" Nàng Ấy À..."

Chương 4

Ta véo Lương thị một cái, nàng "ái chà" một tiếng rồi đứng dậy. Trước khi đi, nàng kéo A Tùy lại bên cạnh ta.

"Đây là thê tử của Độ ca ca ngươi. Lúc hai người họ thành thân, ngươi đang bị bệnh, chắc là không có cơ hội gặp mặt nhỉ?"

A Tùy ôn nhu nói: "Là ta bị bệnh không đúng lúc, đã bỏ lỡ hỉ sự này rồi."

Ta không đáp lời, hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

A Tùy khẽ đáp: "Đã mười bốn rồi."

Ta "ờ" một tiếng, rồi nói: "Vậy là đã đến tuổi có thể bàn chuyện hôn sự rồi."

A Tùy ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Giọng nói có phần lạnh nhạt: "Phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn, A Tùy không dám nói bừa."

"Ương Ương hình như rất thân thiết với ngươi. Ta gả vào Cố gia rồi mà chưa từng gặp mặt ngươi," Ta cầm ly rượu, cười tủm tỉm, "Là một người biểu tẩu, thật sự đáng tiếc nha."

A Tùy cúi đầu, nói: "Ta vốn nên tránh hiềm nghi."

Tránh hiềm nghi? Tránh hiềm nghi gì cơ?

Ta siết chặt ly rượu, cau mày định hỏi tiếp.

Nhưng từ đằng xa, có tiếng ai đó gọi tên A Tùy.

Thiếu nữ vận y phục màu hồng phấn dường như thở phào nhẹ nhõm, khẽ hành lễ với ta rồi quay trở về chỗ cũ.

Ta một hơi uống cạn ly rượu, rồi lại rót, lại uống.

Tửu lượng của ta khá kém, nhưng phẩm hạnh khi say thì tạm được.

Cho nên lúc Cố Độ đưa ta về, ta chỉ ôm lấy cánh tay hắn mà ngủ.

"Sao nàng lại uống nhiều rượu thế này?"

Xe ngựa lắc lư chòng chành, ta cảm thấy chếnh choáng mơ màng.

Hắn để mặc ta ôm một tay, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt qua má ta, vén một lọn tóc mai ra sau tai.

Lòng ta hơi cảm thấy khó chịu.

"Hôm nay ta đã nhìn thấy A Tùy." Ta nói.

Cố Độ "ờ" một tiếng, nói: "Nàng không thích nàng ấy, cho nên không vui sao?"

Ta lắc đầu, rồi lại lắc đầu.

Không phải vì không thích nàng ấy nên không vui, mà là vì ta phát hiện ra ta lại có chút thích hắn rồi, cho nên ta mới cảm thấy u sầu như vậy.

Ta không nói gì, Cố Độ cũng không truy hỏi nữa.

Trong xe ngựa rất yên tĩnh, ta cứ thế thiếp đi trong vòng tay hắn.

Sau đó, ta tiếp tục lao mình vào "sự nghiệp" sửa sang nhà cửa.

Tân trạch và Cố phủ cách nhau khá xa.

Để tiện việc giám sát thi công, ta cho sửa sang xong phòng trước rồi dọn vào ở.

Việc sửa sang sân vườn cần tốn kha khá công sức, cứ từ từ thôi. Dù sao thì hắn không vội, ta cũng không vội.

Tuy nhiên, Cố Đại tướng quân và Cố phu nhân lại khá sốt ruột.

Quan trọng là, Cố Độ nói muốn dọn đến ở cùng ta.

Cố phu nhân xót thương nhi tử, nói: "Ôi A Độ à, tân trạch của con vẫn chưa đâu vào đâu cả, sao con có thể ở được chứ."

Cố Độ đáp: "Tiểu Chu đều có thể ở được, chẳng lẽ con lại kiêu quý hơn nàng sao?"

Cố Đại tướng quân "hừ" một tiếng, biểu thị con gái Khương Võ còn ở được, con trai ta Cố Văn tự nhiên cũng ở được, đương nhiên là không vấn đề gì.

Thế là Cố Độ hăm hở chuyển đến.

Xuyên qua đại sảnh bụi đất bay mù mịt, xuyên qua tiểu viện chất đầy gỗ, hắn đẩy cánh cửa vòm phủ bụi, đối diện với ta đang kinh ngạc đến ngây người, khẽ mỉm cười.

"Nương tử, có nhớ ta không?"

Bên ngoài thư phòng, thợ nề đang thi công; bên trong thư phòng, Cố Độ chuyên chú đọc sách, hoàn toàn không bị quấy rầy.

Ta đi vào đưa canh cho hắn, hắn đặt sách xuống, gác bút lại, trước khi cầm muỗng còn nhớ hỏi ta một câu: "Nàng có đói không?"

Nhìn xem, người này thật kỳ diệu.

Không bao giờ than phiền, ở đâu cũng có thể thản nhiên tự tại.

Cũng chưa từng nói thích ta, nhưng lại khắp nơi bảo vệ ta.

Hắn có thật nhiều phẩm chất tốt đẹp như vậy, với ta thì không thể chê vào đâu được, ta quả thực sắp yêu hắn rồi.

Nhưng mà...

Ta nhìn Tiểu Liễu Nhi đang tất bật tới lui mà ngây người, nhìn đến mức nàng ấy thấy sợ hãi, đợi đến khi nàng run rẩy hỏi ta làm sao vậy, ta mới thở dài một hơi.

"Ngươi nói xem, Cố Độ là một người thế nào vậy?"

Tiểu Liễu Nhi trầm tư suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói: "Cô gia là một người tốt, cũng là một người thông minh, còn là một người rất có trách nhiệm."

Ngươi xem, đây chính là mấu chốt vấn đề.

Cố Độ là người thông minh, người thông minh giỏi nhất là cân nhắc lợi hại.

Cố Độ rất có trách nhiệm, điều này có nghĩa là hắn nhất định sẽ đối xử tốt với thê tử của mình.

Bất kể thê tử của hắn là ai.

Là ta Khương Tiểu Chu, hay là Lý Tiểu Chu, Triệu Tiểu Chu đi chăng nữa.

Hay lại là A Tùy kia.

Chắc là đều như nhau thôi nhỉ, đều có thể nhận được ánh mắt thâm tình, sự chăm sóc dịu dàng tỉ mỉ của hắn.

Hơn nữa, A Tùy hiển nhiên từng để lại một dấu ấn rất sâu đậm trong cuộc sống của hắn, đến mức Ương Ương tin rằng nàng ấy là tẩu tẩu tương lai, đến mức hắn không muốn trước mặt ta giải thích nhiều về nàng ấy.

Bình Luận (0)
Comment