Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói dối, nhưng không hiểu sao, dưới ánh mắt sắc bén của Lục Huân, tôi cứ thế mà thốt ra.
Anh cũng không hỏi thêm, chỉ bước tới, bất ngờ ngồi xuống.
Cảm giác mát lạnh khiến tôi giật mình, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Lục Huân đang cầm khăn giấy ướt sát trùng, nhẹ nhàng lau bắp chân tôi.
Một tay anh giữ lấy chân tôi, tay kia chậm rãi lau sạch bùn đất, gương mặt nghiêm túc như thể đang lau chùi một tác phẩm nghệ thuật.
Chẳng biết có phải là ảo giác của tôi không, nhưng tôi luôn cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rực.
"Không cần đâu anh Lục Huân, lát nữa em tắm là được…"
"Khử trùng trước rồi tắm sau."
Nhưng tư thế này thật sự khiến tôi thấy ngại ngùng.
Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh, mặt tôi đỏ bừng, mãi lâu sau mới vắt óc nghĩ ra một chủ đề.
"À ờm, ván thứ hai của chúng ta, khi nào mới bắt đầu vậy?"
12
Lục Huân dừng động tác, ngẩng đầu lên.
"Gấp vậy sao?"
Anh vứt khăn ướt đi, đứng dậy rồi ngồi xuống đối diện tôi.
"Lúc nào cũng được, em nói đi."
"Vậy… ngày mai nhé?"
"Được."
"Nhưng em có một yêu cầu." Tôi vội vàng nói thêm.
"Không được dùng đề thi lần trước, hai chúng ta phải ra nhà sách mua hai bộ đề mới để làm."
"Được.” Anh ấy cười.
"Nghe theo em hết."
Tối hôm đó, tôi lại mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy nửa đêm, dường như cửa phòng tôi tự động mở ra.
Ý thức tôi vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không thể cử động.
Cho đến khi có một người ngồi xuống bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi.
"Bé cưng, nói dối là không ngoan đâu nhé."
13
Giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng.
Cửa vẫn khóa chặt.
Chuyện này là gì đây? Di chứng của nỗi sợ sao?
Xuống lầu, Lục Huân đã chuẩn bị xong bữa sáng, vừa uống cà phê vừa đọc sách.
Ăn sáng xong, tôi cùng anh đến nhà sách, chọn hai bộ đề mới, định thời gian rồi bắt đầu làm.
Bộ đề này có độ khó bình thường hơn so với bộ trước, chỉ ở mức đề thi thật thông thường.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Làm xong, tôi và Lục Huân cùng nhau đối chiếu đáp án.
"Sao anh lại sai đến 5 câu nghe hiểu?!" Tôi kinh ngạc thốt lên, rõ ràng bộ đề này dễ hơn bộ trước nhiều mà.
Anh dường như cũng hơi bối rối, nhìn lại phiếu trả lời rồi lại nhìn đề bài, bất đắc dĩ nói: "Hình như… tô nhầm dòng rồi…"
"Vậy làm lại một lần nữa nhé?"
"Không, theo luật chơi thì anh thua rồi."
"Vậy, Diên Diên, yêu cầu của em là gì?" Anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết giữa bầu trời đêm.
Dáng vẻ anh chẳng hề có chút gì là buồn bã vì thua cả.
Tôi nhìn người trước mặt, khẽ nuốt nước bọt.
"Thật sự là bất cứ yêu cầu gì cũng được sao?"
"Ừm."
"Em nghe, nghe mẹ em nói…" Tôi chần chừ.
"Trong phòng dì Dao Dao, có một… máy hát đĩa than cổ…"
Lục Huân hơi sững sốt.
Tôi có chút ngại ngùng.
"Anh biết mà, em luôn có hứng thú với mấy thứ đó, nên vẫn luôn muốn xem thử. Hơn nữa, nghe nói nhà anh còn sưu tầm rất nhiều đĩa nhạc quý, em có thể, có thể nghe thử không…"
Không khí im lặng hồi lâu.
"Không được sao?" Tôi cẩn thận hỏi.
"Nếu khó xử thì thôi vậy, dù sao cũng là bộ sưu tập quý giá, em sẽ nghĩ ra một yêu cầu khác…"
Lục Huân đột nhiên nở nụ cười.
Vừa cười, anh vừa đưa tay xoa đầu tôi.
"Diên Diên, sao em có thể đáng yêu đến vậy chứ?"