Nằm Trong Lòng Nam Phụ Hắc Liên Hoa Run Lẩy Bẩy

Chương 44.2

“…” Bạch Cố Kiềm mím môi: “Nhưng anh chưa từng xem em là bảo mẫu.”

Không chỉ không muốn cho cô làm bảo mẫu mà anh còn cảm thấy tức giận vì cô tự định vị bản thân như thế.

“Nhưng đây là sự thật.” Tiêu Sắt Sắt thản nhiên nói, hiển nhiên cô không hề sợ động vào điều kị của anh.

Bạch Cố Kiềm tức giận híp mắt lại, anh rất muốn duỗi nanh vuốt cho cô mở mang chút kiến thức xem cái gì mới là thật. Thấy cô quay đầu làm việc tiếp, trong lòng anh nảy ra một ý nghĩ khác.

Không phải cô cảm thấy cô giống bảo mẫu vì phải làm việc nhà sao? Nếu như anh cướp hết việc, vậy có phải cô sẽ bỏ suy nghĩ này không?

Thật ra đối với người có gia cảnh tốt như Bạch Cố Kiềm mà nói, cho dù không được yêu thương nhưng đó cũng là lớn lên trong cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, trong quan niệm của bọn họ chưa từng có khái niệm chủ nhân sẽ tự làm mấy loại việc nhà này.

Anh tình nguyện làm vậy hoàn toàn chỉ vì mục đích muốn san sẻ với Tiêu Sắt Sắt mà thôi, nếu bây giờ cô đang làm việc, anh cũng có thể đi tới chia một nửa công việc cho bản thân làm.

Chảo dầu phát ra tiếng xì xì dần bốc lên khói trắng, Bạch Cố Kiềm thấy Tiêu Sắt Sắt vẫn còn đang cắt thịt nên tự chủ trương muốn giúp đỡ. Khóe mắt liếc thấy một lọ chứa chất lỏng trong suốt bên kệ bếp, nhớ lại mấy lần mình đứng ở ngoài nhìn Tiêu Sắt Sắt xào rau, hình như là cô cũng dùng tới nó, vì thế anh lấy nó qua, mở nắp đổ vào trong chảo.

Nhưng không ngờ chất lỏng này vừa gặp nóng đã “xoạt” tóe lửa lên, Bạch Cố Kiềm nhíu mày giơ tay che lại. Sau đó chỉ thấy lửa trong chảo bốc lên, anh ngơ ngác một chút mới vội vàng lùi ra…

“…”

Tiêu Sắt Sắt nghe thấy tiếng động cũng giật mình, vừa quay lại đã thấy hình ảnh phòng bếp bị lửa đốt…

“Mau lấy nắp đậy chảo lại!” Cô hơi sửng sốt rồi nhanh chóng phản ứng kịp.

Bạch Cố Kiềm không có thường làm việc này, vừa nghe cô nói vậy đã nhanh chóng che cái chảo đang bốc lửa lại. Ngọn lửa bị cản lại, chẳng mấy chốc đã được dập tắt.

Hai người đứng trong phòng bếp mở to mắt, đến giờ vẫn chưa thoát khỏi khϊế͙p͙ sợ.

“Có phải vừa rồi anh đổ rượu gia vị vào không?”

Tiêu Sắt Sắt hít hít mũi, trừng mắt nhìn Bạch Cố Kiềm muốn hỏi tội anh, nhưng khi nhìn thấy mặt anh cũng quên mất câu tiếp theo của mình: “Anh, tóc của anh…”

“Hả?”

Bạch Cố Kiềm vẫn nhíu mày, vẻ mặt có vài phần xấu hổ và nóng nảy, môi mỏng gắt gao mím lại thành một đường. Nếu chỉ nhìn mặt thì anh vẫn đẹp trai ngời ngời, chỉ khi dời mắt lên…

Bạch Cố Kiềm cảm giác được ánh mắt quái lạ của Tiêu Sắt Sắt, anh hơi sửng sốt rồi giơ tay sờ tóc mái của mình, cảm giác cháy sém, vừa lấy xuống xem đã thấy bàn tay toàn màu đen xám…

“…”

“…”

Sau khi khϊế͙p͙ sợ qua đi cũng chỉ còn lại buồn cười, đặc biệt là phối hợp với gương mặt nghiêm túc đứng đắn của anh. Tiêu Sắt Sắt biết mình không nên cười nhưng cô lại không nhịn được, vì thế đành phải cắn môi, chỉ là khóe miệng cong lên đã tiết lộ tâm tình của cô lúc này.

“Đáng đời anh.” Cô thừa cơ nói.

Lúc này Bạch Cố Kiềm cũng lấy lại tinh thần, mình đã mất mặt, thấy gương mặt Tiêu Sắt Sắt vẫn còn trắng nõn sạch sẽ không thôi, anh tức nghiến răng. Trong lòng anh nổi lên tâm tư đùa giỡn, duỗi bàn tay đen ra chộp tới mặt cô.

“Này anh làm gì vậy, cũng đâu phải là tôi đốt cho anh…”

Mùi tóc cháy khét đập vào mặt, Tiêu Sắt Sắt bụm mặt muốn tránh đi như lại bị Bạch Cố Kiềm nhanh tay lẹ mắt bắt được. Đầu ngón tay anh chụp lên cằm cô, không thèm nể tình in lên hai dấu tay đen.

“Em còn cười anh à?”

Tiêu Sắt Sắt giãy giụa đẩy tay anh ra, cô ngồi xổm xuống nhưng bị anh dùng một tay vòng qua eo nhấc lên.

“Tự anh làm trò còn không cho người ta cười à?”

Cô vẫn mạnh miệng, vừa quay người tính đi đã bị Bạch Cố Kiềm giơ tay đặt lên hai bên kệ bếp, vây cô lại.

“Được thôi, lâu rồi không thấy em cười.”

Bạch Cố Kiềm nhíu mày nói, dường như anh không hề để ý tới chuyện hình tượng của mình có bị hư tổn hay không. Trái lại, vì để thấy cô chịu thẳng thắn phản bác lại mình mà anh cảm thấy tóc này bị đốt cũng đáng.

“Đừng vội nấu cơm, đi lấy máy hớt tóc cho anh.”

“Tôi không đi.”

Tiêu Sắt Sắt nắm lấy kệ bếp không buông nhưng không thể lay chuyển được sức lực lớn của Bạch Cố Kiềm, anh bá đạo ôm ngang eo cô lên, hơi dùng sức một chút rồi vác người đi luôn.



Tiêu Sắt Sắt vốn cho rằng anh muốn cô giúp anh hớt tóc như cần trước, nhưng lần này anh chỉ đặt Tiêu Sắt Sắt vào trong phòng tắm, vừa chặn cửa không cho cô ra vừa lấy tông đơ nhìn vào gương bắt đầu hớt phần tóc bị cháy khét đi.

Không biết là có sắc nên tùy hứng hay sao mà thủ pháp của Bạch Cố Kiềm cực kỳ thô bạo, anh chẳng thèm suy nghĩ mà đã cầm máy đẩy rè rè trêи đầu, cuối cùng chỉ chừa lại sợi tóc hai centimet, tóc ngắn phút chốc biến thành đầu đinh.

Anh tiêu sái vỗ đầu, nghiêng mắt hỏi Tiêu Sắt Sắt: “Sao hả?”

“…” Tiêu Sắt Sắt bĩu môi, thầm nghĩ: Chả ra sao cả, càng giống một tên bại hoại.

Mặc dù cô không nói ra nhưng Bạch Cố Kiềm vẫn có thể đọc được suy nghĩ trong lòng từ ánh mắt của cô, anh nhíu mày bật cười.

“Lại mắng anh đấy à?” Bạch Cố Kiềm vươn tay ra nhưng bị Tiêu Sắt Sắt phản xạ có điều kiện tránh đi, vừa bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ muốn lau mặt giúp em thôi…”

Tiêu Sắt Sắt hơi sửng sốt rồi mới nhớ ra trêи mặt mình vẫn còn in dấu tay đùa ác của anh, cau mày nói: “Tôi tự làm.”

Cô xoay lại nhìn vào gương, trong gương phản chiếu ra hình bóng của hai người họ. Bạch Cố Kiềm không nhìn gương mà đang nhìn chằm chằm vào mặt cô, thần thái hơi si mê, từ trong mắt cũng có thể đọc ra được một tia lưu luyến không muốn xa rời.

Tiêu Sắt Sắt mất tự nhiên lau cằm, vừa mới quay đầu muốn ra ngoài thì trước mắt chợt tối sầm. Ngay sau đó trêи môi truyền tới cảm giác đè ép ấm áp, Bạch Cố Kiềm thừa dịp cô không chú ý mà đường hoàng hôn lên môi cô một cái.

“…”

Lúc Tiêu Sắt Sắt lấy lại tinh thần thì anh đã rời đi, trêи mặt toàn là ý cười trông rất thiếu đòn. Cô cũng thật sự không nhịn được mà động thủ, nhưng không ngờ anh lại không tránh đi, bàn tay hoàn toàn không giữ lực, trong phòng vệ sinh vang lên một tiếng “chát” giòn tan.

Không biết Bạch Cố Kiềm có đau hay không chứ tay cô hơi tê rồi đó…

“Anh…” Tiêu Sắt Sắt giơ tay ngu ngơ, lửa giận lúc nãy cũng lập tức chuyển thành luống cuống: “Sao anh không tránh đi?”

Làn da bên gò má phải của Bạch Cố Kiềm bắt đầu ửng hồng, anh trầm giọng hỏi: “Có bảo mẫu nhà ai hung hăng muốn đánh chủ nhân của mình như em không?”

Thấy anh không có việc gì, Tiêu Sắt Sắt không khỏi liên tưởng đến mấy lời đồn anh có thù tất báo, trái tim cũng run rẩy theo. Nhưng cô còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi thì trêи tay đã truyền tới xúc cảm ấm áp, Bạch Cố Kiềm nắm lấy tay cô áp lên nửa bên mặt bị đánh của mình.

Anh lên tiếng, vừa ôn nhu lại mang theo ý khẩn cầu: “Cho nên đừng làm bảo mẫu nữa, làm vợ anh được không?”
Bình Luận (0)
Comment