mai trúc mã từ nhỏ không sai, có điều tớ đối với hắn không tồn tại tình cảm nào khác cả.”
Ánh mắt cô gái thẳng thắn, không có bất kỳ do dự trốn tránh nào.
Cố Minh Âm càng thêm hoang mang.
Chẳng lẽ cô xuyên qua nên mới xảy ra hiệu ứng cánh bướm, khiến tình cảm của tiểu độc ác đối với nam chính xảy ra biến hóa? Hay là do hệ thống từ bên trong quấy phá. Minh Âm cảm thấy hai nguyên nhân này đều có, có điều có thể cùng Thẩm Dư Tri chung sống hòa bình không còn gì tốt hơn, chỉ cần đối phó với nhà họ Cố thôi cũng đủ làm cô mệt mỏi, cô không muốn lại nhiều thêm một kẻ thù.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Cố Minh Âm nhân tiện cùng cô nàng trao đổi số điện thoại di động, ôm chồng sách vở đi về phía tòa nhà dạy học.
Thẩm Dư Tri không lập tức rời đi, ánh mắt vẫn luôn dõi theo thân ảnh của cô đã đi xa.
Thẳng đến khi có người lại đây gọi tên mình, “cô” mới lười biếng nhìn sang.
“Thẩm Dư Tri, sao cậu lại ngồi chung ăn cơm trưa cùng Cố Minh Âm?”
Người nam sinh nói chuyện là đàn em của Triệu Mặc Thần, lúc liên hoan lấy lòng Thẩm Dư Tri không ít.
“Cô” mặt không cảm xúc, một chút cũng không thấy vẻ mặt dịu dàng hồn nhiên lúc thân thiết với Cố Minh Âm, nhàn nhạt lên tiếng: “Cố Tịch Nguyệt bảocậu tới đây?”
Nam sinh bị nhanh chóng vạch trần, biểu tình lập tức không nhịn được, “Chuyện đó…”
“Cố Tịch Nguyệt ở đâu.”
Nam sinh không hề phát giác sự bất mãn của “cô”, vẫn như cũ lải nhải : “Tri Tri, tớ khuyên cậu nên cách xa Cố Minh Âm một chút đi. Nghe nói cô ta là đứa trẻ được Cố gia nhận nuôi từ trong núi, đã không có giáo dưỡng thì không nói làm gì, lại còn đánh cả Cố Tịch Nguyệt.”
Thẩm Dư Tri hơi cười ra tiếng: “Lời này lại là nghe ai nói ?”
“Diễn đàn đó, tin tức giờ vẫn còn đang ở đấy kia kìa.” Nam sinh thấy Thẩm Dư Tri có hứng thú, hê hê nở nụ cười vài tiếng, đến gần trước mặt cô nói nhỏ, “Đúng rồi. Còn có người nói Cố Minh Âm lại theo đuổi anh Thần cơ. Chậc chậc, tớ nói chứ nữ sinh này chính là đồ mặt dày, cũng không soi gương nhìn chính mình xem đức hạnh thế nào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…”
Nam sinh nói đến hăng say, đột nhiên cảm giác một cỗ khí lạnh âm u từ trước mặt truyền đến.
Thẩm Dư Tri hạ mắt, lông mi dày nồng đậm giống lông quạ lộ ra bóng đen âm trầm. Vẻ mặt “cô” rất nhạt, đuôi mắt hung ác khiến không khí trở nên nham hiểm gần như đem người hoàn toàn hút vào trong đó.
Nam sinh chưa từng thấy qua vẻ mặt đáng sợ như vậy từ Thẩm Dư Tri, khí lạnh đột nhiên từ lòng bàn chân chạy như bay đến đỉnh đầu, hai chân như nhũn ra, tứ chi lạnh băng.
“Chuyện đó…” Nam sinh nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ lui về phía sau, “Tớ có tiết, tớ, tớ không nói chuyện cùng cậu nữa nhé.”
Thẩm Dư Tri không chút để ý thu hồi ánh mắt, tùy tiện tìm bạn học hỏi rõ ràng vị trí của Cố Tịch Nguyệt đang ở, trực tiếp đi qua tìm.
Cô gái ngồi ở trên sân thể dục tươi cười thanh lệ, làm cho đám bạn cãi nhau ầm ĩ, trò chuyện với nhau thật vui.
Cô đứng dưới bóng cây, trên mặt là nụ cười, đồng tử đen nhánh phản chiếu bộ dáng của đối phương.
Thẩm Dư Tri ánh mắt quá mức lạnh lẽo, cho dù Cố Tịch Nguyệt muốn không để ý đến cũng khó. Cô ta nói một tiếng với bạn học, đứng dậy đi đến chỗ “cô”.
“Tri Tri, cậu…”
“Cố Tịch Nguyệt, cô tốt nhất đừng có giở mấy thủ đoạn nhỏ kia với tôi” Không đợi cô ta nói xong, Thẩm Dư Tri đã không khách khí cắt đứt.
“Cô” cúi đầu tới gần, ánh mắt lành lạnh .
Cố Tịch Nguyệt đột nhiên rùng mình, lui về phía sau hai bước: “Tri Tri, tớ, tớ không hiểu ý của cậu là gì.”
Thẩm Dư Tri nghiêng đầu, như cười như không: “Không hiểu? Thực ra tôi tới là để cảm ơn cô đấy.”
Thấy vẻ mặt cô ả mờ mịt, Thẩm Dư Tri nói tiếp: “Hôm nay đem cô tôi đẩy đến trong vòng tay của Âm Âm, tôi rất vui.”
Cố Tịch Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, cánh tay rũ xuống bên cạnh chân âm thầm nắm chặt.
“Có điều tôi khuyên cô từ nay về sau tốt nhất đừng có làm mấy chuyện kiểu này nữa, cô cũng biết thân thể tôi không tốt, nếu tôi xảy ra việc gì…” Dừng một lúc, giọng nói càng thêm ý vị thâm trường, “Cũng không biết cô có thể chịu trách nhiệm nổi hay không đâu.”
Lời này làm môi Cố Tịch Nguyệt run run, run rẩy nói không ra nổi một chữ. Phản ứng của cô ả khiến Thẩm Dư Tri rất là vừa lòng, không hề để ý tới vẻ mặt trắng bệch của đối phương, xoay người đi tìm giáo viên viết đơn xin nghỉ, dứt khoát rời khỏi trường.
Thẩm gia tương đối xa, bởi vì tình huống đặc biệt của “cô” nên không lựa chọn trọ ở trường, mà là mua một căn hộ ba phòng ở gần trường học.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Dư Tri chui vào trong thư phòng.
Thư phòng chồng chất những sách, trên bàn bày ba cái máy tính, không đếm được có bao nhiêu dây điện ngay ngắn có thứ tự đặt tại phía sau. Cô xắn tay áo lên, ngồi ở trước bàn máy tính đăng ký một ID diễn đàn của trường, một tin HOT ngày lập tức đập vào mắt.
[ Có ai biết GMY rốt cục là từ thôn nào đến không vậy?] (Beta: GMY là viết tắt của Gu Ming Yin – Cố Minh Âm)
[ Không phải chứ? Không phải chứ? Không phải thực sự có người tin tưởng G là con nuôi đi? Tui lớn mật suy đoán cô ấy là con gái riêng, phỏng chừng người nhà của G cảm thấy khó nghe cho nên nói với bên ngoài nói là con nuôi.]
[ Người phía trước chớ nói lung tung, luật sư Cố gia không phải nói đùa …]
[ Có sao nói vậy thôi, Cố Tịch Nguyệt thật lương thiện, nếu là tôi mà nói khẳng định chịu không nổi.]
[ Hôm nay không phải còn thay cái người búp bê bùn kia cản một tay sao? Kiểu dịu dàng gì đây?] (?)
“…”
[BÁO! Nữ thần ban quốc tế với GMY cùng nhau ăn cơm ! ? Tình huống gì đây, cả hai là trực tiếp tuyên chiến ?
[Triệu Mặc Thần không hổ là đoá hoa sơn chi, là con gái đều sẽ yêu, ài.]
[SYZ? ? Hảo gia hỏa, hàng giả lần này tám phần là sắp nguội lạnh.](?) (SYZ: Thẩm Dữ Tri)
“…”
Tin tức kéo không thấy đáy.
Thẩm Dư Tri nhìn đến khó chịu, mười ngón tay xanh nhạt ở trên bàn phím nhanh chóng chuyển động, số liệu trên màn hình thoắt động, mấy phút sau, cái tin nóng kia chỉ còn lại 406 ba cái con số.
Làm xong việc này, Thẩm Dư Tri mới chậm rãi nắm tay lại.
Bởi vì rời đi con cưng của thế giới này cơ chút lâu, ngực của “cô” cũng bắt đầu bị ngột ngạt, Thẩm Dư Tri khó chịu nhíu mày, tay dài vươn qua, ngón tay nhấc lọ thuốc trên bàn lên.
Đang muốn uống thì đầu ngón tay dừng lại.
“Cô” nhíu mày, từ trong cặp sách cầm ra chiếc điện thoại màu hồng phấn của mình rồi bắt đầu gõ chữ.
[ Tiểu Nãi Nhu: Thuốc rất đắng, nhưng tớ thì rất ngọt (hình ảnh)]
Đăng lên newfeed, cài đặt đối tượng có thể xem, lựa chọn “Cố Minh Âm”.