" Nàng Ấy À..."

Chương 15

Cửa đóng lại rồi.

A Tùy nhìn ta, mang theo chút đề phòng: "Biểu tẩu có chuyện muốn nói với ta sao?"

Ta gật đầu: "Kể cho ngươi nghe một câu chuyện."

Nàng ta lập tức đứng dậy muốn đi: "Ta đã qua cái tuổi nghe chuyện rồi."

Ta giữ chặt vai nàng ta, cười tủm tỉm đe dọa: "Ta đang mang thai, ngươi đừng làm ta té ngã đấy."

Nàng ta kinh ngạc nhìn ta: "Ngươi--"

Ta rất tâm lý thay nàng ta nói nốt lời không dám nói ra: "Ta chính là lưu manh, sao nào."

Nàng ta ôm chặt chén trà cúi đầu, không nhìn ta nữa.

Ta thong thả nói: "Câu chuyện này là Cố phu nhân nhờ ta nói đó."

Ta giấu đi thân phận và họ tên cụ thể, chỉ nói có hai cô nương vì nguyên nhân nào đó mà đổi thân phận cho nhau, ca ca của cô nương đó trong lòng có lỗi với nàng ta, nên dùng sự đối tốt gấp bội để bù đắp. Đáng tiếc cô nương đó lại nhầm lẫn tình thân thành tình yêu, mắt thấy sắp làm lỡ cả cuộc đời mình.

A Tùy là người thông minh nhường nào, nhắc một chút là hiểu ngay. Nàng ta trầm mặc rất lâu, mới liếc nhìn ta một cái.

"Biểu tẩu, ngươi thật có thủ đoạn."

Ánh mắt nàng ta rất đỗi tang thương, cũng lạnh lẽo như nước đá.

Nàng ta có lẽ rất chán ghét ta rồi.

Mấy ngày trước Cố phu nhân đến tìm ta, nói A Tùy vẫn không chịu kết hôn. Vành mắt nàng ấy đỏ hoe, tự trách lại bi thương. Ta không khỏi mềm lòng, ta nghĩ, nếu ta sinh ra một nữ nhi, liệu ta có cam lòng để con bé như vậy không?

Ta không cam lòng, ta không thể nhìn nàng ta bỏ lỡ hết mối nhân duyên tốt này đến mối nhân duyên tốt khác, héo hon ôm giữ hy vọng tuyệt đối không thể thành hiện thực.

Ta đành lòng nói: "Ngươi là cô nương thông minh, chuyện gì nặng nhẹ hẳn phải phân rõ được."

A Tùy bỏ đi rồi, đóng sầm cửa lại. Một tiếng rất lớn.

Đây là lần đầu tiên ta nhận được cảm xúc mãnh liệt cảm của nàng ta. Một sự phẫn nộ rõ ràng, không hề lưu tình.

Ương Ương xách lồng chim vui vẻ trở về, trên má có một đôi lúm đồng tiền, vừa vào cửa liền la lên: "Tẩu tẩu nghe này, con chim nhỏ màu xanh này biết nói "bình an" đó!"

Ta xoa xoa mi tâm, khá mệt mỏi, miễn cưỡng cười theo nàng ấy: "Đúng vậy, thật lợi hại, tặng cho muội đấy."

Ương Ương nhìn quanh một lượt, kỳ lạ hỏi: "Kỳ lạ, A Tùy tỷ tỷ sao lại đi rồi?"

Ta trầm mặc một lát, nói: "Nàng ta có việc, về trước rồi."

Sau này Ương Ương cũng biết chuyện này rồi, nàng ấy ôm lồng chim, nghĩ nửa ngày, hỏi một câu: "Vậy năm nay muội có phải nhận được hai phần tiền mừng tuổi không?"

Nhưng A Tùy thì không như vậy, nàng ta xé nát cổ tịch Cố Độ từng tặng nàng ta, đốt hết tranh chữ trong thư phòng, thậm chí còn lần lượt trả lại những thoa trâm vòng ngọc Cố phu nhân tặng nàng ta.

Nàng ta thanh lãnh dứt khoát, một bầu ôn nhu đều hóa thành cố chấp.

Đúng rồi, nhìn là biết ngay người Cố gia, là một tính cách chín trâu cũng kéo không về.

Tống phu nhân và Cố phu nhân cùng ra mặt, cũng không thể khiến A Tùy hồi tâm chuyển ý. Vị minh châu Tống gia ôn nhu uyển chuyển này lạnh lùng nhìn chằm chằm hai vị phu nhân, tự tay cắt đi mái tóc dài của mình, nói muốn nương nhờ cửa Phật, bầu bạn với đèn xanh kinh cổ qua hết cuộc đời này.

Khi đó, hài tử trong bụng ta đã rất hiếu động rồi, mà Cố Độ vẫn chưa trở về.

Ta không muốn dính líu vào những chuyện này nữa.

Ta chỉ muốn trồng hoa làm cỏ, trêu đùa vẹt thôi.

Cố Độ đại thắng trở về.

Gầy đi rất nhiều, đưa tay sờ thử, xương bả vai nhô ra đến dọa người.

Ta muốn ôm hắn, nhưng tiếc là ở giữa vướng một cái bụng. Thế là ta đành để hắn ôm ta từ phía sau.

Ta nắm lấy mu bàn tay hắn đang đặt trên bụng ta, sờ thấy vết sẹo rõ ràng.

Khóe mắt ta cay xè, lại muốn khóc rồi.

"Này, chàng đã nói sẽ chăm sóc bản thân thật tốt cơ mà."

Hắn râu ria lởm chởm mỉm cười với ta, mắt sâu thẳm: "Nương tử có thể nghiệm thu hàng, hoàn hảo không sứt mẻ chút nào."

Cứu mạng.

Vì sao thành thân đã lâu như vậy, ta vẫn dễ đỏ mặt như thế chứ?

Cố Độ cười cười, ngón cái khẽ lướt qua khóe mắt ta. Giọng hơi khàn.

"Nương tử, mặt nàng nóng quá."

Không cần nhắc ta!

Ta thẹn quá hóa giận trừng hắn một cái, nhưng lại bị hắn giữ lấy xoay người lại.

Cố Độ lỏng lẻo ôm lấy eo ta, đột ngột hỏi một câu: "Ta nhớ kỳ sinh nở là tháng sau phải không?"

Ta "ưm" một tiếng.

Hắn nhỏ giọng thở dài: "Sao còn lâu thế nhỉ."

Kỳ thật cũng không cần lâu lắm đâu. Hoàng đế giáng Tuyên Vương và Tấn Vương xuống làm thứ dân, sau đó lại chỉnh đốn bè đảng.

Cố Độ là một trực thần trung thành tận tụy, được giao phó trọng trách, thường xuyên bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Đợi đến khi Thánh chỉ sắc phong Đạm Đài Tinh Dao làm Thái tử ban xuống, đã là chuyện của một tháng sau rồi.

Bình Luận (0)
Comment