Đó là vào một mùa thu, gió vừa thổi, lá rụng liền trải đầy gạch lát nền màu xám xanh.
Tiểu Chu đến muộn, ngay trước mặt phu tử, xách vạt váy chạy vọt đến hàng đầu tiên.
Hướng về phu tử cười rạng rỡ một cái, để lộ ra mấy chiếc răng trắng như hạt gạo.
Ngốc nghếch đáng yêu, quả thực khiến người ta không đành lòng trách mắng.
Phu tử trừng mắt nhìn nàng một cái, nói khi nào nàng chịu nghiêm túc giống như Cố Tử An thì tốt rồi.
Nàng lắc đầu nói: "Ôi chao, Phu tử à, con là nữ hài tử mà. Nương con nói rồi, nữ hài tử nếu thông minh hơn phu quân sẽ làm phu quân thương tâm đó."
Chính là lúc đó, hắn biết Tiểu Chu vốn đã đính một mối hôn sự từ thuở nhỏ, là với trưởng tử Triệu gia ở Kinh thành. Cũng chính là lúc đó, hắn từ những ngón tay vô thức siết chặt mà cảm nhận được, thế nào là ghen tị, thế nào là thích.
Không lâu sau, Tiểu Chu liền quay về Kinh thành, trước khi đi còn khá luyến tiếc hắn. Vành mắt đỏ hoe kéo tay hắn, nói: "Cố Tử An ơi Cố Tử An, huynh sẽ nhớ muội chứ?" Hắn trầm mặc nhìn vạt áo bị nàng nắm đến nhàu nhĩ. Nửa ngày sau, đáp một tiếng: "Sẽ nhớ."
Là lời thề trịnh trọng của tiểu thiếu niên. Thế là tiểu cô nương cũng nước mắt lưng tròng, nói: "Cố Tử An ơi Cố Tử An, muội nhất định sẽ không quên huynh đâu." Hắn nhớ nàng thật lâu thật lâu. Từ tám tuổi nhớ đến mười tám tuổi, sau này còn muốn nhớ đến tám mươi tám tuổi. Nhưng tiểu phiến tử này, lại có thể dễ dàng quên hắn như vậy. Thật khiến người ta, rất không cam lòng mà.
"Chàng..." Ta ngẩng đầu, phỏng chừng biểu cảm có hơi ngây ngốc, "Chàng chính là Cố Tử An sao?"
Mắt hắn sáng lên: "Nàng còn nhớ Cố Tử An sao?"
Ưm.
Ta thành thật lắc đầu: "Không nhớ nữa, nhưng nương ta từng nói, hồi nhỏ ta là một tiểu hỗn đản chuyên bắt nạt con trai con gái, duy chỉ đối với một tiểu nam hài quen biết ở nhà ngoại Võ Nghĩa thì ôn ôn nhu nhu, lại còn suốt ngày lẽo đẽo theo người ta."
Ta chống cằm cười, không ngờ lại còn hơi nhớ Bá Vương Tiểu Chu trong lời nương.
"Nương nói ta là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả thực có chút mất mặt, sang xuân năm sau liền đưa ta về Kinh thành. Chẳng qua, khi đó ta mới bốn năm tuổi, quả thật là không còn chút ấn tượng nào nữa. Nếu nhất định phải nói thì..."
Thần sắc Cố Độ hơi mong chờ, hỏi: "Nàng còn có ấn tượng về điều gì nữa không?"
Mắt ta cười cong cong, lớn tiếng nói: "Củ ấu ở Võ Nghĩa thật sự rất ngon đó!"
Có một khoảnh khắc, Cố Độ trông như muốn đánh người.
Ta liền ôm chầm lấy eo hắn, tranh thủ xoa dịu hắn.
"Nhưng ta rất vui a, thì ra chúng ta quen biết sớm như vậy. Thì ra chàng thật lòng thích ta, chứ không phải chỉ thích thê tử của mình."
Cố Độ hiển nhiên có chút ngây người, có lẽ không ngờ ta lại đột nhiên nhào vào lòng hắn. Nhưng hắn vẫn rất nhanh ôm lấy ta, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu ta.
Hơi thở trầm hương, bao trùm nơi chóp mũi ta.
Rồi hắn dừng lại một lát, giọng hơi trầm xuống.
"Chỉ thích thê tử của mình thôi sao? Những điều tốt ta từng dành cho nàng trước đây, nàng vẫn luôn cho rằng chỉ là vì lễ nghĩa sao?"
Ôi chao, đắc ý quên mất trời trăng, lỡ lời rồi.
Ta lặng lẽ vùi mặt vào vạt áo hắn, lại nhớ đến những tâm sự trăn trở ban đầu.
"Dù sao thì, trên đời này nào có chuyện tốt đẹp nào là vô duyên vô cớ?"
Cứ như Triệu Hoành Chi mà ta từ nhỏ đến lớn vẫn nghĩ sẽ gả cho vậy, hắn đối với ta cũng khá tốt, thường xuyên tặng ta củ ấu, vẹt, trân châu, mã não.
Nhưng hắn đối tốt với ta là vì mong ta đối tốt với Loan Loan của hắn.
Đúng vậy, Loan Loan chính là Dương Châu sấu mã kia, biết đánh đàn tỳ bà, dung mạo thanh diễm, thái độ nhu uyển.
Nàng ta, là người ta gặp trên sông Hệ Liễu, chiếc thuyền nhỏ khẽ lắc lư, nàng ta rõ ràng đứng rất vững, nhưng lại kéo tay ta ngã xuống sông.
Khi nàng ta nhìn ta, trong mắt cất giấu oán hận vô cùng sâu đậm.
Không lâu sau, liền có người đồn đại ta ghen tuông lại chẳng đoan trang.
Ta Khương Tiểu Chu, gia thế hiển hách, tài mạo song toàn, nhưng chỉ sau một đêm liền từ trên mây rơi xuống bùn lầy.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà danh tiếng của ta lại dựa vào lời đồn đại để xây dựng,
dựa vào cái gì mà chuyện giữa nam nữ xảy ra thì đều là lỗi của nữ nhân,
dựa vào cái gì mà Triệu Hoành Chi ngươi lại bày ra bẫy rập để hãm hại ta?
Ta một cước đạp văng cửa Triệu gia, xách tóc Triệu Hoành Chi, biến những lời đồn đại hắn bôi nhọ ta năm đó thành sự thật từng chút một.
Không đoan trang ư? Vậy thì cứ chờ bị ta đánh đi.
Không hiền thục ư? Ta ném hết những trân châu mã não kia đầy mặt hắn.
Cái tên Triệu Hoành Chi ngu ngốc đó vội vàng chạy đi tìm cha mẹ hắn đòi hủy hôn ước, chỉ sợ chậm một chút thì dấu bàn tay trên mặt sẽ biến mất.