33
Trong bóng tối, chúng tôi im lặng rất lâu.
"Anh không hề ngủ." Tôi khẽ nói.
Anh không trả lời, chỉ bước đến bàn, bật máy phát rồi đặt đĩa vào.
Hình ảnh nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.
Đây là đoạn video quay lại buổi tiệc mừng tôi đậu cấp ba mà mẹ tôi tổ chức.
Lục Huân là người quay phần đầu.
Nhưng nửa sau là do tôi tự quay.
Tôi không biết cách quay đúng, hình ảnh lộn xộn, còn vô tình ghi lại một người không nên xuất hiện.
Bạn trai của mẹ tôi khi đó.
"Em thật sự không tin anh sao?" Anh đột nhiên lên tiếng.
Tôi im lặng trong chốc lát.
"Chuyện này, em không thể tin tưởng bất cứ ai."
"Nếu đoạn video này rơi vào tay ba em, mà hiện tại mẹ em lại không có chứng cứ gì khác, thì mẹ em sẽ bị ông ấy đuổi khỏi nhà. Ông ấy sẽ làm mọi cách để mẹ ra đi tay trắng."
"Vậy nên em liền bỏ thuốc ngủ vào nước của anh? Sao chép vân tay của anh? Muốn lén lấy đi chiếc đĩa này?"
“Em sợ anh phát hiện ra người đàn ông trong video, rồi giao nó cho ba em, khiến mẹ em phải ra đi tay trắng sao?”
"Trong lòng em, anh là loại người như vậy à?”
"Đồng Diên." Ánh mắt anh lộ rõ vẻ thất vọng.
“Anh thực sự không đáng để em tin tưởng đến thế sao?”
"Anh cho là mối quan hệ của chúng ta đã có tiến triển. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là em đang diễn cho anh xem?”
"Chỉ vì thứ này sao?" Anh cười lạnh.
"Chỉ vì thứ này thôi sao?!"
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Không phải vậy.
Tôi không hề giả vờ.
Tình cảm này là thật.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Chính vì thật lòng thích anh, nên tôi càng không muốn để anh biết sự nhơ nhuốc của mình.
Miệng thì lên án người cha ngoại tình, nhưng lại ra sức che giấu người mẹ vì thất vọng với hôn nhân mà cũng làm điều tương tự.
Cố tình tiếp cận, che giấu mục đích, rồi dối trá một cách tinh vi.
Tôi quay mặt đi, cố gắng kiềm chế giọng nói đang hơi run của mình.
"Vậy còn anh thì sao? Nếu anh tin em, anh đã không lắp camera giấu kín ở cửa phòng, để rồi biết em từng vào tìm đồ.”
“Cũng sẽ không lúc nào cũng đề phòng em, thậm chí đến ly nước em đưa cũng không uống.”
"Anh thì tốt đẹp hơn em ở chỗ nào chứ."
Anh im lặng một lúc lâu rồi khẽ đáp: "Chiếc camera đó không phải để đề phòng em."
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nhìn anh chằm chằm.
"Lục Huân, vốn dĩ chúng ta đã không hợp nhau. Anh nói đúng, một mối quan hệ như thế này… Tại sao phải tiếp tục diễn nữa?"
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên người anh, anh khẽ ngẩng đầu lên.
"Là vốn dĩ không hợp nhau?" Anh nói nhẹ nhàng.
"Hay là em thích một người khác?"
34
Tôi không trả lời câu hỏi đó.
Sáng hôm sau, khi tôi ra khỏi nhà, Lục Huân đã đi mất rồi.
Buổi tối, lớp tôi tổ chức một buổi tụ tập.
Điều tôi không ngờ là Tô Ánh cũng đến.
Dự án kết thúc trong tình huống như vậy, gặp lại nhau không tránh khỏi ngượng ngùng.
Nhưng dường như Tô Ánh chẳng hề bận tâm chút nào.
"Sau này nghĩ lại, em làm vậy là đúng." Anh ấy chủ động ngồi xuống bên cạnh tôi, cười nói.
"Đừng cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì cả. Dự án kết thúc rồi, tôi cũng xem như thở phào nhẹ nhõm."
Trên bàn ăn, Lư Viên Viên cầm điện thoại chụp lia lịa.
"Diễn đàn trường đang tổ chức một chủ đề 'Khoảnh khắc nhập học đẹp nhất' đấy. Hôm nay mọi người có thể chụp ảnh tham gia, ai có lượt thích cao nhất sẽ có thưởng đó."