Nan Lộ Trường Sinh

Chương 5 - Liễu Hà Tông

Tại một nơi nào đó, từng dãy núi nguy nga kéo dài vô biên. Xen kẽ chúng là những nhánh sông xanh biếc uốn lượn, vô vàn nhánh rẽ như những mạch máu lan tràn không biết tới nơi đâu. Tại thượng nguồn mỗi con sông, đều là những tòa núi cao xuyên tầng mây, sương mờ quanh năm bao phủ.

Thế nhân phàm tục không thể nào tưởng tượng được nơi đây còn có người sinh sống, nhưng cũng không phải nơi người thường sinh sống, mà bọn họ đều là tu tiên giả. Một quần thể tòa núi đá khổng lồ trải rộng cả trăm dặm gồm bốn cụm núi lớn liên hợp lại mà thành, từng thân núi đen nhánh dốc đứng đầy hiểm trở. Giữa những cụm núi đều xây nên những cây cầu rộng lớn, hai bên lan can tạo bởi những sợi xích sắt thô to, đen nhánh như những đầu hắc long ẩn mình trong màn mây. Từng tòa đình viện xây cheo leo trên dốc đá, tiên hạc nhẹ bay ngang trời, cảnh tượng mỹ lệ khôn cùng. Quần thể này chính là nơi tọa lạc của một trong lục đại tông môn tu tiên tại khu vực phía đông của đại lục này.

Nổi bật nhất ở giữa trung tâm còn một tòa núi hùng vĩ cao vút như muốn xuyên thủng tầng trời. Tại hướng chính tây, khi tia nắng chiều len qua tầng mây, soi rọi vào chính giữa ngọn núi ấy mới lộ làm ra một mặt núi như được xẻ dọc thẳng tắp, trên đó khắc sâu ba chữ uốn lượn đầy mạnh mẽ: Liễu Hà Tông.

Lúc này trong một tòa điện nguy nga, một trung niên nhân mái tóc điểm bạc, râu để ngắn, khuôn mặt nghiêm trung đang ngồi trên chủ điện, cùng với bốn người, hai nam hai nữ cùng ngồi hàng ghế hai bên. Trung niên nhân hướng một người nữ tử ngồi bên ghế phải, khuôn mặt còn chút trắng bệch mà hỏi: "Liễu sư muội, thương thế như thế nào? Đã qua ngần ấy thời gian Triệu sư đệ vẫn còn chưa có tin tức gì a!"

Nữ tử họ Liễu kia hướng trung niên nhân trả lời: " Đa tạ sư huynh đã quan tâm, ta nghỉ ngơi thêm vài tháng có lẽ sẽ bình phục. Triệu sư đệ ưu tú hơn người, chắc hẳn sẽ không việc gì đâu."

Trung niên nhân lắc đầu. "Lão quỷ ấy cũng thành danh nhiều năm, thủ đoạn tàn độc, không cẩn thận sẽ ăn thiệt thòi. Phần sư đệ cũng là chết dưới tay hắn, mong là Triệu sư đệ có thể bình an trở về…"

Một giọng nữ khác lên tiếng: "Chưởng môn sư đệ cứ yên tâm, chẳng phải Liễu sư muội đã nói lão quỷ ấy cũng đã trọng thương, không hẳn gây nên được sóng gió gì nữa đâu".

Trung niên nhân nghe vậy cũng như có chút an tâm khẽ gật đầu. Như nhớ ra chuyện gì lại hướng nữ tử kia cùng nam tử ngồi bên cạnh mà hỏi:

" Đúng rồi Bạch sư tỷ, Lâm sư huynh, lần này các người đi Diệu Huyền Môn không có trở ngại gì chứ?"

"Không vấn đề gì, chỉ là nghe nói hoàn cảnh bên trong có chút thay đổi bất thường, có lẽ sẽ cần nhiều thời gian hơn để chuẩn bị". Trả lời là một nam tử mặc lục bào, khuôn mặt cương nghị, tuổi độ ngũ tuần nhưng còn rất phong độ.

"Như vậy cũng không phải là chuyện xấu, dù sao chúng ta cũng cần chuẩn bị kỹ càng hơn mới nắm chắc thêm chút ít được."

Những người khác cũng theo nhau gật đầu. Lúc này, người còn lại duy nhất nãy giờ chưa lên tiếng đứng lên, lớn giọng nói:

"Chưởng môn sư huynh, vừa rồi ta ra ngoài lịch luyện một thời gian, thấy bình cảnh có chút nới lỏng, định lần này trở về bế quan. Công việc còn lại mong chưởng môn sư huynh cùng tìm cách sắp xếp mọi người xử lý giúp ta". Đó là một nam tử với mái tóc đỏ rực, thân người lực lưỡng, quần áo trên người có chút cũ kỹ rách nát nhưng mọi người hình như cũng quen thuộc với điều ấy, không ai để ý tới.

Nam tử trung niên ngồi trên chủ vị nghe vậy cũng thể hiện ra chút vui mừng. "Chuyện này cứ để ta sắp xếp. Chu sư đệ cứ yên tâm bế quan, nếu có thể thuận lợi đột phá càng là chuyện vui trong tông môn chúng ta!"

"Haha, cũng chỉ là chút cảm ứng, chuyện đột phá hay không cũng không dám nói trước".

"Chu sư đệ khiêm tốn rồi, con đường tu luyện của chúng ta làm sao có gì gọi là dám chắc. Chỉ cần biết có cơ hội thì phải nắm chắc lấy. Chu sư đệ chỉ cần nhớ khi xuất quan nhớ thông báo chúng ta một tiếng là được rồi!"

Nam tử Lục bào cũng xen vào nói.

"Đương nhiên rồi, có chuyện vui ta nào quên …"

Đúng lúc này, một con hạc giấy nhẹ nhàng bay vào trong đại điện, xung quanh nó tỏa ra hào quang không ngừng. Trung niên nhân ngồi trên chủ tọa liền vội đứng dậy, bắt trong tay hạc giấy, ánh sáng trên nó cũng theo đó mà tắt đi. Mở ra con hạc giấy, khuôn mặt trung niên nhân mới giãn ra. Người khác thấy vậy cũng tò mò hỏi. "Chưởng môn sư huynh (sư đệ), có chuyện gì!"

Trung niên nhân thở ra một hơi đáp: "Triệu sư đệ đã an toàn trở về, hiện đã tới bên ngoài Tứ Cực Sơn."

Mọi người nghe vậy khiến bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.

"Như vậy tốt quá rồi!"

"Không biết Triệu sư đệ có giết chết được lão quỷ đó hay không…"

Không lâu sau một người thanh niên áo bào vàng, khuôn mặt trẻ tuổi bước vào, chính là Triệu Lạc Thanh. Nhìn thấy mọi người có mặt đông đủ hắn cũng có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng hướng mọi người chắp tay chào hỏi.

"Chưởng môn sư huynh, Lâm sư huynh, Bạch sư tỷ, Chu sư huynh, Liễu sư muội, ta đã trở về! Lần này vốn có chút chuyện ngoài ý muốn nên chậm trễ thêm chút ít thời gian, đã để mọi người lo lắng rồi!"

"Triệu sư đệ, rốt cuộc sự tình là như thế nào, mau kể rõ đầu đuôi cho chúng ta!"

Nữ tử họ Bạch không chờ được nói.

"Chuyện là như vậy, ta vốn cùng Liễu sư muội vừa kết thúc đấu giá hội, bất ngờ phát hiện pháp khí của Phần sư huynh trên tay một kẻ lạ mặt, âm thầm theo dõi mới biết chính là Mục Sá lão quỷ. Chúng ta lên kế hoạch mai phục hắn dọc đường nhưng vẫn để hắn trốn thoát. Liễu sư muội trọng thương nên chúng ta thống nhất cho nàng trở về trước. Ta đuổi theo hắn dòng dã mất hơn chục ngày mới dồn được hắn ta tới bước đường cùng. Hắn dứt khoát hiến tế cả tòa thành phàm nhân, lập tà trận đối phó ta, cũng may còn một tấm Thú Huyễn Phù mới có thể chống lại được. Sau đó ta cũng bị trọng thương, phải nghỉ ngơi mất thêm vài ngày nữa."

Trung niên nhân lên tiếng "Triệu sư đệ ngươi lần này quá mạo hiểm rồi! Thú Huyễn Phù tuy trân quý nhưng mà có thể giải quyết được lão quỷ kia cũng rất tốt rồi."

Triệu Lạc Thanh như nhớ ra điều gì mới tiếp tục nói:

"À đúng rồi, mộc bài thu đồ của ta cũng đã ban ra rồi, nếu sau này có người cầm tới mọi người nhớ sắp xếp giúp hắn."

Nghe vậy mọi người đều có chút kinh ngạc. Mỗi người ngồi đây đều có quyền trực tiếp phát lệnh bài đồ đệ, tuy nhiên số lượng là có hạn. Đồng thời, người được thu nhận cũng cần phải có tư chất nhất định, dù sao thì đồ đệ cũng là phần nào thể diện của người làm sư phụ. Thế nên bình thường cũng cần chọn lựa kỹ càng, không đến nỗi nhanh chóng như vị này. Tuy nhiên, thấy thanh niên giống như muốn qua loa xong chuyện nên cũng không ai hỏi gì thêm.

Trung niên nhân ngồi trên chủ vị chậm rãi lên tiếng. " Chuyện đó ta sẽ có sắp xếp sau, Triệu sư đệ ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi, những chuyện khác để hôm sau bàn bạc tiếp. Mọi người cũng trở lại công việc được rồi!"

Theo đó, mọi người thay nhau rời đi, trong đại điện chỉ còn một mình trung niên nhân, hắn mới thì thào: “quả thực mệt mỏi, thôi thì vẫn là nên tập trung vào chiêu mộ đệ tử lần này đã."

Bỗng nhiên một giọng nói từ đâu xuất hiện vang bên tai hắn. "Làm gì đến nỗi mệt mỏi như thế! Học Minh, nhiều người muốn ngồi lên vị trí chưởng môn cũng còn không được đâu…"

Không biết từ bao giờ, một lão giả một thân ăn mặc giản dị đã xuất hiện bên trong đại điện từ lúc nào.

Trung niên nhân như cũng không có chút thay đổi hướng lão giả đáp:

"Sư thúc, ta thực cũng không ham mê những chuyện này làm gì, chỉ là…."

Chưa đợi hắn nói hết câu, lão giả đã ngắt lời. "Không cần nhắc lại những chuyện ấy. Yên tâm đi, khi nào có nhân tuyển thích hợp chúng ta cũng sẽ không phiền đến ngươi nữa đâu."

"Ta đã rõ, sư thúc!" Trung niên nhân hướng lão giả chắp tay, nhưng vẫn không nhịn được nhẹ thở dài một hơi.

Thời gian cứ như vậy bình lặng trôi đi. Hai năm đối bình thường mà nói cũng không phải thời gian dài, thế nhưng trong một số trường hợp cũng không thể nói rõ được.

Thiên Phong thành, Phong Châu, Việt quốc, tại vùng ngoại vi, một mảnh xanh ngút ngàn. Trương Thiên Vũ mặc một bộ áo lông dày, ngồi bên một gốc cây hoa trà cổ thụ che lấp một mảnh không gian lớn. Bầu trời lớt phớt từng hạt tuyết nhỏ, đọng trên tán lá xanh thẫm. Dưới từng tán cây, từng đóa trà trắng muốt vẫn thay nhau nở rộn hòa trong màn tuyết. Hương trà thoang thoảng tan trong bầu không khí rét lạnh. Thiếu niên ngồi trầm tư nơi đó, hai năm trôi qua cũng khiến khuôn mặt non nớt trở nên chín chắn hơn. Hắn cũng không để ý từ lúc nào mà bên cạnh đã xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, không ai khác chính là Tần Ngọc Dao.

Thiếu nữ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh lên tiếng: "Thiên Vũ ca, cũng đừng mãi u sầu như thế!"

Thiếu niên nở nụ cười nhẹ đáp lại: "Không cần lo lắng cho ta, ta đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều, chỉ là nơi này làm ta cảm thấy rất yên bình. Cha mẹ ta cũng rất yêu thích gốc trà này, nước trà vừa thơm, hoa trà cũng như thế…"

"Đúng vậy, mà huynh nói xem hoa trà này cũng thật kỳ lạ, phải cứ đợi tới mùa đông mới chịu ra hoa, mùa hè tuyệt không thấy một bông nào"!

Thiếu nữ nhanh nhẹn tiếp lời.

Trương Thiên Vũ cũng không phớt lờ, mất một lúc suy nghĩ mới đáp: " Nếu loài nào cũng giống nhau thì đâu còn gì thú vị nữa chứ…Có lẽ đó vì đó mà người ta mới nói rằng bạch trà tượng trưng cho sự dẻo dai, trường tồn."

Thiếu nữ nghe vậy cũng không ngừng gật đầu.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hai người: "Hai đứa đang nói chuyện gì đó! Chúng ta phải đi bây giờ!"

Trương Thiên Vũ nghe vậy vội hỏi: "Dì Ngọc Chi, gấp như vậy sao"? Trước đây Tần Ngọc Chi từng nói bọn họ sẽ sớm phải dời đi, thế nhưng Trương Thiên Vũ không ngờ lại nhanh đến thế.

Tần Ngọc Chi chỉ khẽ gật đầu. "Đúng vậy, còn gì hãy làm nốt đi!"

Trương Thiên Vũ nghe vậy cũng không nhiều lời đi tới cách đó không xa, nơi đó là một phần đất hơi nhô lên, phía trước có đặt hai tấm bia mộ đơn sơ.

Thiếu niên tới trước nhẹ nhàng cắm một nén hương sau đó chậm rãi rót xuống hai chén trà nhỏ giọng: "Cha, mẹ! Hoa trà lại nở hoa, chỉ tiếc năm nay cha không còn tự pha trà được nữa, nhưng con biết hai người vẫn luôn ở bên cạnh nhau, vẫn luôn dõi theo con trai các người. Con trai đã trưởng thành, nhất định sẽ sống thật tốt, các người không cần lo lắng, hãy an tâm yên nghỉ!"

Hai người cha mẹ Trương Thiên Vũ cũng không đợi được tới hết hai năm đã cùng lúc ra đi. Thiếu niên còn nhỏ tuổi mất đi cha mẹ, trong lòng không khỏi mất mát nhưng cảm xúc hằng ngày cũng chẳng dễ biểu hiện ra bên ngoài môt chút nào.

Nói rồi hắn cũng dứt khoát đứng dậy, bóng dáng dần khuất xa....

Lúc nay nếu có ai tìm tòi kỹ lại còn có thể thấy được một phiến đá nhỏ khắc mấy dòng chữ li ti:

“Có hoa nào nở mà không tàn

Có hẹn nào đến mà không tan

Chỉ cần tâm này ghi mãi

Hoa tàn lại nở, hẹn tàn... ta khai."./

Bình Luận (0)
Comment