Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố

Chương 4

9

 

Tối hôm đó, không hiểu sao tôi ngủ không yên giấc.

 

Trong mơ, luôn có một con sói đen đuổi theo tôi, tôi ra sức chạy trốn suốt cả đêm, đến khi tỉnh dậy thì cả cơ thể lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi.

 

Mở điện thoại, trong nhóm chat đang bàn về buổi tụ tập tối nay ở KTV.

 

Lục Huân không có ở nhà, chạng vạng tối tôi nhắn tin cho anh một tin rồi ra ngoài.

 

Không ngờ, Tô Ánh cũng đến.

 

Trong phòng hát, tôi ngồi ở góc uống nước trái cây, Lư Viên Viên bỗng ghé sát lại, chỉ vào Tô Ánh và nói nhỏ: "Đồng Yên, anh Tô là đàn anh cấp ba của cậu đúng không?"

 

"Ừ."

 

"Anh ấy hồi cấp ba cũng tốt như vậy à? Cậu nhìn đi, mọi người vây quanh hỏi đủ thứ mà trông anh ấy chẳng hề thấy phiền chút nào."

 

Tôi gật đầu.

 

"Đúng thế, anh ấy thực sự rất tốt."

 

Lúc này, một nữ sinh khác ngồi xuống cạnh chúng tôi. 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .

 

"Ê này, các cậu nghe tin chưa? Người biểu diễn piano trong lễ khai giảng năm nay không phải là học trưởng Tô đâu."

 

"Sao lại không phải học trưởng Tô chứ, học trưởng Tô chơi piano giỏi thế cơ mà."

 

"Thế ai được chọn?"

 

"Lục Huân."

 

Bàn tay cầm nước trái cây của tôi khựng lại.

 

Nữ sinh kia ngả người ra sau: "Các cậu không biết Lục Huân là ai à? Soái ca của viện Quản trị Kinh doanh đó! Nghe nói đẹp trai lắm!"

 

"Nhưng nghe bảo khá lạnh lùng, không thân thiện như học trưởng Tô…"

 

"Nếu là tớ thì tớ chọn anh Tô. Nam thần cũng phải gần gũi chút chứ, anh ấy thật sự quá dịu dàng luôn…"

 

Tôi lặng lẽ cắn ống hút, nghe họ bàn tán, thì bỗng có người gọi tên tôi.

 

Là Tô Ánh, anh ấy cầm micro bước đến.

 

"Hát cùng anh không?" Anh ấy mỉm cười.

 

Nhân vật chính của câu chuyện tám nhảm bất ngờ xuất hiện bên cạnh, khiến mặt mũi mấy nữ sinh kia đỏ đều hơi ửng đỏ.

 

"Học trưởng, sao anh chỉ mời Đồng Diên mà không rủ bọn em hát chung?" Một cô gái to gan trêu đùa.

 

"Đúng đó học trưởng, bọn em cũng muốn hát cùng anh mà."

 

Tôi thuận nước đẩy thuyền: "Vậy các cậu hát đi, mấy bài này tớ không rành lắm."

 

Tô Ánh chưa bao giờ làm khó người khác.

 

Quả nhiên, anh ấy chỉ im lặng một chút rồi gật đầu đồng ý.

 

Từ đầu đến cuối vẫn treo nụ cười ôn hòa, khéo léo, hiểu lòng người trên khuôn mặt.

 

Lúc này, một nữ sinh đã nhảy lên giật lấy micro: "Học trưởng, để em hát cùng anh nhé! Bài tình ca nào cũng được hết á!"

 

Tô Ánh khẽ cười.

 

"Em chọn đi."

 

10

 

Lúc tụ tập kết thúc, trời đã gần 10 giờ tối.

 

Quán karaoke nằm ngay cạnh đại học A, cách nhà Lục Huân không xa.

 

Tôi đeo balo, đi được hai bước thì thấy một chiếc xe đạp bên đường. Vừa rút điện thoại ra định quét mã thuê xe, tôi phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ.

 

Một từ mẹ tôi, một từ Lục Huân.

 

Tôi gọi lại cho mẹ trước.

 

Bà nói đã gửi một chiếc vòng tay đến, vài ngày nữa là sinh nhật dì Dao Dao, nhờ tôi mang đến giúp bà.

 

Cúp máy, tôi định gọi lại cho Lục Huân thì tay lái xe đạp đột nhiên bị ai đó đè xuống.

 

Tôi ngẩng đầu lên, một gã say rượu, trông chỉ khoảng hơn 20 tuổi, có lẽ vừa bước ra từ nhà hàng gần đó.

 

"Em gái à, muộn rồi còn mặc váy ngắn thế này sao…"

 

Tôi theo bản năng lùi lại một bước, nhưng không ngờ phía sau cũng có người.

 

Gã đó bất ngờ ôm lấy eo tôi từ phía sau.

 

"Eo nhỏ thế này, mềm như bóp ra nước được vậy. Một đêm bao nhiêu, hả? Nói cho anh đi, anh đây trả tiền cho."

 

"Buông tôi ra!" Tôi hét lên, nhưng hai gã đó chỉ cười phá lên.

 

"Cá tính phết đấy."

 

"Tao thích kiểu này."

Bình Luận (0)
Comment