Đây là một tòa nhà hai tầng, trụ gỗ cùng mái vòm mang theo vẻ cổ kính nhưng từng đường nét lại rất tinh xảo. Nói về độ rộng, nó đã lớn hơn căn nhà trước đây của mấy người tại Diêu Phong thành không biết mấy lần.
Tần Ngọc Chi cũng không theo đó đi vào bên trong mà dọc theo hành lang, đi vào sâu bên trong phía sau tiểu viện. Lại ngang qua một hồ nước nhỏ, trước mặt bọn họ xuất hiện một mảnh vườn nhỏ xanh tốt đủ loài hoa, từng đợt hương thơm nhẹ dịu thoảng qua nhưng lại không làm cho người ta thoải mái, chỉ thấy không khí càng ngột ngạt lạ thường.
Tần Ngọc Chi nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hẳn là ở nơi này! Cũng có chút thú vị!"
Nói rồi nàng tập trung tinh thần chốc lát, nhắm mắt lại cảm nhận. Một làn sóng vô hình lấy người nàng làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh như hòa vào mọi vật. Tuy nhiên hai người Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao lại không hề phát hiện ra được.
Chỉ thấy ngay sau đó, một vệt đen theo hướng hai đứa trẻ mà bay vụt tới. Tốc độ của nó quá nhanh, hai người giật mình chưa kịp định hình thì đã thấy nó bị một chặn đứng lại trước mặt. Nó bị bọc lại bên trong một quang cầu trong suốt chừng nắm tay. Cùng với đó tiếng nói Tần Ngọc Chi truyền tới. "Chút bản lĩnh nhỏ cũng đòi qua mặt ta!"
Cả quá trình xảy ra trong chỉ vài cái chớp mắt. Hai người chưa kịp hoàn hồn lại thì mọi việc hình như đã kết thúc.
Trương Thiên Vũ tiến lại gần hơn mới thấy bóng đen kia chỉ giống như một đám khói đen trong hình hài một cái mặt người đang không ngừng giãy dụa, không khác gì một vật sống đang tìm cách thoát khỏi lồng giam kia. Nhìn nó khiến hắn không nhịn được rùng mình một cái, thân mình như vụt qua một cơn rét lạnh.
Tần Ngọc Dao cũng tiến tới nuốt nước bọt một cái hỏi: "Thì ra ma quỷ có hình dạng thế này…. Nhưng sao nó có vẻ cũng không đáng sợ như người ta hay nói!"
"Cũng không hẳn như thế! Ma quỷ dân gian trong giới phàm tục vẫn thường nhắc đến phần nhiều do sức tưởng tượng của họ mà nên. Quỷ vật trên đời cùng không dễ gì hình thành như thế! Cái trước mắt nếu không bị ta giữ lại hai người các ngươi cũng không phát hiện ra nó được. Nó hẳn do linh hồn người chết không siêu thoát, lại gặp âm khí thiên địa nơi này nồng đậm hơn bình thường dễ mà biến thành quỷ vật. Người thường ở nơi này rất dễ bị chúng ảnh hưởng tới tâm trí cùng tinh thần, lâu dần giảm đi thọ mệnh, nếu chết ở nơi này lại càng khiến âm khí đậm hơn, nuôi dưỡng cho quỷ vật trở nên mạnh mẽ hơn."
Trương Thiên Vũ nghe Tần Ngọc Chi nói cũng không nhịn được đặt câu hỏi. "Vậy quỷ vật chẳng phải cũng có thể mạnh mẽ không ngừng hay sao, nếu như so với tu tiên giả thì như thế nào?"
"Trên lý thuyết thì là như thế, nhưng thực tế lại khó khăn hơn nhiều. Hiếm khi mới có quỷ vật tự nhiên mà thành hình, có thể lớn mạnh lên lại càng khó khăn. Như thứ trước mắt cũng không hề có linh trí, chỉ coi như có một chút linh tính mà thôi. Quỷ vật có linh trí trên đời vốn không dễ gặp, nhưng một khi xuất hiện sẽ là tồn tại vô cùng mạnh mẽ, tu tiên giả gặp phải cũng chịu phiền phức lớn." Tần Ngọc Chi vẫn tỉ mỉ giải đáp.
Trương Thiên Vũ nghe vậy cũng thầm cảm thán. Thần tiên, ma quỷ quả nhiên là một thế giới mới lạ, và tất cả đều thực sự tồn tại. Người phàm vốn sợ hãi ma quỷ, dã thú, không ngờ tu tiên giả cũng đều tương tự như thế.
Tần Ngọc Chi chậm rãi giải thích, đồng thời nhẹ chỉ tay một cái vào quang cầu đang giam cầm quỷ vật khiến nó ngay lập tức vặn vẹo không ngừng, khuôn mặt trong đó biểu lộ rõ vẻ mặt thống khổ, có thấy luồng khói đen đang không ngừng nhạt dần. Hai đứa trẻ không hẹn mà cùng nuốt nước bọt một cái, khuôn mặt kia ngoại trừ không phải làm từ da thịt còn lại biểu cảm cũng không khác mặt người một chút nào.
Chẳng bao lâu sau, quang cầu đã dần trở nên trong suốt. Bên trong chỉ còn từng tia khói đen không thành hình. Tần Ngọc Chi thấy vậy đang định thu tay lại thì bỗng nhiên vội vung tay hình thành nên một màn sáng bao bọc lấy hai đứa trẻ.
"Thứ gì dám tác quái! Khốn kiếp, không kịp rồi!"
Trương Thiên Vũ chỉ nghe được tiếng quát lớn, đầu óc đã trở nên choáng váng. Không gian xung quanh rơi vào u tối, một cảm giác tê dại không cách nào diễn tả tràn lan khắp thân người…
Suy nghĩ mơ hồ không biết đã qua bao lâu, trong không gian yên tĩnh hắn mới lần nữa lấy lại được tri giác. Hắn chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đang thình thịch đập, toàn thân rã rời không có chút sức lực. Sau một hồi cố gắng, hắn khẽ mở mí mắt, là một gian phòng xa lạ. Hắn cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng nghĩ mãi cũng không có chút ấn tượng gì.
Một hồi sau, tiếng bước chân tiến gần, một tiếng mở cửa vang lên, sau đó là giọng nói đầy vui mừng của Tần Ngọc Dao. "Thật tốt quá, cuối cùng huynh cũng đã tỉnh lại rồi! Để ta lo muốn chết đây!"
Truơng Thiên Vũ khó khăn hé miệng có chút vô lực hỏi: "Ngọc Dao, ta… vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy!"
"Không có chuyện gì đâu, huynh cứ nghỉ ngơi đi rồi để nói sau."
Tần Ngọc Dao có chút ngâp ngừng nói.
"Không sao, muội cứ nói đi, ta thấy khỏe hơn nhiều rồi!"
"Thiên Vũ ca, ta nói huynh cũng đừng giật mình đó. Mẹ ta nói...có…con sâu nhỏ chui vào trong người huynh"! Tần Ngọc Dao có chút ngập ngừng đáp.
"Không phải chứ, nếu chỉ có thế thì làm sao…Khoan đã, không phải muội muốn nói nó chui vào bên trong cơ thể ta chứ!"
Trương Thiên Vũ có chút hoảng hốt hỏi lại. Tần Ngọc Dao nghe vậy vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái nói nhỏ. "Chẳng lẽ giống như mẹ đã nói, cũng không hẳn là chuyện xấu hay sao! Sao bỗng dưng huynh lại nhanh trí như thế rồi! Nhưng chuyện cũng không phải là vừa xảy ra, huynh đã hôn mê tận ba ngày đêm rồi!"
Trương Thiên Vũ cũng không có tâm trí để ý tới lời nói đùa mà hắn càng hoang mang hỏi tiếp. "Ba ngày? Còn nữa, làm sao nó lại chạy vào trong người ta vậy?"
Tần Ngọc Dao cũng biết không phải lúc nói đùa mà thành thật kể lại:
"Mẹ ta nói nói nó chính là một con yêu trùng gì đó, nó trốn trong đám khói đen lúc ấy. Nó có thủ đoạn nào đó ẩn tàng khiến nàng cũng không phát hiện ra. Cái quỷ vật cũng chỉ là giúp nó che dấu bên ngoài, đến khi không còn chỗ trốn mới tìm cách chui vào người huynh. Nhưng huynh cứ yên tâm đi, mẹ ta nói nó cũng sẽ không gây hại được gì cho huynh, không biết chừng này nào đó còn có thể giúp ích nữa."
Trương Thiên Vũ nghe vậy mới yên lòng hơn nhưng bỗng dưng nhớ đến điều gì hắn mới thốt lên: "Nói như thế có nghĩa nó vẫn ở trong người ta hay sao? Không còn cách nào lấy được nó ra hay sao?"
Không biết từ lúc nào Tần Ngọc Chi cũng đã xuất hiện trong phòng, chậm rãi đáp lời hắn: "Thiên Vũ, cứ yên tâm nghỉ ngơi, nó vốn chỉ là một con sâu nhỏ mà thôi, không cần phải lo lắng. Ngọc Dao nói không sai đâu, nói không chừng ngày nào đó nó có thể giúp ích được cho con nữa."
"Giúp ích sao"? Trương Thiên Vũ nghi hoặc hỏi lại, dù sao hắn vẫn chưa kịp thích ứng chuyện trong người bỗng dưng lại xuất hiện thêm một thứ quái lạ.
Chỉ thấy Tần Ngọc Chi chậm rãi ngồi xuống, thần sắc như thường giải thích:
"Cũng như tu tiên giả, các loài động vật, thậm trí là thực vật cũng có thể tu luyện, nhưng con đường lại gian khó hơn nhiều. Trên thế giới này có vô số sinh vật kỳ dị, có nhiều năng lực đặc biệt, thần thông của chúng làm cho tu tiên giả cũng vô cùng thèm khát. Rất nhiều thần thông của tu tiên giả vốn được diễn hóa từ các loài khác mà thành, nhưng cũng có rất nhiều người chọn hướng đi khác, đó là thuần phục sủng vật, khiến nó trở thành một trợ thủ đắc lực. Đây cũng là một phần nguyên nhân mà mối quan hệ giữa tu tiên giả cùng yêu thú, yêu thụ trong giới tu chân vốn luôn không thể hòa hợp. Tuy nhiên, một số trường hợp đặc biệt các loài lại có thể bù đắp khuyết điểm hỗ trợ nhau cùng tu luyện. Người ta hay gọi đó là quan hệ cộng sinh. Cộng sinh có thể xảy ra giữa động vật cùng thực vật, giữa thực vật với thực vật, con người cũng có thể cộng sinh với các giống loài thuộc động vật cùng thực vật. Trong đó chỉ có giữa thực vật với nhau sẽ gây phát sinh thành loài biến dị. Những hình thức khác đều không gây ảnh hưởng gì tới các bản thể ban đầu. Nếu găp được cơ duyên tốt, hai bản thể còn có thể giúp ích nhau rất nhiều. Trong giới tu chân có không ít kỳ nhân dị sĩ, vô vàn phương thức làm lớn mạnh bản thân, chính ta hiện giờ cũng không hiểu biết đủ nhiều nhưng nghe nói cộng sinh từng trong một đoạn thời gian làm mưa gió trong giới tu chân, nhưng hiện tại cũng vô cùng hiếm thấy."
"Nói như vậy thì con sâu gì đó đang cộng sinh cùng với con hay sao?"
Trương Thiên Vũ nghi hoặc.
"Cũng có thể coi như là thế, nhưng con cũng còn chưa phải là tu tiên giả, việc này cũng rất hiếm gặp, cộng sinh cũng không phải chuyện dễ dàng. Hiện tại nó chỉ tồn tại ở thần hồn thức, ta cũng không cưỡng ép lấy nó ra được nhưng nó cũng sẽ không làm hại được gì cho con. Nói những chuyện này hiện tại hai người các con cũng không hiểu được hết. Sau này mở ra linh ứng thì con ,mới có thể từ từcảm nhận thấy nó."
Nghe nói nhiều như vậy, Trương Thiên Vũ không khỏi cảm thán, thế giới tu tiên này quả nguy hiểm, mới chỉ một con sâu nhỏ đã khiến hắn hôn mê tới ba ngày, không biết về sau này còn gặp được những chuyện như thế nào. Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn thầm nhủ bản thân mình cũng sẽ nhất định không thể mãi yếu đuối như hiện tại./.