Sau khi Bạch Thơ Ly nghe xong đương nhiên là vừa kinh ngạc vừa bi thương, thất hồn lạc phách rất lâu, cũng may có Lăng Chiêm an ủi mới phục hồi tinh thần lại. Nghĩ tới việc này cũng may là nhờ Tiêu Sắt Sắt nhắc nhở, Lăng Chiêm mới biết được chân tướng nhưng lại không nhịn được nghi ngờ sao cô lại biết bí mật này, vì thế chị ta muốn gặp Tiêu Sắt Sắt.
Mà lúc này Tiêu Sắt Sắt đã nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng cũng nhớ ra ký ức liên quan đến Bạch Cố Kiềm. Lúc đối mặt với Bạch Thơ Ly, mảnh ghép ký ức này mới được coi là hoàn chỉnh sáng lên, chỉ có điều lúc Bạch Thơ Ly hỏi vì sao cô lại biết bí mật của nhà họ Bạch, Tiêu Sắt Sắt lại nuốt lời nói thật xuống, tạm thời không tìm được lời giải thích hợp lý, dứt khoát tiếp tục giả vờ mất trí nhớ.
Cũng may Bạch Thơ Ly không phải loại người hùng hổ dọa người, biết được chân tướng, hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng Bạch Cố Kiềm nên cũng buông bỏ được nhiều về chuyện anh bắt cóc chị ta.
Chị ta cũng không biết bước tiếp theo trong kế hoạch của Bạch Cố Kiềm là gì, đối với người có ơn nuôi dưỡng chị ta nhiều năm nhưng lại hại chết cha mẹ chị ta như Bạch Thắng Hoa, cảm xúc của chị ta cũng vô cùng phức tạp. Bạch Thơ Ly không muốn chuyện này cứ trôi qua không rõ ràng như thế, cũng không hi vọng Bạch Cố Kiềm vì báo thù mà đi lên con đường phạm tội nên để Lăng Chiêm phái người tiếp cận tổ trạch nhà họ Bạch, vừa có tin tức của Bạch Cố Kiềm là báo cáo cho hắn ngay.
So với sự lo nghĩ của chị ta thì có vẻ Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh hơn nhiều. Nếu ngày đó anh đã nói muốn thay đổi kế hoạch, vậy thì chắc chắn sẽ không giống với kịch bản nguyên tác, nếu không thì anh sẽ không thả Bạch Thơ Ly ra sớm như thế.
Cũng không biết lần này anh sẽ lại dùng cách trả thù gì nữa đây…
…
Bạch Cố Kiềm hành động rất nhanh, chưa tới mấy ngày đã có người tới báo cho Lăng Chiêm, nói là nhìn thấy bóng dáng của Bạch Cố Kiềm ở gần tổ trạch nhà họ Bạch, hơn nữa anh còn công khai đi vào.
Lăng Chiêm biến sắc, cảm thấy chuyện này không đơn giản nên lập tức báo cho Bạch Thơ Ly, hai người cùng đến nhà họ Bạch.
Hôm nay thời tiết rất lớn, cuối thu thoải mái, ánh trời chiều sáng chói như bị đổ màu, chiếu lên mặt hồ trong đình viện.
Bạch Cố Kiềm đã từng ở đây rất nhiều năm, đình đài lâm viên kiểu Trung Hoa, vừa tĩnh mịch vừa thần bí, mỗi vị khách tới đều sẽ tán dương thẩm mỹ của Bạch Thắng Hoa nhưng rất ít ai biết dưới biểu tượng lộng lẫy này che giấu rất nhiều bí mật bẩn thỉu.
Bạch Cố Kiềm gác chân ngồi trêи ghế trong phòng bệnh, ánh mắt dời khỏi ráng chiều ngoài cửa sổ, chuyển về lại trong phòng, mặc dù vẻ mặt thanh thản tự nhiên nhưng trong mắt vô cùng lạnh lẽo.
Bạch Thắng Hoa trải qua một giai đoạn an dưỡng nên bây giờ đã có thể mở miệng nói chuyện, nhưng mà bởi vì đeo máy thở nên vẫn rất gượng gạo, tiếng hít thở nặng nề như tiếng xé giấy, một trận gió thoảng qua thổi lên một tiếng vang chói tai. Ánh mắt ông ta đã không còn rõ lắm những vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Cố Kiềm không thèm khử trùng đã tùy tiện xông vào, trêи trán nổi gân xanh.
“Rốt cuộc mày muốn thế nào… Chỗ này có camera, nếu như mày dám… Gây bất lợi cho tao, không tới năm phút cảnh sát sẽ bắt giữ mày…” Bạch Thắng Hoa nói chuyện đứt quãng nên lập tức không có khí thế.
Đổi lấy một tiếng cười khinh thường của Bạch Cố Kiềm: “Tôi thế nào? Chẳng lẽ cháu trai đến thăm bệnh ông nội cũng là phạm pháp à? Hay là nói ông nội không nhận đứa cháu trai ruột là tôi rồi?”
“Mày có ý gì?” Con ngươi của Bạch Thắng Hoa hơi co lại, cảm xúc chợt kϊƈɦ động nên hơi thở bị nghẹt lại, suýt chút đã không kịp thở.
“Tôi có ý gì mà ông còn không hiểu à?” Bạch Cố Kiềm lạnh lùng nhìn ông ta: “Không phải lúc trước ông chỉ dùng một tờ giấy giám định đã bức tử bà ấy sao?”
Anh lấy ra một tờ giấy, nhẹ nhàng vứt bên chân Bạch Thắng Hoa mang theo sự miệt thị và khinh thường rõ rệt.
“Buồn cười cỡ nào chứ, vào cái ngày ông nói xấu bà ấy là ɖâʍ phụ thì ông có nghĩ mấy năm sau, cái này cũng sẽ trở thành thông cáo tử vong, thân bại danh liệt của ông không?”
“Mày, mày…”
Bạch Thắng Hoa lắp bắp không nói nên lời, ông ta muốn ngồi dậy nhìn nội dung trêи tờ giấy kia nhưng cả người lại bất lực. Không biết người bên cạnh ông ta đã bị Bạch Cố Kiềm xúi giục từ lúc nào, bây giờ ông ta chả khác nào miếng thịt cá trêи thớt, bất kỳ lúc nào Bạch Cố Kiềm cũng có thể chơi chết ông ta.
Nhưng so với chết thì hiển nhiên Bạch Thắng Hoa càng sợ chuyện khác hơn, ông ta giương mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Cố Kiềm nhưng lại đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cho giật mình.
“Sao hả? Muốn xem kỹ chút à?” Anh híp mắt giơ tờ giấy đến trước mặt Bạch Thắng Hoa: “Thấy rõ chưa? Đây là giấy giám định của ai đấy nhỉ?”
“…”
Bạch Thắng Hoa cảm thấy hoa mắt, sau khi dùng sức chớp chớp mấy cái mới nhìn rõ được chữ trêи giấy, cả người như ngã vào hầm băng: “Cái này, cái này…”
“Đây là giấy giám định của ông và cháu gái ruột của ông đấy.”
Giờ đây, cụm “cháu gái ruột” này châm chọc cỡ nào.
Bạch Cố Kiềm ném văn kiện lên mặt ông ta: “Ai mà ngờ được đường đường là chủ tịch của tập đoàn Bạch thị mà lại bất lực bẩm sinh, bản thân gây dựng gia nghiệp cả đời nhưng ngay cả con cháu cũng không có.”
Anh dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra những lời đau đớn chết người, Bạch Thắng Hoa vốn khϊế͙p͙ sợ cũng càng tuyệt vọng, sắc mặt đã từ tái nhợt trở thành màu xám.
“Có lẽ tôi nên giữ lại cho ông một mạng, để ông thử xem bí mật mình giấu cả đời bị công khai ra ngoài sẽ có cảm giác thế nào.”
Câu nói kia như đâm trúng tử huyệt của Bạch Thắng Hoa, khóe mắt ông ta có một vết rách, giống như xác chết vùng dậy bắt lấy tay áo Bạch Cố Kiềm.
“Mày dám! Mày sẽ không lấy được một phần di sản nào của tao đâu, để xem mày ăn nói với bên ông ngoại mày thế nào! Lúc trước mẹ mày qua đời, bọn tao đã đạt thành hiệp nghị, ông ta mở một con mắt nhắm một con mắt với việc này, mày dựa vào cái gì mà đổ hết sai lầm lên người tao!”
“Bởi vì ông ta cùng lắm chỉ là máu lạnh, còn ông đã hoàn toàn không phải người. Thứ không phải người thì sẽ biết phân biệt ai sai nhiều, ai sai ít à?”
Bạch Thắng Hoa cảm giác được nỗi hận của Bạch Cố Kiềm đối với mình đã ăn sâu vào xương tủy, trong lòng ông ta rất tuyệt vọng, ngoài miệng bắt đầu lải nhải liên miên.
“Không được, mày không thể đối xử với tao như vậy, không có ơn sinh thì cũng có ơn nuôi, nếu lúc trước không phải do mẹ mày phát hiện ra bí mật của tao thì tao chẳng phải ra tay làm gì chứ… Không đúng, mấy năm nay tao đã cẩn thận như vậy, mày hoàn toàn không thể lấy được DNA của tao, mày không có chứng cứ!”
Ông ta đã bị kϊƈɦ thích đến có chút phát điên, ông ta đã sớm không còn là Bạch Thắng Hoa một tay che trời của năm đó nữa. Nhìn ông già bệnh tình nguy kịch trước mặt, Bạch Cố Kiềm chợt không có sức lực đánh trả ông ta nữa, anh chỉ nghiêng đầu nhìn ráng chiều xán lạn ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cây gai treo trong lòng mấy năm qua cũng sắp được trừ tận gốc, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nhưng mà anh lại không hề có chút thoải mái và hưng phấn như trong tưởng tượng, cả người mất hứng giống như đã mất mục tiêu. Đang lúc anh mê mang, trong đầu chợt hiện ra gương mặt tươi cười ôn nhu đơn thuần của Tiêu Sắt Sắt, một loại lực lượng mới chợt thấm vào người làm cho Bạch Cố Kiềm lên tinh thần.
Anh vỗ vỗ mặt nạ oxi của Bạch Thắng Hoa: “Đừng giả điên giả ngu ở đây, có lẽ ông vẫn còn nhớ lúc trước mẹ tôi chết thế nào nhỉ? Nể tình ông từng nuôi dưỡng cha tôi nên tôi giữ lại chút thể diện cuối cùng cho ông, ông tự chấm dứt đi, tôi không công bố bí mật của ông ra ngoài.”
Bạch Thắng Hoa giống như ánh sáng chợt lóe, ánh mắt ông ta chợt trấn tĩnh nhìn chằm chằm vào Bạch Cố Kiềm thật lâu giống như nhìn thấy rõ mình đã đến bước đường cùng. Sau đó ông ta mới chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống trêи khóe mắt tràn đầy nếp nhăn.
Cũng không biết là ông ta đang hối hận về hành động của mình hay là thương cho kết cục của bản thân nữa.
“Thật ra cậu là người giống tôi nhất trong mấy đứa trẻ.” Ông ta nói rất nhẹ.
Cả hai đều có lòng dạ độc ác vì đạt được mục đích của bản thân.
“Thế à?” Bạch Cố Kiềm cũng rất bình tĩnh: “Thật ra tôi lại hi vọng là không giống, dù sao nếu mà giống ông thì tôi thấy nhục nhã lắm.”
Anh không chừa lại đường lui nào cho Bạch Thắng Hoa, cầm văn kiện giơ lên trước mặt ông ta, để lại thông điệp cuối cùng: “Tôi chỉ có thể khoan dung cho ông một ngày nữa thôi.”
Anh nói xong cũng không hề lưu luyến quay người ra ngoài, đúng lúc gặp phải hai người Bạch Thơ Ly chạy tới, đang bị người của anh chặn lại ngoài cửa.
Nhìn thấy Bạch Cố Kiềm, chị ta kϊƈɦ động la lên: “A Kiềm, em tỉnh táo một chút, đừng vì thù hận mà kéo mình vào.”
Bạch Cố Kiềm trầm mặc không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu thuộc hạ thả người. Hai chị em đứng đối diện cách một cánh cửa, không biết có phải vì huyết thống gần nên có thần giao cách cảm hay không, Bạch Thơ Ly chợt dự cảm được gì đó, cả người đều sững lại tại chỗ.