– Edit by Link –“Không giận là tốt rồi.” Tiêu Sắt Sắt hóa giải khúc mắc xong, cười vô cùng vui vẻ.
Cô kéo tay Bạch Cố Kiềm: “Vậy chúng ta vào phòng bếp làm bánh ngọt được không? Anh thích ăn đồ ngọt được quét nhiều bơ một chút mà.”
Đồ ngọt… Không ngờ ngay cả thói quen không muốn ai biết cũng bị bại lộ…
Khóe miệng Bạch Cố Kiềm hơi giật giật, anh cảm giác một cái tay khác trong lòng bàn tay khẽ nhéo nhéo anh, mềm mại như bị vuốt mèo giẫm lên một chút.
Anh đang thất thần đã bị Tiêu Sắt Sắt kéo tay, không thể không theo cô xuống lầu.
…
Trước kia hai người cũng từng cùng nhau làm bánh ngọt, bình thường là Bạch Cố Kiềm phụ trách khuấy bơ, hôm nay Tiêu Sắt Sắt cũng giao nhiệm vụ này cho anh. Chờ Bạch Cố Kiềm dùng hết 120% tính nhẫn nại của bản thân làm xong công việc nhàm chán này, cũng vừa đúng lúc Tiêu Sắt Sắt bỏ bánh ngọt vào trong lò nướng rồi đi ra nghiệm thu thành quả của anh.
“A Kiềm giỏi quá, lần nào cũng khuấy bơ rất đều.” Cô không tiếc lời khen ngợi.
Bạch Cố Kiềm khẽ nhếch môi, trong lòng khinh thường thứ đồ chơi vô vị này. Anh đang chuẩn bị lên lầu làm nốt chuyện của mình thì thấy cô chợt nhíu mày.
“Tại sao A Kiềm lại không cười?”
“…”
“Lúc trước em khen anh, anh đều sẽ cười.” Tiêu Sắt Sắt buồn bực sờ cằm: “Nói mới nhớ, bắt đầu từ hôm qua em chưa từng thấy anh cười, mau lên, anh cười một cái cho em xem nào.”
“…”
Bạch Cố Kiềm cảm thấy mình đúng là điên rồi mới có thể nghĩ ra cái chủ ý tương kế tựu kế giả ngu ngu ngốc này. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy chờ mong của đối phương, dường như anh không thể nào từ chối được, vì vậy anh khẽ kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười giả trân cứng nhắc.
“Hừm… Không đúng lắm, bình thường anh không có người như thế… Như vậy khó coi quá.”
“…” Bạch Cố Kiềm im lặng.
Anh nào biết được lúc mình mất trí nhớ đã cười thế nào đâu? Anh chỉ biết cười lạnh lùng, cười trào phúng, cười khinh bỉ, duy chỉ không biết người ngây ngô như trước kia thôi.
Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ lắc đầu, bưng bát đi vào phòng bếp, không hề nhận ra sắc mặt của anh ngày càng âm trầm.
Thấy bóng lưng và bước đi nhẹ nhàng của cô, Bạch Cố Kiềm suýt chút cũng nghi ngờ có phải cô gái này đã phát hiện ra mình đã khôi phục bình thường, cố tình gây chuyện để “chỉnh” anh hay không…
…
Sau khi ăn trưa xong, Bạch Cố Kiềm trở về phòng ngủ trưa như mọi ngày. Sau khi anh đi ngủ rồi, Tiêu Sắt Sắt mới lén lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Thơ Ly.
Dường như Bạch Thơ Ly đã chuẩn bị từ sớm, vừa kết nối máy đã đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã hỏi ông nội về tấm hình mà lần trước cô Tiêu nhắc đến, đã có kết quả rồi.”
Tiêu Sắt Sắt đã sớm quên mất chuyện này, sửng sốt hỏi: “Cậu Bạch đã chụp lúc nào vậy?’
Người kia trầm mặc một hồi rồi mới vang lên giọng nói buồn bực trầm thấp của đối phương: “Chụp trong tang lễ của mẹ ruột A Kiềm, ảnh đó là do em ấy nhờ nhân viên công tác trong nhà chụp giúp.”
Tiêu Sắt Sắt giật mình. Lúc đó trong miệng Bạch Cố Kiềm lẩm bẩm “phải mặc màu đen”, cô cũng có phỏng đoán mơ hồ hướng về tang lễ nhưng không ngờ lại là tang lễ của mẹ anh… Nhưng vì sao Tiểu Cố Kiềm trong ảnh lại cười như thế? Mẹ ruột của mình qua đời, thế mà anh lại cười nhờ người khác chụp cho anh tấm hình…
Một cảm giác quái dị tràn ngập trong tim Tiêu Sắt Sắt.
Bạch Thơ Ly chờ hồi lâu cũng không nghe thấy cô trả lời, chị ta hiểu được sự kinh ngạc của cô nên thở dài nói: “Lúc trước tính tình của A Kiềm quả thật… rất kỳ lạ, nhưng mà cô Tiêu cũng không lần lo lắng quá, bây giờ A Kiềm đã không còn như trước nữa rồi, em ấy rất ỷ lại vào cô… Nói ra chắc chắn rất buồn cười, chỉ dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với A Kiềm thì có lẽ cô là người khác phái duy nhất có thể đến gần được em ấy trong nhiều năm qua.”
Khóe miệng Tiêu Sắt Sắt giật một cái: “Cậu Bạch có… bệnh thích sạch sẽ à?”
“Đúng vậy, thật ra không riêng gì bệnh thích sạch sẽ mà em ấy thậm chí còn không thích tiếp xúc với bất kỳ người nào, vì thế khi nhìn thấy hai người ở chung vui vẻ như thế, tôi cũng rất kinh ngạc.”
Tiêu Sắt Sắt ở bên kia điện thoại cũng kinh ngạc không kém, trừ mấy ngày vừa bắt đầu thì quả thật cô không hề phát hiện Bạch Cố Kiềm có cái tính dở hơi này.
Bạch Thơ Ly lại nói tiếp: “Lúc trước hai chị em chúng tôi bởi vì tính cách và… nguyên nhân khác nên lúc ở chung không được tốt lắm, sau này tôi lại lạc đường rời nhà hơn mười năm, lúc trở lại thì A Kiềm đã trở thành người lớn kiên cường rồi. Tính tình của em ấy cao ngạo, thỉnh thoảng sẽ rất cực đoan… Sau vài lần chủ động cầu hòa tôi cũng không muốn đụng vào cái đinh này, vì vậy quan hệ giữa tôi và em ấy vẫn không tốt lắm.”
Nói đến đây, chị ta dừng một chút: “Tôi vốn cho là hai chị em chúng tôi cứ hời hợt với nhau như thế làm phai nhạt tình thân, không ngờ em ấy lại xảy ra tai nạn giao thông…”
Bạch Thơ Ly nói đến đây, trong giọng nói trừ lo lắng còn có một chút hổ thẹn khó nhận ra được: “Mặc kệ lúc trước thế nào, tôi và em ấy vẫn là chị em ruột, hơn nữa A Kiềm cũng không phải là con ông cháu cha không làm nên trò trống gì. Em ấy thích phấn đấu trong giới kinh doanh, nếu như không phải xảy ra tai nạn giao thông thì có lẽ đã tự tạo ra một thế giới riêng của mình rồi. Vì vậy tôi cũng không đồng ý lắm về đề nghị không cần điều trị bệnh tâm lý cho A Kiềm của cô Tiêu.”
Giọng của chị ta chợt trở nên trịnh trọng và kiên quyết: “Nếu không phải không cứu được thì dù gì cũng phải thử một lần, A Kiềm không cần phải giới hạn trong một căn phòng, làm kẻ ngốc cả đời.”
Trước kia Tiêu Sắt Sắt vốn có suy nghĩ như vậy, trải qua cuộc trò chuyện với Bạch Thơ Ly, cô mới hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ khác.
Tiêu Sắt Sắt nói bằng giọng quả quyết: “Được, vậy tôi sẽ cố hết sức phối hợp với bác sĩ Lư để tiến hành trị liệu cho cậu Bạch.”
…
Cách điện thoại, hai người bọn họ đang tốn hết tâm trí vì bệnh của Bạch Cố Kiềm nhưng lại không biết người trong cuộc đang nín thở nghe lén ngoài cửa. Tai của anh rất thính, cách một cánh cửa cũng có thể nghe được giọng nói mềm mại dịu dàng của cô gái bên trong.
Vừa nói chuyện phiếm về tính nết của anh xong, Tiêu Sắt Sắt dường như nghĩ tới gì đó lại mở ra một chủ đề khác.
“Đúng rồi cô Bạch, có một chuyện không biết có nên báo cáo với cô hay không…”
Bạch Thơ Ly ở bên kia sửng sốt rồi lập tức nói: “Không sao, cô nói đi.”
“Chiều hôm qua trợ lý Trương tới biệt thự đưa cậu Bạch đi, nói là ông cụ Bạch mời vài vị bác sĩ muốn kiểm tra sức khỏe cho cậu Bạch. Bọn họ còn không cho tôi đi theo…”
Tiêu Sắt Sắt mới nói tới đây, Bạch Thơ Ly lập tức vội hỏi: “Sau đó thì sao? A Kiềm có xảy ra chuyện gì không?”
Tiêu Sắt Sắt không ngờ chị ta lại đặt câu hỏi như vậy, cô vừa nghe xong cũng đã sớm đoán ra ông cụ Bạch sẽ không hoan nghênh Bạch Cố Kiềm, vì vậy ngẩn người nói tiếp.
“Từ sau khi cậu Bạch trở về vẫn luôn hôn mê, trợ lý Trương nói là tiêm thuốc mê, bảo tôi không cần lo lắng. Tôi trông coi cậu Bạch mãi cho đến khuya cũng sợ cậu ấy sẽ không tỉnh lại, vừa định gọi điện thoại cho cô thì cậu Bạch bắt đầu đau đầu nóng lên, cũng may sau đó tôi đã dùng khăn mặt hạ nhiệt độ cho anh ấy. Nhưng không biết có phải vì nguyên nhân đau đầu hay không mà sáng nay tinh thần của cậu Bạch vẫn luôn không phấn chấn mấy.”
Cô nói xong câu cuối cùng, lo lắng thở dài một tiếng chờ đợi phản ứng của đối phương.
Rất lâu sau, Bạch Thơ Ly mới lên tiếng: “Cô Tiêu, có lẽ lời sau đây tôi nói sẽ làm cô cảm thấy kỳ lạ nhưng cô nhất định phải làm theo lời tôi dặn. Nếu lần sau bên nhà họ Bạch lại đến cưỡng ép đưa A Kiềm đi nữa, không cần biết là ông nội tôi hay trợ lý trương, cô nhất định phải gọi điện thoại ngay cho tôi. Nếu không có sự cho phép của tôi thì tuyệt đối không được để bọn họ đưa A Kiềm rời khỏi biệt thự.”
Tiêu Sắt Sắt không ngờ phản ứng của chị ta lại dữ dội như vậy, trong lời của chị ta cứ như ông cụ Bạch là người xấu muốn gây thương tổn cho Bạch Cố Kiềm.
Cô đang định hỏi nguyên nhân thì Bạch Thơ Ly đã giành nói trước: “Cô Tiêu, có chút chuyện nhà tôi không tiện tiết lộ cho cô, dù sao chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà làm là được. Nếu trợ lý Trương làm khó cô thì cô nói tên của tôi ra, còn về chuyện hôm qua A Kiềm đã gặp phải chuyện gì ở nhà họ Bạch thì tôi sẽ đi xem xét ngay.”
Tác phong làm việc của chị ta luôn mạnh mẽ vang dội, giọng điệu kiên định làm cho Tiêu Sắt Sắt không thể từ chối được. Cô cũng không nhịn được bắt đầu suy đoán bí mật phía sau.
Bỗng nhiên trong đầu cô hiện ra một tia sáng, nghĩ đến một khả năng… Chẳng lẽ Bạch Cố Kiềm xảy ra tai nạn giao thông là do ông nội anh gây ra?
Nhưng ngẫm lại cũng không đúng, nào có người ông nào lại hại cháu trai ruột của mình đâu? Có điều thái độ của Bạch Thơ Ly đối với ông ta lại mâu thuẫn ngổn ngang trăm bề, rõ ràng trong nguyên tác có nói tình cảm của hai ông cháu rất tốt.
Tiêu Sắt Sắt nhíu mày xoắn xuýt, trong lòng cực kỳ hối hận vì lúc trước không chịu thức đêm cày cho xong quyển sách này, nếu không thì cô cũng không cần đoán mò việc này bằng mắt…
Lúc cô đang sầu não, Bạch Thơ Ly lại hỏi: “Cô nói sau khi A Kiềm trở về thì tinh thần uể oải, sau đó thì sao nữa? Em ấy còn có khác thường gì nữa không?”
Tiêu Sắt Sắt suy tư một chút: “Không có, tối hôm qua cậu Bạch trừ nhức đầu một chút thì sau đó không còn xuất hiện điều gì khác thường nữa. Nhưng mà… tôi luôn cảm thấy anh ấy có hơi là lạ…”
“Hả? Lạ chỗ nào?” Bạch Thơ Ly truy hỏi.
Tiêu Sắt Sắt đang định trả lời, chợt nghe thấy tiếng đồ vật dễ vỡ rơi xuống đất phát ra tiếng “choang choang choang” chói tai, dọa cho cô run lên một cái.
“Cô Bạch, có lẽ cậu Bạch tỉnh lại rồi, lần sau chúng ta liên lạc tiếp nhé.”
Cô chưa kịp mang giày đã chạy ra ngoài cửa…