18
Vòng đu quay chầm chậm hạ xuống.
Một lúc lâu sau, anh giơ tay lên.
"Lại đây."
Tôi lắc đầu.
Anh thở dài.
"Bé cưng, thứ em muốn, anh có trong tay."
Tim tôi bỗng chốc thắt lại.
"Nếu em chưa thể chấp nhận ngay chuyện chúng ta yêu nhau, vậy thì chúng ta có thể đặt ra một thời hạn."
"Đến hết học kỳ này, em làm bạn gái anh. Sau khi học kỳ kết thúc, anh sẽ không can thiệp vào em nữa."
"Bây giờ còn 12 phút nữa là vòng đu quay chạm đất, em có thể suy nghĩ kỹ xem có muốn tiếp tục ba ván trò chơi sau không."
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy ẩn ý: "Dù sao, nếu em thắng, em có thể yêu cầu anh đưa em thứ đó, không phải sao?"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Có những ván cờ, một khi đã bước vào, thì rất khó để rút lui.
Huống hồ gì, người nhập cuộc vốn đã có mưu đồ riêng.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, ngoan ngoãn dịch người lại gần.
"Trò chơi... ván tiếp theo bao giờ bắt đầu?"
"Không vội, sắp khai giảng rồi." Lục Huân bắt chéo chân, như thể đã đoán trước được kết cục này.
"Nhưng trước đó, có lẽ chúng ta nên lập ra ba quy tắc trước?"
Tôi nghi hoặc nhìn anh.
"Như lần trước vậy, em đột nhiên biến mất, lại để người đàn ông khác cõng em về. Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, anh sẽ rất tức giận đấy." Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng cuộn lấy một lọn tóc tôi, mỉm cười.
"Anh có thể tha thứ việc em nói dối một lần, nhưng sau này thì không được nữa."
19
Sau khi vòng đu quay chạm đất, tôi trở thành bạn gái của Lục Huân.
Thời gian có hiệu lực, là một học kỳ.
Nhìn anh tự nhiên nắm tay tôi bước về phía trước, tôi vẫn còn chút ngẩn ngơ.
Nhưng tôi phải tiếp tục chơi trò chơi này.
Năm tôi khoảng mười tuổi, ba tôi đã không còn mặn mà với gia đình.
Ông lấy lý do công việc bận rộn, nhưng thực tế là mập mờ với hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác.
Mẹ tôi vừa chăm sóc tôi, vừa phải hầu hạ ông bà nội. Một tiểu thư giàu có từng ngây thơ lạc quan như mẹ tôi, căn bản không thể đấu lại được một người đàn ông thâm sâu như ba tôi.
Năm đó, khi họ yêu nhau say đắm và kết hôn, trong lòng chỉ có đối phương, đã từng đặt ra một giao ước.
Ai ngoại tình, người đó sẽ ra đi tay trắng.
Công ty càng ngày càng lớn mạnh, nếu ra đi tay trắng, ba tôi chắc chắn không cam tâm.
Vậy nên, ông sẽ không để mẹ tôi có được bất kỳ bằng chứng nào.
Khi hai người giằng co, mẹ tôi đã gửi gắm tất cả chờ mong về tương lai và cuộc sống của bà lên người tôi.
Khi đó, mọi niềm vui, sở thích của tôi đều bị tước đoạt.
Chỉ có học tập, học tập không ngừng, thi đậu vào trường đại học tốt nhất, trở thành một người xuất sắc nhất.
Có lúc tôi cảm thấy như bị đè nén đến mức không thở nổi không?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Cũng có chứ.
Nhưng tôi không hận bà.
Chúng tôi đều chỉ là những người bị mắc kẹt trong ván cờ này mà thôi.
Biết bao đêm tôi đã thấy mẹ tôi khóc thầm khi trời đã về khuya.
Bà đóng chặt cửa, dùng khăn che miệng, muốn khóc to nhưng lại sợ tôi nghe thấy.
Cuộc hôn nhân này đã mang đến cho bà quá nhiều đau khổ, nhưng khi nghĩ đến chuyện từ bỏ, quá nhiều điều không cam tâm đã khiến bà không thể dễ dàng rút lui.
Tôi muốn giúp mẹ tôi chiến thắng.
Giúp bà thoát khỏi mớ bòng bong này.
Vậy nên, tôi nhất định phải có được những thứ đó.
Dù bằng cách nào đi chăng nữa.