Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố

Chương 16

30

 

Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng của giáo sư Lý.

 

Ra khỏi đó, tôi đi trên con đường về biệt thự, từ xa đã trông thấy Lục Huân.

 

Anh đứng dưới tán cây không xa, mặc áo hoodie và quần jogger thoải mái, một tay đặt nhẹ lên cần kéo của vali, ánh mắt nhìn về phía tôi.

 

Khoảnh khắc chạm mắt ấy, tâm trí tôi như quay về đêm qua, cây đàn piano, ánh trăng, biển cả, và anh — người rõ ràng ở nơi xa xôi nhưng lại gần ngay trước mắt.

 

"Không phải mai anh mới về sao?" Đến gần hơn, tôi mới nhận ra anh trông có vẻ hơi mệt mỏi.

 

"Đổi vé rồi." Anh nhún vai.

 

Hai chúng tôi đi song song trên đường về, tôi khẽ nói với anh: "Anh thắng rồi, dự án đã bị hủy."

 

"Ồ?" 

 

Anh nhẹ giọng: "Bị hủy thế nào?"

 

"Em tố cáo nhóm dự án làm giả dữ liệu và đạo văn."

 

Bước chân anh khựng lại một chút, nhưng dường như không hề ngạc nhiên.

 

Xa xa trên bầu trời, vài chú chim khách bay ngang qua.

 

"Nhưng mà…" Tôi ngước lên nhìn anh.

 

"Tại sao ngay từ đầu, anh đã chắc chắn rằng dự án này sẽ bị hủy trong vòng một tháng?"

 

Anh cười nhạt, đúng lúc điện thoại trong túi vang lên.

 

Một giọng nam ồm ồm vang ra từ loa ngoài.

 

“Lục Huân, cậu về đến nhà chưa? Mẹ kiếp, tôi thật sự bái phục cậu đấy! Không chịu ngồi máy bay ngày mai, lại chọn ngồi ghế cứng cả đêm để về. Việc gấp của cậu xong rồi à?”

 

Lục Huân ừ một tiếng.

 

"Cậu tranh thủ ngủ bù đi, tối nhớ gửi báo cáo cho tôi đấy!"

 

Cúp máy, anh nhét điện thoại lại vào túi, cầm chìa khóa mở cửa.

 

"Viện quản trị kinh doanh cũng nhỏ thôi, ai muốn làm dự án chỉ để kiếm điểm, anh vẫn nắm được phần nào. Quan trọng hơn cả, là anh hiểu em."

 

Anh kéo vali đặt sang một bên.

 

"Vốn dĩ, anh không muốn để em dính vào vũng nước đục này, nhưng thấy em thực sự muốn làm dự án, anh cũng đánh cược một phen."

 

"Kết quả đúng như dự đoán, anh thắng cược rồi."

 

"Mà dù có ra sao đi nữa, cũng vẫn còn anh đây mà, tóm lại sẽ không để em bị bắt nạt…"

 

Vừa nói, anh vừa xoay cổ và vai, có vẻ như cả đêm ngồi ghế cứng thật sự không dễ chịu.

 

Tôi bước đến, mấp máy môi, kéo nhẹ ống tay áo anh.

 

Anh quay lại, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ rồi bật cười.

 

"Hửm? Sao thế? Hôm nay ngoan vậy?"

 

"Không lẽ nhớ anh rồi?"

 

"Anh thắng rồi." Tôi cúi đầu. 

 

"Lần này muốn ra yêu cầu gì?"

 

"Yêu cầu à…"

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .

Anh nghĩ nghĩ, bước lên một bước, rồi bất ngờ nghiêng người dựa nhẹ lên tôi.

 

"Hình như anh hơi bị cảm rồi." Giọng anh mang theo chút khàn khàn vì nghẹt mũi.

 

"Bạn gái, chăm sóc anh chút nhé.”

 

31

 

Hôm sau, bệnh cảm của Lục Huân trở nặng.

 

Mấy bữa đó tôi không có tiết học, liền ở biệt thự chăm sóc anh.

 

Đo nhiệt độ đúng giờ, cho uống thuốc, nhắc nhở uống nước, nấu cháo, còn...

 

"Không được, buông ra, đến giờ rồi!"

 

"Bé cưng, chỉ một lát nữa thôi."

 

"Đã nói không là không!"

 

"Năm phút."

 

Trong phòng ngủ, một nam một nữ đang giành giật một chiếc laptop.

 

"Thật mà, chỉ viết thêm năm phút nữa thôi." Anh nài nỉ.

 

"Không được! Hơn nữa, nếu không phải hôm đó về nhà anh còn thức khuya viết báo cáo, ngày hôm sau cũng sẽ không trở nặng thế này."

 

"Đã hơn một tuần rồi, anh gần khỏi hẳn rồi."

 

"Vậy cũng không được, sắp tới anh còn có buổi biểu diễn ở lễ kỷ niệm trường và phần bảo vệ đề án, khoảng thời gian này nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt." Tôi dứt khoát ôm laptop vào lòng. 

 

"Anh ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, hai tiếng nữa em trả lại."

 

Cuối cùng, anh cũng đầu hàng.

 

"Còn nữa, ly nước này cũng phải uống hết, á!"

Bình Luận (0)
Comment