Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố

Chương 26

Thật ra, anh đã đợi giây phút này từ lâu rồi.

 

Có lẽ chúng cũng không ngờ rằng Lục Huân lại giỏi đánh nhau đến thế, bị đánh đến choáng váng.

 

Đánh nhau xong, anh kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống trước mặt hai kẻ đang run lẩy bẩy với gương mặt bầm tím.

 

"Nói tôi nghe xem."

 

"Nói xong, tôi đưa hai người đến bệnh viện."

 

Anh từng tưởng tượng về rất nhiều kết cục với Đồng Diên.

 

Lúc ở bệnh viện, nhìn hai chữ "Đồng Diên" không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, anh không nghe máy mà chỉ nhắn tin lại.

 

"Anh không sao."

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .

"Anh đang ở đâu?" Cô lập tức trả lời.

 

Anh gửi định vị bệnh viện, sau đó tắt màn hình, nhìn những người qua lại trước mặt, tia hy vọng nhỏ bé vốn đã bị dập tắt, lại vì bốn chữ "Anh đang ở đâu?" mà len lỏi bùng cháy.

 

Có lẽ, cô thực sự lo lắng cho anh.

 

Vậy thì có thể nào…

 

Tia lửa nhỏ, cũng có thể bùng lên thành biển lửa.

 

Một khi ý nghĩ đã xuất hiện, thì rất khó để đè nén xuống.

 

Đúng lúc này, một y tá đi ngang qua.

 

"Chị y tá ơi." 

 

Anh ngước mắt, đôi mắt trong veo lấp lánh: "Có thể cho em xin ít băng gạc không ạ?"

 

Gương mặt anh vốn đã đẹp, lại chưa bao giờ gặp áp lực khi đóng vai ngoan ngoãn trước mặt người lớn, huống chi lúc này trên tay còn có vài vết thương nhỏ, càng khiến người ta xót xa.

 

Cô y tá nhất thời đỏ mặt, đưa cho anh một cuộn băng gạc thật to.

 

"Lục Huân, mày thật là xấu xa." Anh vừa quấn băng lên tay, vừa nghĩ.

 

Thế nhưng mà, lại không muốn buông tay.

 

Vậy thì cứ xấu xa một lần đi.

 

……

 

Thật ra, anh cũng không ngờ rằng cô sẽ khóc dữ dội như vậy.

 

Anh chỉ muốn thấy cô bộc lộ cảm xúc thật với mình, nói thật với anh, chứ không phải muốn làm cô khóc.

 

"Thôi vậy." Lục Huân nghĩ.

 

Dù sao thì sau này, anh cũng sẽ không để cô có cơ hội phải khóc nữa.

 

Sau buổi bảo vệ luận án, cuộc sống dần trở lại yên bình, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn chưa được giải quyết.

 

Anh đến gặp mẹ của Đồng Diên – Trịnh Vinh.

 

Cuộc trò chuyện đó diễn ra khá suôn sẻ.

 

Anh chân thành, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình dành cho Đồng Diên, cũng thật lòng xin lỗi vì sự buông thả nhất thời của mẹ mình.

 

Anh cũng đối mặt với mẹ mình.

 

Phương Dao trước giờ sống tùy hứng, bà thực sự không phải người có đạo đức quá cao thượng. Bà và cha Đồng Diên chẳng qua cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng đối phương lại là chồng của bạn mình, điều đó khiến bà luôn day dứt trong lòng.

 

Thẳng thắn, có lẽ sẽ tốt hơn.

 

Phương Dao và Trịnh Vinh đã nói gì với nhau, Lục Huân và Đồng Diên không biết. Chỉ biết rằng sau cuộc trò chuyện đó, Phương Dao chủ động đề nghị ra nước ngoài một vài năm.

 

Còn vụ kiện ly hôn của Trịnh Vinh cũng diễn ra khá thuận lợi, bà giành được những gì mình mong muốn.

 

Mọi thứ đều đã ngã ngũ.

 

Vào kỳ nghỉ đông, Lục Huân và Đồng Diên dự định đi ngắm cực quang cùng nhau.

 

Trên máy bay, Đồng Diên nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, bỗng nhớ ra một chuyện.

 

"Ván cuối cùng, hình như chúng ta... vẫn chưa đưa ra yêu cầu nhỉ?"

 

"Yêu cầu chẳng phải đã đưa ra rồi sao?" Anh cười.

 

"Là gì cơ?" Cô chớp mắt nhìn anh.

 

"Theo yêu cầu của ván đầu tiên, mối quan hệ của chúng ta chỉ kéo dài đến hết học kỳ này." Anh khẽ cười.

 

"Vậy thì yêu cầu của ván cuối cùng chính là..."

 

Hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau.

 

"Chúng ta ở bên nhau."

 

"Lần này, thời hạn là mãi mãi."

 

[Hoàn]

Bình Luận (0)
Comment