Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 28 - Chương 28: Trước Cơn Mưa Lớn

Trường Nho Quan A những ngày cuối tháng Tư như khoác lên mình chiếc áo chớm hè, rực rỡ nhưng cũng ẩn chứa chút luyến tiếc mơ hồ. Những tán phượng trong sân đã bắt đầu lốm đốm đỏ, một vài cánh hoa rơi lả tả trên nền gạch cũ. Năm học cuối cấp đang dần đi đến hồi kết, từng giờ từng phút trôi qua đều trở nên quý giá, đặc biệt với những học sinh lớp 12 như An Nhiên và Hoàng Phong.


An Nhiên ngồi lặng lẽ bên cửa sổ lớp học, nơi cô có thể phóng tầm mắt ra khoảng sân đầy nắng. Cuốn sách Toán trên bàn mở ra nhưng chẳng một chữ nào lọt vào đầu cô. Tâm trí cô cứ mải trôi về những ngày gần đây — những tin nhắn của Phong, những lần đi học cùng nhau, những ánh nhìn dài hơn mức bình thường, và cả cái nắm tay vội vàng ở sân trường hôm trước. Cô không rõ mình đang rơi vào trạng thái gì, chỉ biết, trái tim cô đập nhanh mỗi khi tên Phong xuất hiện.


Phong bước vào lớp với cốc trà sữa quen thuộc trên tay, vẫn là món socola đậm vị mà Nhiên yêu thích. Không cần nói gì, cậu nhẹ nhàng đặt cốc lên bàn cô, mỉm cười rồi quay về chỗ ngồi phía sau. Cử chỉ ấy, dù lặp lại mỗi ngày, vẫn khiến Nhiên bất giác mỉm cười. Trái tim cô ấm lên như thể một cơn gió nhẹ vừa lướt qua giữa trưa hè oi bức.


“Ê,” Vy – cô bạn thân chí cốt – thì thầm khi thấy ánh mắt Nhiên dõi theo bóng lưng Phong. “Cậu tính cứ lặng thầm vậy hoài sao? Người ta tỏ tình rồi đó!”


“Không phải tỏ tình,” Nhiên thì thào đáp lại, cố giấu đi sự bối rối trong ánh mắt. “Chỉ là… cậu ấy nói thích tớ. Nhưng chưa có gì rõ ràng cả.”


Vy bật cười, khẽ lắc đầu. “Tình cảm tuổi 17 là thế đấy. Mơ hồ nhưng sâu sắc. Nhưng Nhiên à, nếu cậu cũng thích Phong, thì đừng giữ trong lòng mãi. Mùa hè đến nhanh lắm, sau này sẽ hối tiếc.”


Nhiên không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.


Buổi chiều hôm ấy, Phong nhắn tin hẹn Nhiên ra hồ sen sau trường — nơi từng là "góc riêng" của hai người. Cô chuẩn bị kỹ từng chi tiết nhỏ: một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc buộc nhẹ sau gáy, mùi nước hoa thoang thoảng mùi trà xanh — mùi hương Phong từng bảo “rất giống cậu”.


Trời lặng gió. Những đám mây xám lững thững trôi trên nền trời, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo đến.


Phong đứng đợi từ bao giờ. Cậu không mặc áo đồng phục, thay vào đó là chiếc sơ mi trắng và quần kaki nâu nhạt. Nhìn thấy Nhiên, ánh mắt cậu sáng lên, đôi chân dường như bất giác bước nhanh hơn về phía cô.


“Cậu đến rồi,” Phong cười, giọng có chút nhẹ nhõm.


“Ừ,” Nhiên đáp, khẽ cụp mắt. “Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”


Phong ngập ngừng một lúc rồi lấy trong balo ra một tấm thiệp nhỏ. “Tớ đăng ký tham gia chương trình học hè ở Hà Nội. Sau kỳ thi tốt nghiệp, tớ sẽ ra đó gần ba tháng. Sau đó... có thể tớ sẽ thi vào trường ngoài đó luôn.”


An Nhiên khựng lại.


Cô biết, rồi ai cũng phải rời đi, ai cũng có những giấc mơ riêng. Nhưng sao tin tức ấy vẫn khiến lòng cô như vừa rơi xuống vực?


“Vậy à…” giọng cô nhỏ lại.


“Nhưng,” Phong ngước nhìn cô, ánh mắt kiên định, “trước khi đi, tớ muốn chắc chắn một điều.”


“Gì vậy?”


“Rằng tớ không phải người duy nhất nhớ đến những kỷ niệm của tụi mình. Rằng khi tớ rời đi, tớ không để lại sau lưng một khoảng trống vô nghĩa trong tim cậu.”


An Nhiên lặng thinh. Cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng cuối mùa. Và rồi, bất ngờ, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống.


Cả hai vội vàng chạy vào mái hiên nhỏ gần đó. Mưa đổ ào ào, như trút hết mọi cảm xúc bị dồn nén lâu ngày.


“Phong…” Nhiên lên tiếng, tiếng nói như hoà lẫn vào tiếng mưa. “Tớ… không giỏi nói ra cảm xúc. Nhưng tớ nhớ cậu, mỗi sáng. Tớ nhớ trà sữa, ánh mắt cậu, cả mấy lần cậu gọi tớ là ‘băng giá’.”


Phong phá lên cười.


“Nhưng bây giờ, trái tim tớ không còn lạnh nữa. Vì có cậu,” cô nói tiếp, giọng run run. “Nếu cậu đi, nhớ quay lại. Vì tớ… sẽ đợi.”


Phong bước tới, cầm tay cô. Mắt họ chạm nhau trong cơn mưa nặng hạt.


“An Nhiên,” cậu nói khẽ, “tớ thích cậu. Rất thích.”


Và lần đầu tiên, Nhiên không quay mặt đi.


Cô đứng đó, để mặc cơn mưa thấm ướt vai áo, để mặc trái tim mình run lên trước cái ôm nhẹ nhàng của Phong — cái ôm mà cô biết, sẽ theo cô suốt mùa hè năm ấy.


Buổi tối, về đến nhà, Nhiên nằm lặng trên giường. Tin nhắn của Phong hiện trên màn hình:


Phong: “Cảm ơn vì đã không im lặng. Cảm ơn vì đã là An Nhiên của tớ.”
Cô không nhắn lại. Nhưng trong lòng, cô biết — mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment