Nan Lộ Trường Sinh

Chương 2 - Hai Đứa Trẻ

Trên cao, cuộc chiến giữa hai tu sĩ vẫn đang tiếp diễn. Khung cảnh xung quanh đã bị tàn phá không chịu nổi.

Nhìn cảnh tượng ấy, thanh niên áo vàng cũng có chút không đành lòng, cau mày nói: "Ngươi quả thật đủ tàn nhẫn, dám dùng tà pháp hiến tế phàm nhân. Vi phạm giới điều ngươi càng đừng mơ tưởng sống sót dời đi."

Lão giả áo xám cười dữ dằn đáp lại: "Haha… Thật nực cười! Không phải các ngươi luôn tự hào coi mình là chính đạo hay sao? Cũng chính là ngươi ép ta dến bước đường này, cái chết đám phàm nhân này cũng không thiếu một tay ngươi gây nên!"

Thanh niên áo vàng ánh mắt kiên nghị như không để tâm đến lời nói của lão. " Không cần xảo biện! Lão quỷ ngươi tội ác chồng chất. Hôm nay có trả giá thế nào ta cũng nhất định bắt ngươi đền mạng."

Lão giả hung tàn cười gằn. "Được…Được! Lão phu cũng không phải ăn chay, để xem ngươi trả giá có đủ hay không."

Vừa nói hai tay lão không ngừng vận pháp quyết, quanh người bao bọc một màn hắc khí đen đỏ lẫn lộn trông mười phần tà ác. Sau một hồi, lão thả người bay lên trên cao, ngồi khoanh chân ngay tại trung tâm vòng xoáy, cả thân người như ẩn hiện trong làn mây dày đặc.

Nhìn thấy tình hình bất ổn, thanh niên áo vàng vẻ mặt tiếc nuối lấy ra một tấm giấy vàng ố cổ xưa. Tấm giấy chỉ nhỏ bằng bàn tay, ngoài những văn tự thần bí như ẩn như hiện thì cũng không có gì đặc biệt. Thế nhưng, thoáng chốc nó đã lớn lên hóa thành một màn sáng không ngừng tỏa ra kim quang chói mắt. Chỉ thấy thanh niên miệng lẩm nhẩm chú ngữ, từ màn sáng hình thành nên vô số ảo ảnh các loài mãnh thú kì dị nhe nanh múa vuốt, tràn ngập khí thế hung ác cùng hoang dã.

Chúng như dòng lũ ào ạt xông tới vòng xoáy mà cào xé, cắn nuốt. Ban đầu cũng chỉ như hòn đá ném xuống mặt nước sâu, chỉ có thể gây nên từng gợn sóng nhỏ nhưng dần dần, vòng xoáy cũng có dấu hiệu lay động mạnh mẽ hơn.

"Thú Huyễn Phù! Tưởng rằng Liễu Hà Tông các ngươi cũng đã thất truyền từ lâu, không ngờ tiểu tử ngươi cũng đành lòng lấy ra. Tốt lắm! Ta cũng muốn xem xem trấn phù của các ngươi có lợi hại như lời đồn"!

Nói rồi lão giả áo xám càng thêm điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi hòa vào màn xoáy, sắc mặt lão lúc này đã trắng bệch không khác gì một cỗ xác chết. Lão giống như ngọn đèn dầu le lói trong gió, cả người không ngừng run rẩy.

Đứng trước cái chết cận kề, chỉ còn thấy rõ ràng sự điên cuồng ẩn dấu trong ánh mắt. Lão dùng sức cười gằn hét lớn. " Tế Huyết trận! Khai!"

Theo tiếng thét, vòng xoáy trên cao xoay tròn với tốc độ cực nhanh bắt đầu hình thành những chùm sáng đỏ to lớn, như lưu tinh vụt tới thanh niên áo vàng. Trên đường chúng đi qua, bầy thú ảnh không khỏi tan dã, thậm trí từng luồng kiếm khí thanh niên áo vàng tạo ra cũng bị triệt tiêu ngay khi vừa rời kiếm. Tình thế giống như công thủ đổi ngược lại. Thanh niên có chút chật vật chống đỡ nhưng trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh lạ thường.

Phía dưới, mưa đã ngớt dần, tiếng la hét hay ai oán cũng dần dần biến mất. Cả tòa thành to lớn giờ đây chỉ còn gió thổi tiêu điều hòa vào tiếng ầm ầm như sóng lớn vỗ bờ, giống như không còn chút dấu hiệu nào của sự sống.

Trên một con đường núi nhỏ quanh co, một cỗ xe ngựa đang băng băng hướng thành Diêu Phong chạy tới. Trong xe, hai đứa trẻ một nam, một nữ vẫn còn không ngừng hưng phấn, ngồi bên rèm cửa háo hức đánh giá phong cảnh bên đường. Nam đồng mặt mũi hiền lành sáng sủa, nữ đồng ngũ quan xinh xắn, đôi mắt đen to tròn khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Nữ đồng nghiêng đôi má tròn hướng thiếu niên hỏi: "Thiên Vũ ca, năm sau chúng ta lại đi xem đèn lồng tiếp chứ"?

Nam đồng có chút không hiểu hỏi " Không phải chúng ta vừa mới từ nơi đó dời đi thôi sao?"

"Huynh đúng là khúc gỗ mà! Chúng ta đúng là vừa từ nơi đó trở về, nhưng muội nói là năm sau cơ mà! Hơn nữa vừa rồi chúng ta còn chưa kịp thả hoa đăng, chưa kịp rước đèn nữa…."

"Được rồi, muội thích là được rồi! Nhưng đi đâu nhớ xin phép dì, chớ như lần này về lại bị ăn roi cho xem!"

"Hừm, chuyện đó huynh không cần lo. Nếu mẹ ta không ngầm đồng ý, còn lâu ta mới được ra khỏi nhà! Lần này đã có cha mẹ huynh nói giúp, làm sao có chuyện gì được chứ! Mà ai nói cho huynh ta bị ăn roi chứ!…Hừm, nhất định là mẹ ta nói dọa huynh rồi đúng không!"

Hai đứa trẻ là người của Trương gia cùng Tần gia tại Diêu Phong thành. Nam đồng tên Trương Thiên Vũ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Nữ đồng họ Tần tên Ngọc Dao, so với Trương Thiên Vũ thì ít hơn một tuổi. Hai bên vốn là hàng xóm sát vách, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên nên đã sớm thân thiết như một nhà.

Ngồi bên ngoài xe là một lão giả mặc áo tơi, đội mũ cọ để lộ ra hai hàng tóc mai đã bạc trắng. Lúc này, lão không quay đầu mà nói với hai đứa trẻ: "Thiếu gia, Ngọc Dao tiểu thư, sắp về tới nhà rồi. Đừng để dính nước mưa, chẳng may lại bị ốm…"

Còn đang định nói tiếp thì lão bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

"Lưu lão! Đó không phải là hướng thành Diêu Phong chúng ta đó sao? Nơi đó đang xảy ra chuyện gì?" Trương Thiên Vũ vội vàng hỏi. Tiểu cô nương Tần Ngọc Dao ánh mắt chớp động, cũng tràn đầy kinh ngạc mong chờ đáp án.

Chỉ thấy từ nơi xa, một vòng xoáy to lớn đen đỏ lẫn lộn, ánh sáng nhiều màu liên tục chớp động chiếm cứ cả một vùng trời.

Lão phu xe đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào hình ảnh trước mắt, trong lòng như nghĩ đến điều gì hướng hai đứa trẻ dặn dò.

"Chuyện này có lẽ không hề đơn giản. Chúng ta trước trở về gần hơn quan sát mới biết rõ ràng được…Các ngươi nhớ đừng tự ý làm chuyện gì, phải nhớ luôn theo sát lão mới được"!

Đến sau cùng tiếng nói của lão như nhỏ đi đến nỗi chỉ mình lão nghe được: “Hi vọng không phải là thật a!"

Hai đứa trẻ không hiểu chuyện gì cũng chỉ biết nhìn nhau gật đầu.

Diêu Phong thành, cuộc chiến đã kết thúc. Cả tòa thành đã sụp đổ tàn phá không chịu nổi. Không còn phân biệt nổi phòng ốc hay đường xá, thây xác la liệt khắp nơi. Cảnh vật hết sức điêu linh hoang tàn.

Người xưa thường nói “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết”, cũng hẳn ứng với hoàn cảnh tòa thành lúc này. Phàm nhân trong mắt tu sĩ có lẽ cũng không so với ruồi muỗi lớn hơn bao nhiêu.

Mưa đã ngừng rơi, nắng ấm ló rạng nhưng cũng không xua tan hết không khí lạnh lẽo nơi này.

Thanh niên áo vàng ngồi khoanh chân trên đất bằng, quần áo có phần vụn nát, hắn lấy ra một viên đan dược cho vào miệng, xung quanh người xuất hiện một làn sáng vàng nhẹ phiêu động.

Một lát sau hắn thở ra một hơi dài lẩm bẩm “Cũng may Thú Huyễn Phù uy lực không sai, không ngờ tà trận của lão quỷ này cũng lợi hại đến thế! Nếu để lão có đủ thời gian e rằng ta cũng phải mất nửa cái mạng”.

Cách đó không xa, một cỗ thây khô nằm trên mặt đất, quần áo bị kiếm khí phá rách tả tơi nhưng vẫn có thể nhận ra chính là thuộc về lão giả áo xám. Hiển nhiên lão đã chết đi không thể chết lại.

Thanh niên áo vàng đánh giá quang cảnh xung quanh, vung tay lên định làm gì bỗng dừng lại, hướng phía ngoài thành bay ra.

Bên ngoài thành Diêu Phong, cỗ xe ngựa đã dừng lại nhưng một già hai trẻ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Cảnh tượng trước mắt mười phần thê thảm cùng hoang tàn. Khắp nơi trong đống đổ nát khổng lồ có thể thấy từng cỗ thi thể ngổn ngang, trên mặt họ vẫn còn đọng lại biểu cảm sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Nhìn cảnh tượng ấy có lẽ bất kỳ người bình thường nào cũng phải kinh hãi. Hai đứa trẻ cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như thế. Trương Thiên Vũ run rẩy gần như không thốt ra lời. " Đây… là chuyện gì? Cha mẹ chúng ta.. sẽ không có chuyện gì chứ?"

Tần Ngọc Dao cũng mắt ngấn nước không biết làm sao chỉ trực nhìn lão phu xe. Lão giả đau lòng nhưng cũng chỉ biết chậm rãi lắc đầu nói: "Thiếu gia, Ngọc Dao tiểu thư, chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của lão. Nhưng thật chỉ có thể giải thích…giống như…do tiên nhân gây nên." Câu trả lời này chính lão cũng không dám thực sự tin tưởng được.

Trong dân gian cũng không thiếu những câu chuyện ly kỳ, huyền bí kể về tiên nhân, tồn tại có sức mạnh mà người thường không thể tưởng tượng được. Nhưng hết thảy, chẳng mấy ai có thể chứng thực được.

Thiên hạ này quá rộng lớn, cả đời một người phàm trần có lẽ chỉ biết qua lại đến vài tòa thành, lại tới vài châu huyện. Việt quốc to lớn vô vàn trong mắt phàm nhân, thực tế cũng chỉ là một tiểu quốc, trong giới tu chân lại càng không đáng nhắc đến. Tu sĩ vốn ít ỏi, lại không thường xuất hiện tại thế tục, nên lại càng thêm thần bí trong mắt phàm nhân. Cũng rất có thể, những người nhìn thấy “thần tiên” cũng chẳng còn có cơ hội để chứng minh, như tòa thành Diêu Phong hôm nay vậy.

Tần Ngọc Dao bi thương hỏi lại. "Tiên nhân? Không phải nói bọn họ đều là người tốt, luôn cứu giúp người nghèo khổ hay sao…làm sao bọn họ… làm những chuyện này với chúng ta?"

Lão giả thở dài giảng giải. "Chuyện liên quan đến tiên nhân vốn tưởng rằng chỉ có trong truyền thuyết nhưng nó thực sự tồn tại. Thần thông của họ vô cùng to lớn, có thể dời núi lấp sông, hô mưa gọi gió, có thể nói vượt tầm hiểu biết của chúng ta. Những chuyện các ngươi từng được nghe chỉ dựa trên một phần sự thật, không mấy ai có thể xác nhận được."

Trương Thiên Vũ nắm chặt tay, răng nghiến chặt lại như cố gắng gồng mình chống lại đau thương. Tần Ngọc Dao càng thêm bị thống hướng lão giả như muốn khẩn thiết cầu cứu. "Lưu lão, cầu người hãy giúp chúng ta….Mẹ ta, cả cha mẹ của Thiên Vũ ca nữa, nhất định họ chưa chết, người mau nghĩ cách tìm họ đi…!"

Lão giả nhìn nữ đồng, lại nhìn đống đổ nát trước mặt vẫn là lắc đầu. " Ngọc Dao tiểu thư, người phải bình tĩnh lại. Tòa thành này quá rộng lớn, bằng sức chúng ta không thể làm được chuyện gì đâu…"

Trương Thiên Vũ lắc đầu nói :" Không được, dù chỉ còn chút hi vọng chúng ta nhất định không được bỏ qua! Ta nhất định phải tìm thấy bọn họ!"

Nói rồi hắn hít một hơi sâu cố lấy lại bình tĩnh, muốn làm như không thấy những thi thể đầy ghê sợ kia mà tiến vào bên trong đống phế tích.

Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ trung nhưng mang theo chút mệt mỏi từ nơi nào đó vang lên. "Không cần làm chuyện vô ích!"./.

Bình Luận (0)
Comment