◎"Bạn trai?" ◎
Diễm Yêu Lâu có nhiều tầng, mỗi tầng đều vô cùng náo nhiệt.
Nam nữ lui tới nơi này ai nấy đều tràn ngập hormone quyến rũ, mùi hương ngọt ngào nồng đậm trong không khí cũng không thể che giấu được bầu không khí mê hoặc.
Đô Diêu Chi cảm thấy tò mò về Diễm Yêu Lâu nên mới vào xem thử. Nhưng sau khi đi dạo hai tầng, nàng gần như không chịu nổi nữa. Khuôn mặt đỏ bừng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đông cung sống … cái gì gọi là đông cung sống? Chỗ nào cũng là cảnh đông cung sống!!
Những kẻ đặt chân vào nơi này dường như chẳng hề có chút e dè hay xấu hổ nào. Tiếng cười quyến rũ, những lời trêu ghẹo đong đưa xen lẫn mùi phấn hương ngây ngất, khắp nơi đều toát lên một bầu không khí hoan lạc cuồng nhiệt, như thể họ muốn tận hưởng khoái lạc đến hơi thở cuối cùng.
Đô Diêu Chi có thể chấp nhận được tiểu thuyết, manga, anime hay thậm chí là video về chủ đề này.
Nhưng xem trực tiếp…
Đặc biệt là xem trực tiếp cùng Lan Đình Yếm…
Điều này thực sự khiến nàng không chịu nổi!
"Lan Đình Yếm..." Dù Ma Tôn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, dường như hoàn toàn không bận t@m đến những gì đang diễn ra xung quanh, nhưng Đô Diêu Chi không thể chịu được. Nàng khẽ kéo vạt áo hắn, hạ giọng nói:
"Chúng ta đi thôi."
Lan Đình Yếm liếc nhìn nàng một cái, giọng nói trầm thấp: “Ừm”
Đô Diêu Chi sững sờ.
Hắn… Hắn vừa "Ừm" một tiếng kia… Sao nghe có vẻ mất tự nhiên và nghẹn ngào vậy?
Nàng không dám nghĩ nhiều, vội kéo tay Lan Đình Yếm chạy thẳng ra khỏi Diễm Yêu Lâu.
Hai yêu quái canh cửa nhìn theo với vẻ kinh ngạc: “Cô nương, công tử, các ngươi ra nhanh vậy sao? Vu Sơn hội còn chưa chính thức bắt đầu đâu! Chẳng phải là uổng phí hai khối trung phẩm linh thạch?”
Vu Sơn mây mưa…
Bên trong đã d@m mĩ đến mức đó rồi, mà Vu Sơn hội còn chưa bắt đầu sao? Đáng sợ quá đi mất!
Đô Diêu Chi không quay đầu lại, túm chặt Lan Đình Yếm chạy một mạch về khách đi3m ở Răng Nanh Thành.
Hệ thống nói cần thu thập thông tin về tân Ma Quân, điều này có nghĩa là không bao lâu nữa hắn sẽ xuất hiện. Vì vậy, Đô Diêu Chi quyết định không vội tiến sâu vào trung tâm thế lực của đám ma tu mà sẽ ở lại Răng Nanh Thành thêm một thời gian để chờ tin tức.
Khách đi3m này là nơi nàng đã lựa chọn rất kỹ.
Ở Ma giới, có thể mở khách đi3m đều không phải người bình thường.
Mà khách đi3m nàng chọn—là một hắc điếm.
Ưu điểm: Phòng ở xa hoa, thoải mái, giá cả hợp lý, phục vụ chu đáo.
Khuyết điểm: Khi khách trả phòng, lão bản sẽ "lột một tầng da" (theo đúng nghĩa đen).
Nhưng may mắn thay, lão bản rất có mắt nhìn—hắn nhận ra Ma Tôn.
Vậy nên, đối với Đô Diêu Chi, khách đi3m này chỉ có ưu điểm, không có khuyết điểm.
Lão bản tươi cười niềm nở, chắp tay cúi chào, giọng nịnh nọt: “Tôn thượng, Diêu Chi cô nương, hai vị đã về rồi! Hẳn là bên ngoài đi mệt mỏi lắm nhỉ? Tiểu nhị đã chuẩn bị nước ấm sẵn sàng cho hai vị rồi!”
Sau khi trở về khách đi3m, Đô Diêu Chi cảm thấy cả người như bị ám đầy hương phấn từ Diễm Yêu Lâu. Không chỉ toàn thân thoang thoảng mùi hương, mà ngay cả tâm trạng nàng cũng khô nóng, khó chịu đến lạ. Vì thế, nàng hướng lão bản gật đầu cảm tạ.
Nàng và Lan Đình Yếm vẫn quyết định đặt hai phòng riêng.
Từ sau sự kiện ở Tinh Lam Thành, quan hệ giữa hai người rơi vào một giai đoạn vi diệu.
Lan Đình Yếm không còn cần máu của nàng nữa. Đô Diêu Chi từng thử nhắc đến vài lần, nhưng lần nào hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại hai chữ: “Tĩnh dưỡng.”
Hai người sẽ nắm tay, ôm nhau, Đô Diêu Chi thậm chí ngày càng thuần thục trong việc chơi đùa với xúc tua của hắn… Thỉnh thoảng, họ cũng sẽ ngủ chung một giường.
Đôi khi, họ hôn nhau.
Nhưng không sâu, cũng không kéo dài.
Mỗi khi hôn đến một mức nào đó, Lan Đình Yếm sẽ chủ động lùi lại, nghiêm túc nói với nàng: “Phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Hắn nói cứ như thể nếu hôn lâu thêm chút nữa thì nàng sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy.
Lúc đầu, Đô Diêu Chi còn có chút bất mãn—dù sao nàng cũng phải thừa nhận rằng mình rất thích hôn môi. Nhưng dần dần, nàng phát hiện ra Lan Đình Yếm cũng vậy.
Thậm chí, hắn còn sa đắm trong đó.
Chỉ là mỗi lần hôn sâu, hắn lại phải dùng hết sức tự chủ để đẩy nàng ra. Nhưng không phải lúc nào tự chủ của hắn cũng phát huy tác dụng một cách hoàn hảo.
Vì thế, Đô Diêu Chi học cách trêu chọc hắn.
Mỗi khi Lan Đình Yếm đắm chìm vào nụ hôn, nàng sẽ đẩy hắn ra trước, sau đó bắt chước vẻ mặt vô cảm của hắn mà nói: “Ta phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể tiếp tục thân mật nữa.”
Nàng thích nhìn ánh mắt hắn trong khoảnh khắc đó—đang say đắm, rồi thoáng chốc hiện lên một tia mất mát.
Đáng tiếc là giây phút ấy quá ngắn ngủi.
Rất nhanh, Lan Đình Yếm lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh vốn có, tán thành lời nàng, gật đầu nói: “Tĩnh dưỡng.”
Nhưng đôi khi, Đô Diêu Chi vẫn tự hỏi…
Nếu Lan Đình Yếm mất đi sự bình tĩnh thì sẽ thế nào? Hắn sẽ cuồng nhiệt sao? Sẽ tham hoan sao? Sẽ… mất khống chế sao?
Nếu có cơ hội, nàng thật muốn tận mắt nhìn thấy…
Hơi nước ấm bốc lên, đọng thành những giọt li ti trên tấm bình phong phỉ thúy.
Đô Diêu Chi vốc một vốc nước, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, cố gắng xua tan những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Càng nghĩ đến những chuyện thân mật kia, người nàng lại càng nóng hơn!
Nàng không ngâm mình lâu, rất nhanh đã đứng dậy, thay quần áo sạch sẽ.
Nâng tay lên ngửi thử, Đô Diêu Chi nhíu mày.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dường như mùi hương phấn kia vẫn còn vương vấn trên người nàng.
Nàng khẽ cau mũi, vận chuyển linh khí qua kinh mạch hai vòng, sau đó lại dùng thuật pháp thanh tẩy quần áo thêm một lần nữa. Lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ lại thì, một nơi như Diễm Yêu Lâu chắc chắn không dùng loại hương phấn bình thường. Chắc chắn nó có tác dụng đặc biệt nào đó.
Nhưng dù sao tác dụng của nó cũng sẽ không quá mạnh.
Dù gì đi nữa, tu vi của nàng trong năm qua đã tiến bộ không ít. Mùi hương này chẳng khác gì cồn, không thể ảnh hưởng đến nàng quá nhiều.
Xử lý xong vấn đề hương phấn, Đô Diêu Chi ngồi xuống trước bàn, lấy từ túi trữ vật ra một chồng giấy.
Nàng cầm bút lông, chấm vào nghiên mực, rồi tiếp tục hoàn thiện “Bản đồ Ma Giới” của mình.
Dựa vào nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cùng với những gì “nhân công khách phục” từng nói trước đó, nàng có thể đoán được một điều:
Muốn trở về nhà, nàng nhất định phải thay thế nguyên bản "Diêu Chi" và hoàn thành phần cốt truyện của nàng ta. Mà trong câu chuyện này, nhiệm vụ của nàng chính là giúp Tiên Giới đạt được kết cục tiêu diệt Ma Giới.
Nếu vậy… Càng thu thập nhiều tin tức hữu ích và gửi đi sớm, có lẽ nàng có thể đẩy nhanh tiến trình này.
Mang theo suy nghĩ đó, Đô Diêu Chi càng thêm chuyên tâm vào công việc.
Chỉ là…
Thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng đồng thời cũng lại rất chậm.
Nếu lúc này nàng còn ở thế giới thực, có lẽ nàng đang phải đau đầu vì luận văn tốt nghiệp, bảo vệ đồ án, thực tập công việc.
Nhưng ở thế giới huyền huyễn này, một năm chẳng qua chỉ như bóng câu lướt qua khe cửa, hầu như không có sự thay đổi nào quá chấn động.
Vừa vẽ bản đồ, nàng vừa cảm khái.
Cho đến khi nàng nhận ra điều gì đó không đúng.
Động tác vẽ chợt khựng lại.
Tưởng rằng đã thanh tẩy sạch mùi hương phấn, vậy mà nó lại bốc lên lần nữa.
Cơn nóng trong người cũng theo đó mà trở lại.
Ngòi bút run nhẹ trên giấy, nhỏ xuống một giọt mực đen, loang ra, làm bẩn cả ký hiệu thành trì mà nàng vừa vẽ xong.
Đô Diêu Chi hít sâu một hơi, nhưng hơi thở phả ra lại có chút nóng rực.
Nàng buông bút, nhắm mắt lại, chuẩn bị thử vận khí để áp chế cảm giác kỳ lạ này.
Nhưng ngay lúc đó—
“Cốc cốc.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Hai nhịp gõ vững vàng, là Lan Đình Yếm.
Vừa gõ cửa xong, không chờ Đô Diêu Chi phản ứng, Lan Đình Yếm liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Thật ra, với thực lực của mình, hắn hoàn toàn không cần làm vậy. Hắn có thể lặng lẽ xuất hiện ở bất cứ đâu mà không gây ra một tiếng động. Việc gõ cửa là do Đô Diêu Chi yêu cầu. Nàng từng nói nếu hắn cứ đột ngột xuất hiện, nàng sẽ bị giật mình, mà như thế thì “không có lợi cho việc nghỉ ngơi”.
Vì vậy, sau này, Lan Đình Yếm tập thói quen gõ cửa. Nhưng hắn không làm vậy để chờ nàng cho phép vào, mà chỉ đơn thuần là một lời nhắc nhở.
“Tôn thượng?”
Đô Diêu Chi cảm thấy sắc mặt Lan Đình Yếm có chút kỳ lạ.
Hắn xoay người, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Chi Chi.” Hắn khẽ gọi nàng, giọng nói trầm thấp.
Đô Diêu Chi lập tức nhận ra có điều bất thường:
“Tôn thượng, ngươi cũng... bị ảnh hưởng sao? Hương phấn trong diễm yêu lâu có vẻ không bình thường. Chúng ta có nên đến hỏi bọn họ xin giải dược không?”
Còn chưa dứt lời, Lan Đình Yếm đã cúi xuống hôn lên môi nàng.
Ban đầu, Đô Diêu Chi cảm thấy loại hương phấn này tuy có chút tác động mạnh, nhưng cũng không đến mức khó chịu. Dù vài lần cố gắng trấn áp cảm giác ấy nhưng vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ, hiệu quả thực tế cũng chỉ khiến người ta hơi nóng lên, có chút thôi thúc muốn ôm ấp hay hôn hít, nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
Thế nhưng, khi đôi môi lành lạnh của Lan Đình Yếm chạm vào, cảm xúc trong nàng như cơn thủy triều đêm xuân, bất chợt cuộn trào mãnh liệt.
Đã đến nước này rồi... thì cứ thuận theo đi. Loại hương phấn này... có lẽ chỉ cần thân mật một chút là tác dụng sẽ giảm bớt...
Nàng nhắm mắt lại, khẽ hé môi, tùy ý để hắn chiếm đoạt.
Nụ hôn giữa hai người vốn đã quá quen thuộc. Càng quen thuộc hơn là những phản ứng của đối phương.
Lan Đình Yếm ôm lấy Đô Diêu Chi, xúc tua từ trong huyền bào vươn ra, vô tình hất nghiêng ấm trà, làm vỡ chiếc gương. Xúc tua kéo tấm chăn mềm rơi xuống, trải rộng trên mặt đất. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt nàng lên đó.
Đô Diêu Chi mở mắt, hơi thở có chút rối loạn, nhìn hắn: “Lan Đình Yếm.”
Ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt nhẹ qua má nàng, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Đô Diêu Chi chợt nhớ đến rất lâu trước đây, khi nàng từng mơ thấy một giấc mộng tại khách đi3m ở Tinh Lam Thành. Trong mộng, căn phòng nhỏ bé gần như chật kín bởi những xúc tu ngân bạch của Ma Tôn, còn nàng và hắn thì ôm lấy nhau, trao nhau nụ hôn trong không gian chật hẹp ấy.
Giờ phút này, thần sắc của Lan Đình Yếm khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đó chính là vẻ mặt của hắn mỗi khi lún sâu vào khoảnh khắc nào đó, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái "bình thường"—lại muốn nghiêm trang mà nhắc nhở nàng phải tĩnh dưỡng.
“Lại hôn thêm một chút nữa thôi...” Đô Diêu Chi chớp mắt, nắm lấy tay hắn, giọng điệu như đang làm nũng. “Được không?”
Lan Đình Yếm đáp: “Nàng bị thương nặng, cần phải nghỉ ngơi.”
“Đó là chuyện từ gần một năm trước rồi! Bây giờ ta đã hồi phục hoàn toàn!” Đô Diêu Chi nhìn hắn chằm chằm. “Hôn hay không hôn? Không hôn ta lật mặt đấy.”
Nhịp tim nàng đập rất nhanh. Không phải vì tác dụng của hương phấn, cũng không phải vì nụ hôn ban nãy, mà bởi vì nàng cảm thấy—đây có lẽ là một cơ hội. Một cơ hội để xem liệu Lan Đình Yếm có thể "mất kiểm soát" hay không.
Chẳng lẽ chỉ có một phàm nhân như nàng mới có d*c vọng, còn Ma Tôn thì không sao? Nhưng rõ ràng hắn rất thích hôn môi mà. Vậy nếu là một sự thân mật hơn thế… liệu hắn có thích không?
Ý nghĩ ấy khiến Đô Diêu Chi cảm thấy chính mình có chút điên cuồng.
Nàng cũng không rõ bản thân rốt cuộc là vì tham lam muốn nhìn thấy nhiều mặt khác nhau của Lan Đình Yếm, hay là vì sợ hãi thế giới này đến mức muốn hắn càng mê luyến nàng, càng sủng ái nàng, để nàng có thể không chút kiêng dè mà ỷ lại vào hắn…
Lan Đình Yếm cúi đầu, nhẹ nhàng mổ lên khóe môi nàng, động tác cẩn thận như một loài sinh vật bé nhỏ đầy dè dặt. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, xác nhận lại một lần nữa:
“Đã dưỡng thương tốt rồi chứ?”
Đô Diêu Chi đáp ngay: “Tốt rồi, tốt rồi.”
Nàng vươn tay vòng qua cổ hắn, ngửa đầu chủ động hôn hắn. Lúc này, nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể hắn lại trở nên vô cùng dễ chịu đối với nàng. Bất giác, nàng ôm hắn chặt hơn.
Hai người hoàn toàn dán sát vào nhau, lớp huyền bào rộng lớn bao phủ lấy nàng, những xúc tua ngân bạch từ trong áo hắn vươn ra, tựa hồ như mọc ra từ chính cơ thể nàng. Mái tóc bạc của Lan Đình Yếm quấn vào mái tóc đen của nàng, hòa quyện vào nhau. Khoảng cách quá gần khiến mỗi lần lông mi khẽ động, hai người đều có thể cảm nhận được sự ngưa ngứa trên da thịt.
“Chi Chi.”
Không biết đã hôn bao lâu, giọng nói trầm khàn của Lan Đình Yếm vang lên bên tai nàng.
“Mở ra.”
Đô Diêu Chi còn có chút mơ hồ, không kịp phản ứng.
Mãi đến khi nàng nhận ra váy của mình đã tản ra từ lúc nào.
Những xúc tua bạc mềm mại lại chầm chậm thu về quanh hai người, tỏa ra một mùi hương lạ lẫm, ướt át mà mơ hồ mê hoặc. Một sợi xúc tua trườn đến, quấn lấy cổ tay nàng, lại nhẹ nhàng siết lấy cổ chân nàng.
Đô Diêu Chi lập tức hiểu ra.
“Lan Đình Yếm…” Nàng bỗng chốc tỉnh táo hơn, vội vàng nắm lấy tay hắn. Đến thời khắc mấu chốt, nàng vẫn có chút căng thẳng, nuốt khan một cái, nhưng lại không biết nên nói gì.
Lan Đình Yếm hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng: “Hửm?”
Lúc này, Đô Diêu Chi ngỡ ngàng phát hiện—đồng tử của hắn đã thay đổi.
Màu mắt hắn dần biến thành một sắc bạc giống như mái tóc và những xúc tua của hắn, ánh lên thứ ánh sáng vừa nhạt nhòa, vừa chói lòa kỳ dị.
Càng lúc càng không giống con người…
Nàng vô thức co người lại một chút.
Lan Đình Yếm lập tức nhận ra động tác né tránh của nàng. Ngay khoảnh khắc đó, xúc tua bỗng nhiên siết chặt, kéo nàng trở lại trong vòng tay hắn. Những xúc tua khác cũng quấn lấy nàng chặt hơn.
Hắn phân ra một chân người, đẩy nhẹ đầu gối nàng ra. Rồi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi nàng, giọng nói trầm khàn:
“Đừng trốn ta.”
“Ta không có…”
“Chi Chi.”
Hắn li3m nhẹ lên gò má nàng, rồi hôn lên vành tai nàng.
“Lan Đình Yếm, ngươi…” Hô hấp của Đô Diêu Chi trở nên dồn dập.
Bỗng nhiên, nàng nhận ra—Lan Đình Yếm dường như đã rơi vào một trạng thái khác, không giống với bình thường.
Cảm giác ấy khiến nàng hơi rùng mình, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi trong lòng.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ta… sợ đau… Ngươi còn nhớ không?”
"Nhớ rõ."
Lan Đình Yếm chậm rãi chớp mắt, nhìn nàng, khẽ mỉm cười: "Sẽ không đau."
Đô Diêu Chi nắm chặt vạt áo hắn, rồi đột nhiên cũng bật cười. "Lan Đình Yếm, làm bạn trai ta đi!"
"Bạn trai?"
"Ừm… Làm chuyện này, cũng phải có một danh phận chứ!"
Lan Đình Yếm lặng lẽ siết chặt xúc tua quanh eo nàng, giọng nói trầm ổn mà dịu dàng:
"Được."