Năm Xưa

Chương 39

Trong suốt một năm, mùa xuân hơi se lạnh, mùa hạ lại rực rỡ quá mức, mùa đông lại lạnh lùng đến bất cận nhân tình, chỉ có mùa thu như thể nàng thiếu nữ hoạ đôi mày liễu nét đậm nét nhạt, ấm áp thân mật khiến người ta muốn lại gần.

Chân trời từng áng mây trôi lững lờ, những dãy núi triền miên cao vút chọc thủng tầng không, sương mù mờ ảo lượn lờ nơi sơn cốc, lại thêm tiếng suối chảy róc rách như có như không, cỏ non xanh mơn mởn, những đoá hoa dại múa lượn theo gió. Cả thung lũng này, nếu nói tựa tiên cảnh thì hơi quá lời, nhưng nếu hình dung thành một nơi thế ngoại đào nguyên thì lại vừa đúng.

Kỷ Thuận Mỹ quên mất mỏi mệt, quên đi nỗi bận lòng vừa rồi với Kiều Y Khả, quên đi nỗi ưu thương lúc sáng sớm, nỗi phiền muộn trên đường đi tới, chỉ cảm thấy như mình đang ở trong giấc mộng chưa tỉnh lại, mà cố tình lúc này lại là giấc mộng đẹp nhất mà nàng không muốn tỉnh lại nhất.

Gần như chạy vội xuống núi, vội vã chạy tới dòng suối nhỏ, đứng bên bờ suối, ngửa đầu, tay bắc thành cái loa, hét lên với ngọn núi: “Nơi này đẹp quá!”

Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ vui sướng như một đứa trẻ, đáy lòng trào dâng cảm động.

Đây mới là Thuận Mỹ mà cô muốn thấy, cô muốn Thuận Mỹ vui vẻ hạnh phúc, chính là giống như lúc này.

Bỏ ba lô xuống, lấy ra vài món, cột chắc chiếc võng cho Kỷ Thuận Mỹ, sau đó châm cồn nổi bếp lò, bắt đầu nấu ăn. Vừa bận rộn vừa mỉm cười nhìn Thuận Mỹ mừng rỡ như điên, liền cũng không quấy rầy nàng, như thể đang nhìn đứa con mình vẫn luôn một mực cưng chiều.

Nàng chính là bảo bối của mình, không phải sao?

Kỷ Thuận Mỹ vui khiến Kiều Y Khả cực kỳ thoả mãn.

Kỷ Thuận Mỹ chạy khắp nơi trong thung lũng, lúc thì vốc nước suối ngọt ngào uống từng hớp, lúc lại ngắt một bó hoa dại, bện thành vòng hoa đội lên đầu Kiều Y Khả và mình, chơi mãi mới cảm thấy mệt, đói bụng. Nàng cũng không khách khí, nằm trên võng, tiêu diêu tự tại vừa đong đưa võng vừa la: “Y Khả, em đói.”

Cô vợ nhỏ ngoan ngoãn biết hầu hạ chồng không biết đã chạy đi nơi nào.

Kiều Y Khả dỗ nàng: “Ừ ừ, đại tiểu thư của tôi, mỳ sắp nấu xong rồi, trưa ăn tạm nhé, đến tối tôi làm món khác ngon hơn cho em.”

Rất nhanh mỳ được nấu xong, nói là ăn tạm, nhưng có không ít rau xanh và xúc xích, thậm chí còn có hai con tôm to vàng rực cho mỗi người. Kỷ Thuận Mỹ không thể không bội phục Kiều Y Khả, phàm là chuyện gì cô muốn làm đều sẽ dùng mười phần tâm tư, tuyệt đối không để người khác thấy miễn cưỡng tạm bợ, do đó khiến lòng sinh ra cảm giác thất bại vì có tỳ vết nên không đủ hoàn hảo.

Lại có thêm hai lon bia, rất hợp với tình hình.

Đến lúc cơm no rượu say rồi, Kiều Y Khả để Kỷ Thuận Mỹ nghỉ ngơi, còn một mình mình bắt đầu làm việc.

Bày biện ra đủ thứ gì đó, dựng lều xong xuôi, lại đi kiếm củi để chuẩn bị tối dùng nhóm lửa.

Kỷ Thuận Mỹ thấy Kiều Y Khả một mình vất vả bận rộn liền ngại nằm tiếp, mặc kệ Kiều Y Khả ngăn cản, cũng đi nhặt cành cây giúp.

Kiều Y Khả nói kiếm nhiều cành cây một chút, để tối đốt lửa, lại có thể dùng nướng thịt, vừa ấm vừa chiếu sáng, còn có thể ngừa dã thú. Cô cũng mang theo bình chữa cháy loại nhỏ, cho nên không cần lo lắng khiến cháy rừng.

Kỷ Thuận Mỹ ôm trán, cái ba lô thần kỳ kia rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ thần kỳ? Cái eo nhỏ như dương liễu nhìn tưởng gió thổi qua liền gãy đó của Kiều Y Khả sao có sức vác nặng đến vậy nhỉ?

Ngẫm nghĩ liền thấy đau lòng, ánh mắt thẫn thờ, vừa muốn đứng dậy đi tìm Y Khả thì đột nhiên “A” một tiếng, bị một cành cây nhỏ đâm vào ngón tay, một giọt máu ứa ra.

Kiều Y Khả vội vàng chạy tới, vừa thấy máu liền hoảng sợ, lại thấy vết thương không nặng lắm liền lấy thuốc và băng gạc ra băng bó cho Thuận Mỹ.

Trước khi băng bó, cô đặt ngón tay Thuận Mỹ lên miệng, khẽ mút giọt máu chảy ra, sau đó đổ thuốc cầm máu lên, băng bó lại.

Động tác của Kiều Y Khả nhanh nhẹn dứt khoát liền mạch, băng bó xong mới nở nụ cười nhìn Thuận Mỹ nói: “Làm tôi sợ muốn chết. Đi cắm trại không giống bình thường, cẩn thận hơn một chút.”

Mặt Kỷ Thuận Mỹ liền đỏ lên.

Cô cứ nghĩ mặt Thuận Mỹ đỏ là bởi chỉ một nhánh cây cũng khiến nàng bị thương, liền an ủi: “Không sao đâu, lần đầu tiên của em mà, không quen thôi.”

Kỷ Thuận Mỹ không nói gì.

Kiều Y Khả lại nhìn gò má hồng hồng của nàng, liền nhìn ra vài phần phong nguyệt ẩn dấu.

Tuy rằng hai người mới bắt đầu thân mật gần đây, nhưng rốt cuộc cũng chỉ hôn nhẹ thôi, nhưng vừa rồi vì tình thế cấp cách nên cô mút ngón tay Thuận Mỹ, khiến cô gái hay xấu hổ này lại thẹn thùng.

Kiều Y Khả len lén cười, mặt lại không biểu hiện gì.

Đêm nay có lẽ sẽ là một đêm xuân tâm nảy mầm xuân ý triền miên xuân tình vô hạn đây.

Dọn dẹp bố trí xong hết, hai người nằm trên cỏ, gối đầu bên dòng suối trò chuyện.

Kiều Y Khả nhẹ nhàng nắm tay Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, về sau nếu không có em đi cùng, tôi sẽ không bao giờ bước nửa bước vào thung lũng này nữa.”

“Vì sao?” Kỷ Thuận Mỹ tò mò hỏi.

“Hôm nay có em đi cùng tôi mới hiểu, thì ra cảnh đẹp chỉ làm nền cho mỹ nhân, sau này nếu em không đi cùng tôi thì đối với tôi mà nói khung cảnh này cũng trở nên vô vị.”

Thuận Mỹ chui vào lòng Y Khả, ôm cổ cô nói: “Y Khả, cho dù câu vừa rồi chị nói để nịnh em, em cũng nguyện ý nghe.”

Kiều Y Khả cúi đầu hôn lên mi nàng, nhẹ giọng: “Sao lại thế được, đó là lời thật lòng mà.”

“Thế, lúc chị đi cùng bạn gái cũ có cảm giác khác à?” Kỷ Thuận Mỹ chầm chậm hỏi.

Mí mắt Kiều Y Khả giật giật, thở dài: “Thuận Mỹ, hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra trí nhớ của em không phải tốt bình thường.”

Kỷ Thuận Mỹ cười thông cảm: “Trí nhớ có tốt hay không thì có liên quan gì chứ.”

Kiều Y Khả cũng không trả lời câu hỏi của Kỷ Thuận Mỹ. Cô biết mình đáp một câu thì sẽ nảy ra một loạt câu hỏi khác, nếu trả lời không tốt thì một buổi cắm trại tốt đẹp sẽ biến thành một buổi hỏi tội mất.

Xoay người, mặt đối mặt nhìn Kỷ Thuận Mỹ, lúc hai chóp mũi sắp đụng nhau, Kiều Y Khả hơi bực bội nói: “Cứ nhắc đi nhắc lại chuyện cũ, cẩn thận tôi giận thiệt đó.”

Kỷ Thuận Mỹ cười, nàng không phải người thích phá vỡ phong cảnh, sở dĩ vừa rồi nhắc lại chuyện đó chẳng qua vì thích nhìn bộ dáng Kiều Y Khả sốt ruột, hận không thể móc trái tim mình ra cho nàng xem mà thôi.

Nàng thích xem, nhìn một lần sẽ càng biết rõ hơn, người con gái này yêu nàng.

“Thuận Mỹ, hôm qua ở trong cửa hàng ấy, em nói yêu tôi là vì tôi ép em nói hả?” Kiều Y Khả đột nhiên hỏi.

Kỷ Thuận Mỹ ngẩn người, nhớ tới dáng vẻ vô lại hôm qua của Kiều Y Khả. Mặt lại đỏ hồng. Hôm qua tuy Kiều Y Khả hơi vô lại, nhưng rốt cuộc thì câu nói kia cũng là thật. Không hề có chút không tình nguyện nào.

“Là vì tôi ép em, cho nên em mới nói thế để dỗ tôi?” Kiều Y Khả hỏi.

Thì ra một người tràn đầy tự tin như Kiều Y Khả cũng có lúc ngập ngừng như thế.

Dù sao thì Kỷ Thuận Mỹ cũng tốt bụng hơn Kiều Y Khả một chút, nếu là Kiều Y Khả, nhất định sẽ lại dùng những lời này để chọc Kỷ Thuận Mỹ một phen. Nhưng Kỷ Thuận Mỹ lại không thế, lí nhí như muỗi kêu trả lời: “Không phải, là thật lòng.”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Kiều Y Khả nghe rất rõ. Nỗi sung sướng trào dâng chất chồng tầng tầng lớp lớ trong lồng ngực, như muốn phá tan lồng ngực mà ra. Kiều Y Khả bị nỗi vui sướng này ập đến, tuyến lệ lại có chút khó chịu.

Nhiều năm qua chưa từng có cảm giác muốn rơi lệ, lúc nhỏ đã rơi nước mắt quá nhiều ở cô nhi viện, nên sau khi lớn lên, Kiều Y Khả liền không cho phép bản thân khóc.

Kiều Y Khả ôm Thuận Mỹ, vùi đầu vào mái tóc của nàng: “Thuận Mỹ, tôi đã nói với em chưa, tôi cũng yêu em, thật lòng yêu em, cả đời này chỉ yêu một mình em, không thể yêu ai khác được nữa.”

Kỷ Thuận Mỹ lại nghĩ, những lời này Kiều Y Khả đã từng nói chưa?

Có hay không thì có gì khác biệt, cho dù nói một vạn lần, mỗi lần nghe, nàng đều như thể lần đầu được nghe, vui đến muốn khóc.

“Y Khả, em thích nghe, nghe một vạn lần cũng không đủ.”

Kỷ Thuận Mỹ không trả lời câu hỏi của Kiều Y Khả, nhưng Kiều Y Khả lại hiểu được tấm lòng của nàng. Ghé sát bên tai, càng không ngừng lặp đi lặp lại: “Tôi yêu em.”

Thần tiên yên lặng, vạn vật giai không, trong trời đất chỉ còn lại một câu nói đơn giản đến không thể đơn giản hơn, lại vĩnh viễn khiến người ta cảm thấy trời long đất lở – “Tôi yêu em.”

Hai người không nói gì nữa, ôm nhau dần dần ngủ thiếp đi.

Khi Kỷ Thuận Mỹ tỉnh lại, dụi dụi mắt để nhìn rõ thì mới nhận ra mình đã không còn nằm trên cỏ mà ở trong căn lều kia. Không nhìn thấy Kiều Y Khả đâu, nàng liền hốt hoảng, vội vàng chui ra khỏi lều, cũng may vừa thò đầu ra là nhìn thấy cô. Lòng liền bình tĩnh lại.

Lửa đã được nhóm lên, có chân gà và ít rau xanh đang được nướng.

Kỷ Thuận Mỹ không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, Kiều Y Khả thích ăn rau, như thế này cũng hợp ý nàng.

Sắc trời đã tối, Kỷ Thuận Mỹ nghĩ tới đêm đen trong thung lũng nhất định đáng sợ, xoè tay không thấy năm ngón, cho nên lúc đến có phần không yên lòng, giờ lại hoàn toàn không sợ. Bầu trời đêm đầy sao, sáng ngời lấp lánh, thẳng tắp chiếu sáng ngay trên thung lũng. Kỷ Thuận Mỹ vẫn ở trong thành phố, chưa từng nghiêm ngưỡng bầu trời rực rỡ sao như thế, như thể chỉ cần duỗi tay ra là có thể hái được một ngôi sao nhỏ.

Kiều Y Khả thấy Kỷ Thuận Mỹ đi tới, liền chỉ vào một khoảng không nói: “Thuận Mỹ, em đi xa đống lửa một chút, sẽ phát hiện ra điều bất ngờ.”

Kỷ Thuận Mỹ làm theo lời, đi xa một chút. Dần dần, từ chỗ tối liền thấy một tiểu tinh linh, tuy đốm sáng ấy mỏng manh yếu ớt nhưng vẫn múa lượn trước mắt nàng.

“Là đom đóm phải không?” Kỷ Thuận Mỹ vui sướng hỏi Kiều Y Khả.

“Ừ.” Kiều Y Khả cười: “Bây giờ rất khó nhìn thấy đom đóm, tôi cũng từng đi qua mấy ngọn núi và cánh rừng đều không thấy, chỉ có ở đây đến đêm mới gặp được.”

Kỷ Thuận Mỹ đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, sợ quấy rầy tiểu tinh linh mang theo ánh sáng ấy.

Thứ ánh sáng đó tuy mỏng manh nhưng vẫn chiếu thẳng vào lòng Kỷ Thuận Mỹ. Chiếu vào lòng nàng, khiến lòng nàng sáng hơn nhiều.

Kiều Y Khả vừa đùa nghịch đồ ăn, vừa nhìn đốm sáng nho nhỏ bay quanh người Kỷ Thuận Mỹ. Không nhìn rõ mặt nàng, nhưng vẫn biết nhất định nàng đang cười.

Kiều Y Khả thấy thế liền không kìm được nở nụ cười. Cô gái này ấy, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái là cõi lòng ngập tràn tình yêu cùng trào dâng vô hạn thoả mãn, điều đó khiến ngay cả bản thân Kiều Y Khả cũng kinh ngạc. Thì ra vốn không muốn yêu, sợ yêu rồi sẽ khổ sở. Nhưng chỉ có sau khi yêu rồi biết có thể hiểu được, cho dù có khổ sở vất vả tới đâu đi nữa, tình yêu này cũng đáng giá. Người con gái này là mệnh trời định sẵn trong cuộc đời cô.

Đồ ăn rất ngon, Kỷ Thuận Mỹ ăn rất vui vẻ, từ khi quen biết Kiều Y Khả, Kỷ Thuận Mỹ càng ngày ăn càng ngon.

Cuối cùng thì một ngày bôn ba mệt nhọc đã kết thúc, có thể song song cùng nằm ngắm sao.

“Thuận Mỹ, nếu thấy sao băng nhất định phải nhớ cầu nguyện, linh lắm đấy.” Kiều Y Khả nói.

“Chị đã từng thấy chưa?” Kỷ Thuận Mỹ hỏi.

“Đã từng, lần đó lúc nhìn thấy, tôi đã cầu xin ông trời đem một mỹ nhân tới cho tôi, kết quả là, không phải người đẹp đã tới rồi sao?” Kiều Y Khả đáp.

Kỷ Thuận Mỹ cười, nàng biết Kiều Y Khả đang kể chuyện để dỗ mình mà thôi.

Buổi đêm ở thung lũng khá lạnh, cho dù có đốt lửa vẫn cảm giác gió thổi qua là lạnh đến tận xương.

“Thuận Mỹ, chúng ta vào lều nằm trò chuyện đi, bên ngoài hơi lạnh.”

Kỷ Thuận Mỹ gật đầu đáp “Ừ”

Chỉ một câu rất bình thường, không biết vì lý do gì, mặt Kỷ Thuận Mỹ lại đỏ lên.

Khẩn trương, sợ hãi, lại khát vọng, chờ mong. Tâm tình phức tạp của Kỷ Thuận Mỹ, ai có thể biết đây?

Vốn yêu Thuận Mỹ như tính mệnh, tâm tình phức tạp của Kỷ Thuận Mỹ làm sao Kiều Y Khả không hiểu cho được.

Trong quá trình yêu nhau, vẫn nên có lúc tình cảm đậm đà nước sữa hoà nhau, nếu không thì cho dù không ảnh hướng đến một tình yêu hoàn mỹ, nhưng chung quy sẽ để lại chút tiếc nuối trong lòng.

Hết chương 39
Bình Luận (0)
Comment